Đọc truyện Chiến Vô Tận – Chương 7: Bầy sói vây hãm.
Nắng chiếu rội trên những tàng lá xanh đung đưa giọt sương sớm nặng trĩu, trên bờ hồ có một thân ảnh ước nhẹp đang trồi mình dậy.
Vân Phàm đứng thẳng nơi đó một lần nữa nhìn về nơi vừa xuất hiện ánh rạng đông, qua cả đêm ngâm mình nhưng với thể chất loài lưỡng cư siêu tuyệt.
Hắn càng sảng khoái tinh thần hơn, thò tay lướt qua một bộ y phục xuất hiện nơi tay, đây là những vật trong giới chỉ của Trần lão [chắc vậy Trần thị cổ tộc gì mà].
Tuy nhiên làm hắn phát sầu là, quần áo này quá rộng, trước kia ở thê giới thực 1m75 là tiêu chuẩn cho con người á đông.
Tại lúc đó mình vẫn còn rất tự tin vào chiều cao khá nhưng giờ lại không tin được quần áo thật to lớn, 1m9 là ít đặc biệt với hắn hiện tại càng quá khổ.
Càng lúc hắn càng thấy mình trẻ ra, giờ chắc khoảng tầm 12 tuổi thôi.
Đã lùn lại ngang với con em gái lun ở quê luôn rồi, không biết sau này có phải chịu cảnh trở lại làm trẻ sơ sinh không nữa.
Thôi kệ có hơn không, bỏ đi ý nghĩ đáng sợ kia, chí ít cơ thể này giờ mạnh mẽ hơn trước kia không dưới ba lần.
Tốc độ sức mạnh sống trong nước chỉ có thể là siêu nhân mới có được, đang yy trong đầu bên cạnh truyền đến tiếng phạch phạch, thì ra là tiểu bất điểm đang làm khô lông của mình, dù tự nhiên hảo tâm trổi dậy đưa nó qua đây nhưng nhớ tới tên tiểu tử này từng cắn tay hại mình bị giam rất lâu, nên thỉnh thoảng lại lặn người xuống cho nó uống nước chơi, hắc hắc…
Một lúc sau khi đã khô bộ lông tiểu bất điểm lại nhanh nhảu lườm một cái về phía Vân Phàm ồi quay mình chạy đi.
Vân Phàm đầu hắc tuyến, ta dù gì cũng giúp mi qua sông có cần phải tuyệt tình vậy không, con chuột này bảo đảm hiểu những chuyện đó mà.
Bỏ mặt tên đáng ghét này hắn quay trở lại bờ sông đi xung quanh tìm vài cành củi khô mà nhóm lửa, mấy ngày trước chỉ ăn hoa quả ven sông thêm không biết bao ngày nay chả gì bỏ bụng [dù phần lớn là trong ảo cảnh] nên rất đói rồi.
Hắn quyết định nướng cá, nói là phải làm, tuy nhiên vấn đề cá thì giờ lại đơn giản còn lửa kiếm đâu ra đây.
Lục lọi cái giới chỉ mãi cũng không tìm ra vật gì làm hột quẹt được, theo nguyên tắc mài lửa nguyên thủy vậy, hì hụt cả buổi với cành cây và lá khô nhưng vẫn không thể tạo ra lửa, tăng tốc nhanh nữa xoay liên tục.
Ta thảo… truyền hình đúng là đại gạt người mà, múa kiếm đã không phải là kiếm ý giờ mài lửa cũng chả được là sao? phải chi được như con hỏa diệm sư tử miệng vèo cái là hỏa cầu siêu lớn thì đở khổ biết bao.
Theo truyện tiên hiệp nhất định rồi mình cũng học được cho coi, có lão già kia thì thế giới con người lấy võ vi tôn nơi đây là thực 100% rồi, một ngày ta sẽ như natsu miệng phun lửa đấm vỡ núi lớn, kaka, yy nên không để ý cánh tay mình đang bị cháy, mùi gì vậy.
[A a… []
Hỏng!
Lửa cháy thực rồi, nhìn xuống phía dưới hắn giật cả mình khi cả ống tay áo đang cháy, quấn quích dập lửa nhưng một lát sau hắn mới kịp nhận ra, ôi lửa của ta, ta sát… ta xxx.
Troll nhau đó mà, công mài lửa cả buổi của mình thế là ra đi rồi sao, xoạt xoạt, tai Vân Phàm nghe đến tiếng động lạ, do cả tháng nay phải sống trong nơi nguy hiểm này, sự cảnh giác của hắn đã tăng cao rất nhiều, vừa đứng dậy lùi về cạnh hồ vừa đánh giá phía âm thanh phát ra.
Nhanh chóng trong đám cỏ một bóng đen tung người nhảy ra, đồng tử co dãn hết mức mới xác định được.
Là tiểu bất điểm, chắc là không quên được ca mới quay lại đây, giờ ta cũng mặt sát mi đây, bụng mình con đang kêu huốn hồ gì tới việc khác.
Nhưng tiểu sóc chuột khi thấy hắn vẫn không dừng lại mà chạy thẳng ra sau lưng nhảy ầm xuống nước.
[ gì vậy?…]
Đúng lúc ấy tiếng xào xoạt ngày càng nhiều và lớn hơn, rồi một con sói xám bên trong nhảy ra, ngoại hình nó chắc phải gấp rưỡi loài sói địa cầu, đôi mắt trầm trầm vào Vân Phàm.
Rồi nó như điên cuồng vậy, hú dài một tiếng vang vọng chấn lun cả mặt hồ run động, không lâu sau rất nhiều bóng đen nữa xuất hiện từ rừng cây.
Ngửi ngay thấy mùi vị nguy hiểm do cả đán sói nhanh chóng lao về phía mình, Vân Phàm lập tức lùi lại phóng ầm xuống nước.
Tuy nhiên lần này khác lần trước cả đám dị thú như uống thuốc lắc lao đầu theo hắn, miệng một số con không ngừng phun ra cầu nước như ngư lôi vậy bay về, chật vật vừa bơi vừa né 1 lúc sau mới cắt đuôi được chúng núp vào 1 rựng đá ngầm.
Hộc hộc, chíp chíp, bọc… bọc… bọc.
Hai tiếng thở dốc, Vân Phàm hoảng loạn quay người, là tiểu sóc chuột, con này cũng biết lặn sâu nữa sau, nhìn con vật này giờ mới nhận ra nó có một lớp da gắn liền cánh tay với thân, hèn gì thấy nó vừa giống sóc lại giống chuột, ra là mô phỏng theo loài sóc bay trên địa cầu đây mà, ách con này chắc không phải do nó bơi chẳng thua con cá nào đâu.
Qua vài phút đánh giá hoàn cảnh, lũ sói vẫn không từ bỏ ý định, dù hình như chúng đang cố gắng lặng sâu xuống, một lúc sau phải quay lại mặt nước nhưng vẫn không từ bỏ ý định mình tìm Vâm phàm.
Lòng nghi hoặc nhưng hắn biết lần này không đơn giản như trước nữa rồi, và đặc biệt so lúc đầu thì rất mơ hồ nhưng số lượng đàn thú hình như càng ngày càng đông.
[ Đó là gì? ]
Rắn!
Rất nhiều con cự mãng cũng đang bơi gấp rút qua lại cùng đàn sói, chợt dự cảm không lành, Vân Phàm ngó ngay xuống mỗm đá dưới chân, một cái đầu xà nhô ra phóng thẳng về phía hắn.
Vân Phàm phải tăng vội tốc lức bơi về phía vắng nhất có thể trở lại mặt nước mới được, nếu có rắn, nơi đây không còn an toàn nữa rồi.
BÙm…
Một thân ảnh lao vút ra khỏi mặt hồ, rồi lao cực nhanh vào rừng cây phía trước, theo sau là hàng loạt thân ảnh từ khắp nơi, từ trong hồ, khu rừng đang ào ào khép chặc vòng vây đuổi theo.
Lúc này ở trên dòng thác nguồn cao có rất nhiều thân ảnh đang đứng nhìn, nhưng nổi trội bởi ba người trước hàng, trong đó phù nhiêu gấu đứng ra hầm hừ:
-“chết tiệt lũ sói ngu này, lang vương tại sao lại báo trước cho tên khốn kiếp rắn kia.”
Ở một góc bên là thân ảnh run rẩy một đầu sói già. Lần này thì xui xẻo rùi biết đâu được đại vương lại cũng tiềm thèn nhóc kia, biết vậy không trước nhận lời đại xà vương.
Đang đau khổ không biết trả lời sau, cũng mai một thanh niên khuôn mặt đầy gian xảo bước ra, rất tà ác trêu ghẹo:
-“hắc hắc, ta là làm theo lệnh của vương, ngươi muốn nói gì thì gặp người bẩm, còn lang vương lần này lập đại công, mi thử đụng hắn một sợi lông xem.”
Gấu mập đùng đùng nổi giận gào rống:
– tức chết ta mà, dám đi làm tay sai cho tụi không chân tanh hôi này, đáng tõm”.
Một bên một người phụ nữ anh khí mười phần trong mắt lóa sáng đạo:
-“ cho ta mà lo bắt hắn ngay đi, có làm sao thì vương nổi giận không ai gánh nổi đâu”.
Thanh niên cười lạnh nghĩ thầm, tên huyết tộc kia dám cả gan chạy khỏi bữa ăn sáng ta, đâu đơn giản bắc lại được, tồi hắn nói:
-“ngươi nghĩ hắn có thể chạy được sau, ta thích nhất là nhìn bọn này bị ngược chết, lần này mệnh lệnh vừa khớp tìm con tím sóc chuột, lại là lập công lớ rồi, ha hả”.
Gấu mập cùng sư nữ không tốt gì hơn nhìn về phía khu rừng xem kịch, bởi chúng biết không có đường nào cho người kia chạy, chỉ tiếc nhất là để cho tên gian xảo kia giành tiên cơ điều động người tìm ra được.
Ánh mắt bọn chúng lướt về xa xăm khi rừng, xuyên qua những táng lá là một thân hình thiếu niên đang cấp tốc lướt về phía trước, xung quanh là hàng loạt tiếng xào xoạt, thoáng chốc lại một vẹt đen lao ra đưa hàm răng sắc nhọn với cái mồm đỏ lòe cắn về phía hắn.
Vân Phàm phải chậc vật lắm mới lách người tránh né những cú tấn công chí mạng này.
Vun vút.
Với tốc độ thật đáng kinh ngạc nhưng mình khó có thể cắt đuôi bọn nó rồi phải làm sau đây, đang tự suy nghĩ về lối thoát bỗng một chùm ánh sáng chiếu gội về phía hắn, ngẩng đầu xa hơn nhìn, trước mặt hắn lại là vách núi treo leo, theo góc nhìn những khu rừng phía dưới cho thấy có lẽ cũng không quá cao, với thể chất lúc này của mình rất có thể đu bám được cây to không bị té chết.
Bộ não cực nhanh vận động, chưa đầy ba giây Vân Phàm đưa ra quyết định.
[ nhảy thôi…].
Lấy hết toàn lực tăng tốc bỏ lại lũ sói phía sau để lấy đà, càng lúc càng tới gần vách núi hắn hết thật to rồi phóng mình về phía trước:
-“ A a a a, liều mạng vậy”. Nhảy…