Chiến Vô Tận

Chương 58: Sơ lộ phong mang


Đọc truyện Chiến Vô Tận – Chương 58: Sơ lộ phong mang

Tít tít… Những tiếng tính hiệu ẩn tàng khắp nơi sau khi bị triệu tập gọi về từ trụ sở các loại khôi lỗi đang hành quân chuyển động.
Mỹ nữ lão sư: “Chuân bị xong cả chưa, lần hành động này cứ theo ta.”
Nhìn khuôn mặt trẻ trên màn hình đang mãi mê tập luyện cô nàng liền mĩm cười gian trá, từ lần đầu tiên xin nghĩ đã chú ý hắn, dị bẩm thiên phú được Viện trưởng đích thân phê chuẩn, sau đó lại từ Linh thú ban đưa đến giấy phép đột xuất tạm nghĩ vì kết Trận pháp khế ước thành công, trở về một tuần lại tiếp nhận D cấp nhiệm vụ.
Lúc đầu nghe tin nàng rất mừng rỡ vì lớp mình có một học sinh ưu tú đến thế, đặc biệt càng vui mừng hơn khi tên này liên tục trải qua thất bại trong nhiệm vụ, làm giáo viên lúc này chính là thời gian tốt nhất chứng tỏ khả năng chính mình ra tay chỉ dạy.
Nhưng tên đáng ghéc sau khi ra khỏi bế quan lại chẳng thèm đến lớp mình mà lại điều đặn đi học Trâp pháp.
Nghĩ thôi đã thấy tức giận, Xoạt… trong tay nàng tự nhiên nổi lên một bảng thông tin:
[ Trần Vân Phàm
Học viên năm nhất đặc cấp ban
Khả năng đặc biệt: có thiên phú Tửu sư, Băng hệ.
Thực lực: Sơ cấp Ấn sư, E cấp người chấp hành trong một lần làm nhiện vụ đã dùng hai ngày giết chết Thanh đồng Răng nanh huyết thú, tổng quan đánh giá: Bán bộ cảnh có khả năng một trận chiến Tạo hình cảnh. ]
Cường! Có vốn luyến tự tin đấy, nhưng ít ra đã từng ném thử D cấp nhiệm vụ và thất bại thì phải biết ngoài trời còn có trời cao hơn chứ, khinh thường số 1 rừng rậm thì sẽ phải trả giá(đầy đủ ở chương 34, tóm tắt là khu rừng càng gần thì đánh số càng nhỏ, còn A B C D là tên gọi ).
Bắt đầu…
Xung quanh Vân Phàm tự nhiên bắt đầu xuất hiện những bản hòa âm tiếng chim hót khung cảnh càng thêm yên bình với đôi chích líu lo tinh nghịch chuyền cành, đàn gà con thi nhau tìm mồi chí chóa.
Cảm giác cứ như quay về vùng quê hương yên bình vậy.

Từ màn sáng chứng kiến vẻ mặt hưởng thụ của thiếu niên, mỹ nữ cô giáo càng đậm nụ cười, bên tay vang lên tiếng gọi: “Đã vào đủ phạm vi công kích.”
-“Tốt, ra tay.” Nàng liền không trần trừ chớp lấy cơ hội, muốn thắng đối thủ phải toàn diện, sử dụng kế sách đánh lạc hướng trước rồi dùng nhỏ thắng mạnh mới mong mài giũa được ngạo khí bọn trẻ trâu này.
Hắc hắc…
Tuy nhiên lập tức ánh mắt nàng co rục lại, phía trong những chú gà con nhanh chóng chia ra bố cục xung quanh mọi góc chết rồi nhảy lên cành cây cao mở miệng bắn ra nhừng luồn điện trong suốt.
Vừa thấy ý định thành công thì lập tức nguồn năng lượng như chạm vào vách tường vô hình biến mất.
Thiếu niên kia đã cấp tốc chạy về phía lôi điểu khôi lỗi tung ra đường kiếm quét ngang hạ gụt một con, không dừng lại thân hình hắn nhanh chóng áp sát những động vật khác tiêu diệt từ từ.
Chuyện này!
Dù thực lực hắn không kém nhưng tốc độ phản ứng này cũng nhanh thái quá đi, thế trận đang dần rơi vào hạ phong nàng đành cắn răng: kế hoạch B.
Lập tức một còn Cuồng lang toàn thâm xám đen nhảy ra từ bụi rậm trực chỉ cắn.
Lách người, Vân Phàm bỏ rơi lại phía sau nhưng không từ bỏ Huyết thú điên cuồng phóng lên cao, chuyện gì? Nó bị điên rồi hay sau, giữ thẳng cước bộ đạp mạnh vào góc cây hắn liền mượn lực từ cả hai phía một kiếm chém ngang người.
Keng… Nghe như tiếng kim thiết vậy, con vật bị bắn văng biến mất.
Khó hiểu Vân Phàm ngước nhìn: máu đâu?.
Đang mải mê sâu chuổi suy nghĩ thì hoàng loạt Huyết thú xuất hiện: “Thú triều.”

Chẳng lẽ dã ngoại bị tập kích, nhưng ngước nhìn đóm đen khổng lồ đang lơ lững trên bầu trời bỗng nhiên Vân Phàm công lên một nụ cười thú vị.
Mặc khác, phía trên cao mỹ nữ cô giáo đang rơi vào trang thái điên cuồng, chưa bao giờ nàng bắc gặp chuyện như thế này, thậm chí Hạt dẽ đồng Huyết thú cường lực lượng cũng bị một tiểu tử Thông mạch cảnh cuồng sát?
Là Gbo trạng thái mà chí ít đã vượt qua cực hạn Tạo hình 10 điểm.
Cắn răng: “Biến ảo Bạch kim đồng huyết thú cho ta bại hắn.”
Xung quanh các vị lão sư bất ngờ dưới quyết định này, nhưng cũng muốn xem chân thực lực của thiếu niên bên dưới nên cũng phụ họa làm theo.
Rơi vào vòng chiến đấu, Vân Phàm càng lúc càng nhập tâm, số một đây là thực tế và có thể linh hoạt đáp trả không gò bó như đường hầm nên vô cùng hữu ít, thứ hai hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ lúc đầu tiên, Vân Phàm đã phát hiện điều kì lạ, xung quanh cây cổ thu này mùi hung thú cực kì nồng đậm, thế mà gà con lại dám chạy quanh.
Nhiều lúc ngây thơ quá chính là bằng chứng cho giả tạo, tiếp theo sau đó lúc giao chiến hắn không thể một kích giết chết, đồng dạng hổ lang hay gà đều còn một tia bỏ chạy được trong khi kĩ thuật cận chiến lại cực kì nát.
Gom gọn tất cả lại bọn chúng chỉ có thể là: [ Khôi lỗi ].
Nơi đây chỉ có một người có thể chơi hắn như vậy à!
Keng… một kích đẩy lùi ba con, Vân Phàm thở dốc thấm mệt, tuy nhiên cảm giác nguy hiểm ập đến, dòng năng lượng này là: Vân cảnh?
Không ngoài dự đoán chỉ thấy hai hàng cây đang bị tách dần để lộ ra ba cái sừng trắng theo thứ tự đỉnh đầu, trán và mũi tiếp theo là cả thân hình khổng lồ được bao bộc bằng một lớp da dày hình vảy [Bạch kim đồng ba sừng tê giác ].

Ách…Chơi lầy quá rồi đấy: “Nên kết thúc mọi chuyện tại đây thôi.”
Đã đánh không lại còn oan uổng bị thương thì đúng là đồ ngốc, chỉ thấy Huyết thú xông tới được nữa đường thì trong tay hắn lặn yên xuất hiện một tử tinh thẻ tạp “ Đăc cấp ban”. Quả nhiên ngay lập tức Tê giác thú dừng lại, hắn là học viên thì khôi lỗi sau lại tấn công mình.
Haha… Vẫy tay Vân Phàm biến mất lẫn trốn trong ánh mắt ngỡ ngàng của toàn bộ lão sư.
Mỹ nữ cô giáo im lặng đứng dậy, lần này thất bại toàn diện, từ ngay thứ nàng luôn tự hào nhất, dù buồn nhưng không hề thất vọng vì người như vậy mới xứng đáng sự ưu ái của viện trưởng dành cho.
Bùm…
Một kiếm giải quyết Hung thú Vân Phàm sau khi thoát khỏi vòng vây khôi lỗi nhanh chóng liên hệ Hương Lam gặp nhau, vừa đến thì thấy nàng cùng 2 cô gái khác đang bị một con lơn rừng rượt đuổi, giải quyết xong hắn liền hỏi:
-“Mình có việc bận phải trở về học viện ngay, bạn ở lại thí luyện tiếp hay cùng đi.”
Không chần chừ cô gái búi tóc phía sau lên tiếng: “Tất nhiên là về ai muốn ở lại chỗ này chứ.”
Còn một cô nữa thì huýt vai Hương Lam: “Ai vậy Lam, nhìn ngầu quá sức.”
Cười khổ Hương Lam giới thiệu cả ba, hóa ra là hai cô bạn thân của nàng, khách khí chào hỏi Vân Phàm lập tức thúc giục lên đường, hắn không muốn ở lại đây ăn thêm hành nữa.
Khều khều cô gái có mái tóc búi cao hỏi bạn thân của mình: “Đúng là không hiểu phong tình, sợ chết hay sao mà gấp thế.”
Lắc đầu Hương Lam vội vàng giải thích: “Câu ấy học đặc cấp ban, thực lực mạnh lắm đấy.”
Bất ngờ ngước nhìn, đồng dạng cũng sinh ra trong gia tộc các nàng điều hiểu một học sinh ban đó có ảnh hưởng ra sao, đồng thời quay sang “tập kích “cô bạn thân: “Không ngờ Lam của chúng ta hiền lành vậy mà cũng không phải dạng vừa đâu.”
Đang định lấy tay đẩy người ra thì trước đường xuất hiện bốn người chặn ngang.
Nhíu mày, Vân Phàm nhận ra bọn chúng, những tên thiếu niên từng hâm dọa ngăn cản hắn gần Hương Lam, lần trước vì chưa rõ thân phận đối thủ nên không vọng động cũng như trong học viện cấm đánh sau muốn ra tay cũng không thoải mái trị được, về sau đã hỏi rõ lão tam.

Nở nụ cười gian trá Vân Phàm giả vờ hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tên thiếu niên cầm đầu khinh thường: “Thấy chưa ta đã nói là một tên phế vật ngu ngốc mà, cút khỏi đây đi.”
-“Oh, hóa ra là bọn não tàn phá đám.”
Thiếu niên cầm đầu tức giận: “Ta đã cảnh cáo ngươi không được gặp rồi mà.”
Hương Lam bước lên kéo tay Vân Phàm khi thấy không khí có vẻ trở nên căng thẳng nhưng hắn khoát tay , với thực lực lột xác, ánh mắt cao hơn làm hắn có thể hình dung thực lực của những gia tộc bình thường có thể làm được những gì.
-“Đánh hắn cho ta.” Chứng kiến hình ảnh thân mật níu kéo như tiếp thêm dầu vào lữa thiếu niên ra lệnh.
Mĩm cười Vân Phàm nhẹ nhành đưa tay sang ngang đụng vào góc cổ thụ khổng lồ rồi đơn giản vận lực: “Bùm…bùm…”
Toàn bộ thân cây biến thành từng mảnh vụn trong tiếng gió cuồn loạn.
Cả bốn đứng hình, trợn mắt hóa đá tại chỗ, Đây là chuyện khủng bố gì kia chứ, đôi chân tất cả như nhũn ra không còn sức lực bỏ chạy.
-“Hắc hắc, hình như hơi quá tay thì phải.” Vừa nói trong tay hắn xuất hiện một sơi dây thừng dài liếc mắt-“Các ngươi muốn tự trói hay là ta ra tay.”
Hoảng sợ cả bốn tự buộc mình vào góc cây, Vân Phàm ra dấu mọi người tiếp tục mới lên tiếng nói:
-“Yên tâm sẽ có người đến cứu, nếu họ không muốn Hung thú ăn thịt các ngươi, nhưng rất tiếc lần thí luyện kết thúc tại đây rùi, không chơi nữa Bye”
Như nói với cả bốn hay như tuyên bố vơi ai, hắn lớn tiếng hô.
Các cô nàng, nhất là búi tóc trong mắt dị sắc liên tục lẩm bẩm: “Điêu nổ thiên à.”
Số từ: 2013


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.