Đọc truyện Chiến Vô Tận – Chương 35: Thiếu niên kỳ lạ.
Lấp lánh lấp lánh…
Từng đóa hoa tím phát sáng cạnh bờ suối, Những đóm sáng nhỏ đang bay ra từ cánh hoa mềm mịn như đôi môi, mị hoặc quyết rũ chúng ta đến tận hưởng nó.
Vân Phàm nhanh chóng lao đến, đây quả thật chính là những gì sách viết, thứ thực vật có thể làm mỏng dần kinh mạch.
Bởi lý do vẻ đẹp tuyệt nhất là đêm trăng sáng cùng sự nguy hiểm đi đôi người khác hay gọi nó là Nụ hôn tử thần.
-“Đoạn mạch thảo”.
Không thể sai được, Vân Phàm nhanh chóng nhặc lên một đoạn rồi lao vút trở lại tán cây.
Dựa vào sách viết chỉ cần một vết đâm từ những sợi tơ cực độc trên cánh hoa bạn sẽ lâm vào tình trạng tan rã ngay.
Một nụ hôn chết chóc qua đi, cả thân thể Vân Phàm rơi vào trạng thái tê liệt.
Từ cánh tay truyền lại cảm giác đau đớn như tách ra từng mãnh nhỏ, nhanh chóng trấn tĩnh lại hắn bắc đầu vận chuyển bí pháp.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, Vân Phàm cắn răng thở ra một ngụm lãnh khí, cơn đau qua đi cả thân thể đều rơi vào trạng thái thoát lực.
Nắm chặc cánh tay đưa lên cao, một cảm giác thông suốt khó tả, mỗi cú nắm bóp đều nhanh chóng lấy lại cảm giác của sức mạnh.
Đúng vậy, chưa đến một đêm qua đi thì Vân Phàm đã sửa xong một phần tắc nghẽn, chỉ cần cứ thế rất nhanh hắn sẽ đạt đến đỉnh phong sơ kỳ Thông mạch cảnh, thậm chí cả cảnh giới cao hơn.
Bí pháp là vậy, vì cải thiện một cách từ từ nhất, đến khi các mạch máu tại các khớp ngón tay, cổ tay và cả cánh tay hợp nhất chính là hoàn thành lần đầu Thông mạch.
Lần 2 Trung kì Thông mạch cảnh: từ chân và thân kết hợp với nhau
Lần 3 chính là bộ não, đầu đi xuống, rồi mới từ bốn nơi ấy tích lũy năng lượng một lần hành động đưa về trung tâm cơ thể hình thành bộ khung cho Tâm.
Nghỉ ngơi một chút, Vân Phàm tỉnh lại tiếp tục tu luyện.
————ka là dãy phân cách–
Một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn trấn, qua lần phá hủy này kinh mạch Vân Phàm càng có thêm độ dẻo dai.
Wow, là ánh bình minh, có thể nói đây cũng xem như là đồng bạn xuyên việt của hắn, dù theo sách giới thiệu Thái dương có từ thuở lập thế giới rồi, nhưng nó vẫn vậy, tròn và tỏa sáng ấm không khác gì Trái đất thân yêu.
Đó là cái gì, tại một mõm đá phía xa có một thiếu niên áo xám đang ngồi, khuôn mặt hoàn toàn không có gì bắt mắt, ngũ quan bình thường đến nổi đưa vào dòng người bạn sẽ không thể tìm thấy lại được.
Gương mặt trẻ đang tỏa ra vô cùng đau khổ nhưng đều bất ngờ không phải điều đó, chỉ thấy xung quanh mỏm đá bày rất nhiều bông hoa “Đoạn mạch thảo”.
Rồi tên đó lại tiếp tục đưa tay xuống nhặc lên từng cánh một bóp nát cho vào miệng, đúng vậy hắn ta thực sự đang ăn.
Thử hỏi một nụ hôn đã có thể làm bạn tê liệt rạn nứt thì ăn sẽ ra sao?
Không ngoài dự đoán, cả thân hình hắn chạy dọc những lằn đỏ tươi của máu, da đang dần căn phòng như muốn nổ tung.
Rồi trong cơ thể thiếu niên bay ra một quyển sách, từng hơi thở cồ xưa tản mát, Trang sách cứ thế từ tốn mở ra để lộ bên trong một viên ngọc màu vàng đang lơ lững.
Vân Phàm càng nhạc nhiên khi thấy sau cơn đau khí thế trên người thiếu niên ngày một nhất lên trở lại.
Một người giống mình ư, không thể nào được như thế bởi vì mới vừa nãy rõ ràng tên kia đã là Hậu kì Thông mạch cảnh rồi cơ mà.
Tán công?
Thế giới này thực sự có người dám làm thế ư!
Kinh ngạc ngắm nhìn một lúc lâu Vân Phàm mới chợt nhớ ra mình hình như quá lo chuyện bao đồng, hắn chỉ có hai ngày tập luyện phải biết quý trong thời gian của chính mình.
Cứ thế một người trên tán cây, một người trên mỏm đá trong dòng suối thi nhau đùa giỡn với “nụ hôn của tử thần”.
-Trung kì Thông mạch cảnh, Vân Phàm đã đột phá bước đầu tiên mạch tay nhưng lúc này hắn không được vui vẻ cho lắm, chỉ thấy buồn khổ khi tên khốn kiếp dưới kia như đang đả kích hắn, sau khi thiếu niên ấy tu luyện đến đỉnh phong trạng thái lại một lần nữa tán công, các bước cứ vậy lập lại điều đặn cho đến tận chiều tà buông xuống, lúc này hắn ta lại có cảnh giới ngang bằng Vân Phàm.
Bỏ mặt lại tên khốn kiếp này, Vân Phàm trở lại rừng rậm tìm Hung thú chiến đấu, chỉ có vừa lúc đó thiếu niên áo xám chợt mở mắt nhìn về phía tán cây rộng mĩm cười.
[ Trong rừng ].
Một bình thường huyết tộc sẽ có ngàn cân sức mạnh vào hậu kì Thông mạch cảnh, chỉ khi cô động Tâm khung mới có thể điều động sức mạnh của máu phát huy gấp chục lần trước kia, thế mà giờ đây với trung kì thực lực Vân Phàm có thể dễ dàng chỉ cùng sức mạnh chém giết hung thú đỉnh phong, Phải biết lũ quái thú này luôn có lợi thế thể chất hơn huyết tộc, sức phát ra vô cùng khủng bố, gần như đồng cấp luôn áp đảo.
Những dòng máu tươi đỏ thấm chảy ra, Vân Phàm cố gắng đưa tay chạm vào nó để cảm nhận, đã có chút gì đó cờm cợm ở lại nhưng vô cùng khó nắm chặc được.
Vân Phàm lắc đầu quay trở lại nơi cũ tu luyện.
Đang trong an tĩnh tu luyện bỗng một tiếng nổ kinh khủng xảy ra.
Ầm…
Phía dưới từng dòng nước bắn lên tung té, rồi lập tức những bóng đen trên suối biến mất.
Rầm rầm rầm… bên cạnh từng gốc cây cổ thụ lớn ngã xuống, cố gắng quan sát xuyên qua làn khói bụi chính là thiếu niên áo xám đang bất động đứng đó như đang đề phòng cái gì.
Nhìn theo ánh mắt kia, từ trong góc cây đổ nát một cái đầu xà tròn với cái miệng đầy răng đang nhết mép.
Không, đúng hơn là một con lươn, làn da tơn bóng cùng cái mang cá cực rộng lớn xuất hiện ngay sau đó, rồi nó tung mình cắn nhanh về phía thiếu niên.
Chỉ thấy quyển sách thần kì kia lại xuất hiện từ đây tỏa ra ánh sáng vàng bao bộc thân thề.
Rầm, răng rắc…
Thiếu niên bị đánh bay ra phía xa, phải gắng gượng lắm hắn mới đứng vững được thân hình, một dòng máu xanh chảy ra từ khóe miệng.
Lách người nhanh chóng né cú vồ tiếp theo Cuốn sach lại như lật sang trang mới, đổi thành một viên thủy tinh trắng, rồi một luồng tia sáng từ đó hội tụ lại bắn đến Hung thú.
Xoẹt… Không thể nào! nguồn năng lượng ấy cực kỳ mạnh mẽ thế kia tại sao con quái vật lại một vết sước cũng chả có.
Bỗng một cảm giác có gì đó sai sai truyền đến, nhưng khi nhận ra lại quá muôn, chỉ thấy tên thiếu niên hiện giờ đã ngay dưới hắn.
Ầm, Vân Phàm cũng bị dính pha tấn công nên ngay lập tức tách khỏi cành cây:
-“Ngươi?”
Thiếu niên mỉm cười nói: “Haha, ngồi nhìn người khác chiến đấu thì không tốt đâu”.
Vân Phàm tức giận: “ Chuyện của ngươi thì liên quan gì đến ta”.
Cả hai lách người tránh né, Thiếu niên mới chỉ tay nói tiếp:
-“Bây giờ thì nó đã trở thành đối thủ chung của chúng ta rồi, đây là dạng tiến hóa Huyết thú, muốn thắng nó thì ngươi phải cố gắng cầm chân trong vòng 1p cho ta”.
-“ Ta cầm chân nó để ngươi chạy ak, không có cửa đâu”.
Thiếu niên thản nhiên đáp:
-“Không thì cả hai cũng sẽ chết, tin ta đi”.
Cắn răng Vân Phàm rút ra Thanh phong kiếm, nếu đây thực là Huyết thú, dù là Thanh đồng đi nữa cũng phải chết rất tiếc qua đôi mắt nó chính là hàng thực giá thật Hạt dẽ đồng… Một con có thể ngang tay với Tạo hình cảnh.
-“Phong chi khóa”.
Làn gió xuất hiện bao quanh con Huyết thú đã có hiệu quả, tuy nhiên chưa được vài giây từ trong đôi mắt lóe lên ánh sáng rồi từng luồn khí lam sắc bốc lên, một cái vẩy đuôi chiếc lồng bị đập tan.
Phản lực đẩy Vân Phàm lùi về phía sau, chưa kịp định hồn thì một cái đầu to lớn đâm thẳng vào ngực hắn.
Vèo, cả cơ thể bay thẳng vào góc cây lớn, từng chiếc xương sườn răng rắc gãy vỡ, đau nhức truyền đến Vân Phàm chưa kịp cảm nhận thì phải bậc người đứng dậy khi thấy Huyết thú đang chuyển hướng bay về phía thiếu niên.
-“ Phong chi khóa”.
A… Vân Phàm bỏ rơi thanh kiếm cả hay tay ôm bụng cúi người đau đớn sau khi thực hiện kĩ năng, hắn vừa thành công thu hút sự chú ý của quái vật một lần nữa.
Và giờ trước mắt hắn là một cái miệng đỏ lòm đang dần tới gần.
Đúng lúc này một tiếng róng to vang vọng: “ Thiên thư nhất khóa, mở”.
Tửng làn sóng xung kích phát ra từ thiếu niên, Quyển sách một lần nữa đóng lại rồi chui vào người hắn ta, từng dòng tia sáng khác nhau bốc lên cao, Thiếu niên vươn lên tay đánh thẳng về phía trước:
-“Ngũ hành…”
Như gặp được vô cùng nguy hiểm, Huyết thú thay đổi mục tiêu quay lại, khí trên người nó cũng bốc lên khủng bố nhất, tung đuôi đáp trả.
Bùm!
Cả khu vực bị chấn động cực mạnh, khói bụi bay lên che lấp tất cả.