Chiến Và Hòa

Chương 37: Chuyện đáng xấu hổ


Đọc truyện Chiến Và Hòa – Chương 37: Chuyện đáng xấu hổ

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Lời tác giả: Kì thật trong lòng V rất thích Harry, nhưng chính hắn cũng biết tay mình nhiễm máu cha mẹ Harry. Hơn nữa hắn có thói quen che dấu ý đồ của mình, cho nên khi ý đồ của mình bị phát hiện, hắn sẽ cảm thấy giống như nhận sự thương hại, bố thí của người khác. Dumbledore có nói hắn không hiểu tình yêu, nhưng trên thực tế chưa một ai cho hắn thứ đó. Hắn khinh miệt một vài thứ, đơn giản bởi hắn chưa bao giờ có được chúng…

Mấy lời nói gì đó kì thật chỉ là một dạng che dấu, đến chết vẫn mạnh miệng, mọi người đều hiểu mà ha.

Còn cái chuyện Chúa Tể Hắc Ám bị OOC, ta cũng đã suy xét thật lâu… Kết luận là: bất luận ai đi chăng nữa, nếu bị tâm tính của “cậu bé cứu thế” hun đúc mười năm thì cũng thay đổi thôi.

Học kì mới bắt đầu, đám học sinh Hogwarts lục tục trở về trường học. Bất luận là tin tức gì trong kì nghỉ, nhận được quà gì trong Giáng Sinh, hay là bài tập các giáo sư giao còn chưa viết xong… so ra đều kém hơn hẳn cái tin động trời: Tam giác vàng Gryffindor lâm vào cuộc tình tay ba phức tạp!

Lúc đầu thì không một ai thèm tin cái chuyện này. Bọn nam sinh cho rằng cái loại con gái mạnh mẽ lại thông minh như Hermione thì không biết phải can đảm bao nhiêu mới dám theo đuổi. Còn đám nữ sinh thì lại nói Cậu bé cứu thế hẳn phải thích loại con gái hấp dẫn, dịu dàng, đúng kiểu e ấp mong manh dễ vỡ cơ… Dù sao thì Hermione khẳng định không nằm trong nhóm dễ khiến người ta thích.

Mặc dù vậy, tốc độ loan truyền của cái tin này có thể sánh với tốc độ âm thanh luôn. Mới vào học lại chưa được vài ngày nhưng toàn thể học sinh từ trên xuống dưới đều đã nghe nói đến.

Thoạt nhìn thì tình hình có hơi là lạ. Trước khoan nói lúc Tam giác vàng ở chung một chỗ thế nào, chỉ cần Tom với Harry chạm mặt nhau thôi là không khí xung quanh đã đầy mùi thuốc súng. Một người mặt không biểu tình, một người thì ánh mắt phun lửa, nhất định là có cãi nhau! Hermione luôn luôn ở giữa cố gắng giảng hoà, cũng sứt đầu mẻ trán. Thế là Harry lại có bộ dáng như chỉ hận không thể thời thời khắc khắc cột luôn Hermione vào bên người không cho rời xa.


Nguyên nhân gì có thể khiến cho hai chàng trai vốn đối xử với nhau rất tốt trong cái tổ ba người ấy đột nhiên trở mặt nhau đây? Có vẻ như đáp án không một ai chịu tin lại là đáp án hợp tình hợp lý nhất.

“Làm ơn đi, hai người các cậu!” Sau hai bữa cuối tuần, Hermione rốt cuộc chịu không nổi cái việc chỉ có mỗi mình cô bé bị đưa lên làm bia ngắm, liền lôi cả Harry lẫn Tom ra một góc hẻo lánh trong thư viện, muốn hai thằng bạn thân cứng đầu này chịu làm lành. “Các cậu có biết mọi người nói gì sau lưng tớ không? Harry làm sao mà thích con nhỏ đó được? Nó thì tốt chỗ nào? Không biết chừng nó bỏ Tình Dược cũng nên!” Cô bé tức giận cho hai tên đầu sỏ một cái lườm bực bội: “từ trước tời giờ tớ chưa bao giờ bị mọi người ghét bỏ đến như vậy! Thật tình mà nói thì tớ còn ước ao mình biết chế tác Tình Dược nữa kìa.”

“… Xin lỗi, Hermione.” Harry hoàn toàn không biết đến chuyện này, tâm tư của nó đặt toàn bộ lên mọi động tĩnh của Voldemort, nó chỉ cảm thấy dạo này số lượng người chỉ chỏ càng ngày càng nhiều. “Tớ không biết là bọn họ lại suy diễn đến mức đó…”

“Tiết Thảo dược học gần đây nhất, tớ và Tom hợp tác đào đậu, cậu kiên quyết phải chen vào giữa cho bằng được. Tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cậu lôi tớ xuống cái bàn dưới cùng trong lớp.” Hermione càng nói càng tức giận: “Buổi sáng hôm nay tớ muốn lên thư viện, cậu lại nhất quyết không cho tớ đi, bởi lý do là Tom đang ở đó. Cậu có biết cái giọng cậu nó lớn cỡ nào không? Cậu có biết cả dãy bàn đang dùng điểm tâm có bao nhiêu người nhìn không?”

Harry chột dạ, nó liếc mắt sang Tom một cái. Tớ không phải là lo cho cậu nên mới thế đó sao? Lo cậu ở một mình với Voldemort, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra! Biểu hiện có thể hơi quá khích chút ít, nhưng mà tớ cũng đâu có muốn nó như thế… Ai mà biết người ta lại đồn thành chuyện này đâu… Thực tế mà nói, Harry cảm thấy nó tự khống chế không quăng cho Voldemort vài ba cái nguyền rủa đã là chuyện đáng được tuyên dương rồi.

“Cậu ta chỉ là quan tâm đến cậu thôi mà, Hermione.” Không đợi Harry kịp nói gì Tom đã mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, nét mặt lạnh nhạt. Cả Hermione lẫn Harry đều trợn mắt nhìn cậu ta, người trước là ngạc nhiên, người sau là tức giận.

“Cậu xem đi, Harry! Đến bây giờ mà Tom vẫn đang nói giúp cho cậu!” Hermione thở hổn hển.

Ta biết ngươi đóng kịch mà! Harry hung hăng rủa thầm Voldemort cả trăm lần, cái đồ nguỵ quân tử! Bày đặt làm người tốt! Ngươi cho ngươi hiểu ta được bao nhiêu chứ! Nó mở miệng, mặc kệ Hermione đang bất mãn: “Nhưng tớ vẫn giữ nguyên quan điểm lúc trước của tớ, cậu không nên thân mật với Tom nữa.”

“Cậu đang nói cái quái gì thế hả?” Hermione rõ ràng đã bị sốc trước cái sự vô lý của Harry, cô bé quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nó nữa. “Tớ thật không thể ngờ cậu lại là loại người như vậy đấy, Harry. Tom làm sai chuyện gì mà cậu lại nói mấy lời như vậy, ngay trước mặt cậu ấy?” Cô bé nhìn Tom chằm chằm, chờ đợi cậu ta đứng ra phản bác, hoặc cãi nhau cũng tốt, như vậy ít ra cô bé sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng có người lại thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không thèm nhảy ra cứu vãn danh dự mình chút nào.


“Tớ có lý do, Hermione à…” Harry cố gắng vãn hồi tình hình.

“Nhưng lại không thể nói, đúng không?” Hermione hỏi thẳng.

Harry chỉ biết đứng đó xấu hổ, lắc đầu không được mà gật đầu cũng không xong.

“Cậu có phải cũng nghĩ như vậy không?” Cô bé tiếp tục hỏi cái người nãy giờ vẫn đang im lặng. Cậu bé tóc đen mặt không đổi sắc, miệng cũng chẳng ừ hử gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Vậy là hai tên này biết rõ ràng chuyện này, chỉ có mình lo đến sốt vó, cố gắng hoà giải lại thành ra làm chuyện thừa thãi. “Vậy các cậu tốt nhất cứ giữ như thế! Dù sao thì tớ cũng có biết chuyện gì xảy ra đâu!” Hermione tức đến xì khói, giật cánh tay đang bị Harry giữ chặt ra, xoay người ngẩng cao đầu bước đi, lưu cho hai tên ngốc phía sau một bóng lưng bực mình.

Harry buồn rầu nghĩ: chắc chắn Hermione sẽ phớt lờ cả nó lẫn Tom cả một thời gian dài đây. Điều này có làm nó khó chịu đôi chút, nhưng đổi lại Hermione sẽ không cận kề Voldemort nữa, thế cũng đáng.

“Tôi đoán cậu chắc đang cảm thấy may mắn, không ở cạnh ai so ra tốt hơn một mình ở cạnh tôi, phải không?” Tom đột nhiên mở miệng. Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Harry, hắn biết mình đoán đúng. Bỗng dưng hắn cảm thấy buồn chán: “Cậu có tuỳ tùng rất trung thành nha…” sau đó cũng nhấc chân rời đi.

Harry sững sờ tại chỗ mất một lúc rồi mới nhớ đến nhiệm vụ phải theo dõi Tom, thế là nó cũng lò dò chạy theo. Giáo sư Rold nó không có cách theo dõi, mà nó cũng không biết hắn ta làm sao mà phân thân làm hai được. Thôi dù sao thân phận kia của hắn là giáo sư, tức là có cụ Dumbledore để mắt.

Phải vài ngày sau Harry mới hiểu được câu nói cuối cùng của Tom có ý gì. Colin Creevey đã chụp được tình cảnh giằng co giữa ba đứa. Chỉ trong chớp mắt tấm ảnh đó đã lưu hành toàn trường, trở thành bằng chứng xác thực nhất cho lập luận tình tay ba bữa nào. Trên đó là hình Hermione giật tay ra khỏi tay Harry, Tom đứng bên cạnh nhìn hai người, trên mặt không rõ là biểu tình gì. Mọi người lại bắt đầu râm ran, cái gì mà Hermione hung hăng từ chối Harry, mà Tom cũng nhất quyết từ chối Hermione, Tam giác vàng Gryffindor từ nay về sau tan rã. Khi Harry nghe được tin tức này, nó chưa bao giờ muốn thằng nhóc Colin Creevey từ bỏ cái thói chụp lén ấy hơn bây giờ.


Hermione bắt đầu độc lai độc vãng, tựa như Tom và Harry đã biến thành không khí. Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là rõ ràng Tom với Harry một câu cũng không mở miệng, nhưng lên lớp cùng nhau, lên thư viện cũng cùng nhau. Cảnh mà mọi người thường thấy nhất chính là Tom đi trước, Harry theo sát sau lưng. Quả thật phải dùng từ quỷ dị để hình dung! Nếu muốn đề phòng tình địch thì Harry phải theo sát Hermione mới đúng chứ nhỉ?

Vì vậy, Hogwarts lại có thêm một vài phiên bản đồn đại mới. Phiên bản được số đông mọi người chấp nhận là: cậu bé cứu thế muốn đảm bảo rằng tình địch của cậu không có cơ hội tiếp cận tình yêu của đời cậu, tại dù sao thì Hermione cũng là nữ sinh, muốn theo dõi cũng không tiện theo dõi. Mặt khác, một vài người lại cảm thấy Harry chắc chắn là bị từ chối tình cảm, thẹn quá hoá giận nên tranh thủ thời cơ trả thù Tom. Người ta là cậu bé vàng danh tiếng nổi như cồn, ấy vậy mà lại bị bại bởi một nam sinh không chỉ tầm thường, lại còn băng lãnh khó gần như vậy thì đoan chắc là chịu làm sao thấu.

Cũng chỉ có ba đương sự mới biết sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Hermione cảm thấy cả Tom lẫn Harry đều rất tốt, chẳng qua giữa hai người còn tồn tại một tầng bí mật, khiến người khác không thể tiếp cận. Cô bé thừa nhận điều đó khiến cô không thấy thoải mái, như thể cô là người ngoài, một người không nhận được sự tín nhiệm. Hermione thật sự nghĩ không ra, hai thằng nhóc mười hai tuổi đầu thì có bí mật gì không thể nói ra cơ chứ.

Vào tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầu tiên của tháng hai, Giáo sư Rold rốt cuộc cũng gật đầu với bùa giải giới của đám học trò. “Trở về cần tiếp tục luyện tập, cho đến khi các trò có thể sử dụng thuần thục bùa hoá đá và ngăn trở mới thôi.” Đám học sinh có đứa háo hức, có đứa lại hơi bất mãn, chỉ cần nhìn nét mặt cũng biết trình độ nắm giữ bùa chú của mỗi người thế nào.

Gương mặt giáo sư Rold luôn treo nụ cười, nhưng thực tế thiếu kiên nhẫn thế nào chỉ có mình hắn biết. Có lẽ hắn thật sự không thích hợp với cái nghề gõ đầu trẻ này, những bùa chú bình thường nhất cũng phải mất cả một học kì mới nhuần nhuyễn được, thật không thể tưởng tượng được. Hèn gì Snape lúc nào cũng độc miệng như vậy… So ra còn khó hơn lúc Harry dạy cái đám Đoàn Quân Dumbledore nữa [hắn quên mất thành viên ĐQD toàn năm thứ năm trở lên]. Hắn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Harry đang chuẩn bị ra khỏi phòng học. “Harry, trò nán lại một chút.” Tuy biết lý do gì khiến cậu bé vàng bỏ lớp học bổ túc, nhưng hắn không cho phép.

Harry căng thẳng. Nó có thể hoàn toàn phớt lờ Tom nhưng lại không thể giả vờ không nghe lời một giáo sư nói. Nó từ từ dừng lại, dưới phần đông những cái nhìn ghen tị mà quay ngược trở lại. Vớ Merlin hỡi! Làm ơn đừng có nói với nó là Voldemort vẫn muốn nó đến lớp bổ túc!

Sau khi tất cả học sinh đã ra ngoài, có một vài nữ sinh can đảm đang cố gắng lượn lờ trước cửa phòng học, Giáo sư Rold nhẹ nhàng vung đũa phép, và Harry lập tức nghe thấy mấy tiếng thở dài thất vọng. Thật đúng là một giáo sư được nhiều học sinh quý mến à! Nó không biết nên cảm thán Voldemort đóng giả quá tốt hay là tụi học sinh quá dễ tin nữa. Dù sao thì nói đi nói lại, nếu không có cái bất ngờ lần đó thì nó cũng tuyệt không thể nghi ngờ giáo sư Rold mà lại dính dáng đến Voldemort.

“Trò cúp mất hai buổi học bổ túc rồi.” Giáo sư Rold nói rất nhẹ nhàng. “Ta có thể nghĩ là trò cảm thấy lớp học bổ túc này không còn giá trị gì cho trò nữa chăng?”

Harry trừng mắt. Sao Voldemort có thể dùng cái giọng đơn giản thoải mái như một ông thầy nói chuyện với học sinh như vậy? Nghĩ lại thử xem, có ai biết được thầy mình là kẻ đã giết chết cha mẹ mình mà còn bình bình thản thản ngồi học được không? “Ta cho là cả ngươi lẫn ta đều không muốn tiếp tục.” Nó cứng nói.

Giáo sư Rold vươn ra hai ngón tay, lắc qua lắc lại: “Không, thực tế thì ta hy vọng chúng ta tiếp tục.”


Harry quả thật là đang dùng ánh mắt nhìn thấy quái vật mà nhìn người trước mặt. “Lúc trước thì cho là ngươi muốn đùa giỡn ta đi, vậy còn hiện tại thì ngươi lấy lý do gì?” Thấy Voldemort muốn mở miệng, nó giành nói trước: “Đừng có lại lôi cái vấn đề cho ta cơ hội linh tinh gì đó, ta không tin đâu!”

“Vậy thì tiếc quá!” Thoạt nhìn thì Voldemort không mấy để ý, như thể chuyện Harry từ chối đã sớm nằm trong dự tính của hắn. “Bình thường ta cũng không thành thật như thế đâu. Nhưng mà thời gian vẫn như cũ, địa điểm vẫn như cũ, mật khẩu vẫn như cũ, nhớ đấy.”

Cái ngữ khí độc đoán này… Harry cảm thấy lửa giận của nó lại phừng lên: “Ta không đi!”

Voldemort đứng lên, đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy câu trả lời của nó, ánh mắt khẽ liếc nó một cái. “Vậy ta cũng đâu còn cách nào khác.” Bước chân vẫn duy trì tốc độ, giọng nói lại mang đầy vẻ nuối tiếc: “Thế thì ta chỉ còn cách đi báo cáo với Dumbledore là cậu bé cứu thế tuỳ ý lão đến dạy.”

“Ngươi…!” Harry chưa từng nghĩ đến việc Voldemort sẽ dùng cách này để trả đòn nó.  Hắn ta chắc chắn biết chuyện nó tránh tiếp xúc với cụ Dumbledore. Không biết bị pháp sư quyền lực nhất của phe ánh sáng phát hiện nó từ cái xó xỉnh nào đó của tương lại giật ngược về với bị pháp sư hắc ám nhất mọi thời đại bắt học một vài cái bùa chú hắc ám thì cái nào tốt hơn nhỉ? Khoan! Chắc là nó điên rồi! Làm sao lại có cái ý tưởng hoang đường như vậy hiện ra trong đầu chứ!

Harry nghiến răng. Mắt thấy Voldemort đã sắp bước đến cửa, nó đột nhiên hỏi: “Học kì này học cái gì? Pháp thuật hắc ám à?” Giọng điệu nghe rất muốn đập.

Chịu thoả hiệp rồi? Voldemort cười thầm trong lòng. Hắn luôn biết sẽ có một vài chuyện nhóc cứu thế không mặc kệ được. Hắn xoay người: “Ta đã nói rồi, những thứ… ấy không nằm trong phạm vi ngươi cần học. Nếu lão Dumbledore biết được ta còn ngồi ở Hogwarts được sao?”

Nó thì không nói đi, nhưng hắn cũng thật không kiên dè ai, dám thảo luận cái đề tài này ngay trong toà lâu đài. Harry nhìn Voldemort đầy hoài nghi: “Ngươi cũng thật yên tâm!” Chuyện gì xảy ra trong toà thành cụ Dumbledore đều biết.

“Thật ra ta cũng lo lắng chứ.” Voldemort vẫy vẫy tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng hắn chuyển sang vẻ tươi cười rất nhanh: “Nhưng ngươi cũng nên biết, đây là toà thành của Slytherin đó.” Nói xong hắn rời khỏi.

Harry đứng như chôn chân mà sửng sốt. Ý của Voldemort là không phải chỉ có Mật thất, mà bao gồm cả toà lâu đài luôn sao? Nó đột nhiên nghĩ đến Salazar Slytherin – một trong bốn nhà sáng lập Hogwarts – mà Voldemort lại vừa đúng là hậu đại cuối cùng của ông ta. Hai vấn đề mà Slytherin từng hỏi, nó hình như đã tìm được một phần nguyên nhân. Vì sao nó quay trở lại, vì sao cả Voldemort lẫn nó đều quay trở lại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.