Đọc truyện Chiến Và Hòa – Chương 161: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
Voldemort đi ra cổng Hogwarts, vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh như trước. Hắn đang vô cùng hả hê, vô cùng vui sướng. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch hắn vạch ra mấy năm nay, cũng chính là bước mấu chốt hắn phải thực hiện được. Hắn đã lừa được Dumbledore, vị Pháp sư chính nghĩa danh tiếng nhất lịch sử cận đại, kẻ đã gây cho hắn đủ loại phiền toái từ khi hắn mới bước chân vào Hogwarts… Hắn đã vô cùng thận trọng như đi trên băng mỏng, giờ hắn đã đạt được đến rất gần giây phút có thể ăn mừng được rồi. Cảm giác thỏa mãn này khiến Bế Quan Bí Thuật hắn luôn đóng chặt xuất hiện lỗ hổng, nhưng hắn đã lập tức nhận ra sai lầm của mình – hắn không thể thả lỏng vào lúc này, nếu không toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ bị tiết lộ cho Kẻ Được Chọn mất.
Có điều, nếu như Kẻ Được Chọn đủ thông minh, cậu bé nên nhận ra hiện tại đã khác với ngày trước rồi, đúng không? Voldemort khinh miệt nghĩ. Vui mừng của hắn chính là nỗi lo đối với Kẻ Được Chọn, dù cậu bé có là kẻ ngốc đi chăng nữa cũng có thể nhận ra được điểm ấy. Hắn đứng lại điều chỉnh lại tâm trạng của mình, suy đoán phản ứng có thể có của Harry, sau đó lại bị những suy nghĩ mình tiếp thu được chọc cười.
Kẻ Được Chọn đang ở sở thú, trước mặt chính là con rắn Brazil đã gặp trước kia. Dựa theo cảnh tượng vừa lóe lên, thì con rắn kia vừa buông lời khinh thường Kẻ Được Chọn, rồi không thèm để ý đến cậu bé nữa. Hai tay cậu bé áp lên tấm kính thủy tinh, trừng mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt bịt chặt miệng của mình phản chiếu trong lớp kính. Kẻ Được Chọn đang vắt hết óc suy nghĩ xem hắn vui sướng như vậy là vì chuyện gì, nhưng không có chút manh mối nào…
Voldemort đi về phía Hogsmeade. Sai lầm vừa rồi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Hắn có thể khiến Kẻ Được Chọn phải sống trong thấp thỏm suốt cả kỳ nghỉ hè… Cậu bé đã khiến hắn không được thoải mái nhiều năm như vậy, hắn khiến cậu bé lo lắng hai, ba tháng có đáng là gì. Trò chơi sẽ càng thêm thú vị…
Là giáo sư mới nhậm chức, Voldemort chỉ cần đến Hogwarts trên tàu Tốc hành khi năm học mới bắt đầu. Trong thời gian này, nếu hắn muốn, có thể gửi kế hoạch bài giảng của mình qua hộp thư cú cho Dumbledore xem qua. Voldemort rất khinh thường chuyện này, nhưng hiện tại hắn đang đóng vai một người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cho nên hắn đã cố ý chỉnh sửa chương trình học với tham vọng rất cao. Dumbledore đánh giá hắn thế nào không quan trọng, quan trọng là xây dựng được một hình tượng giả. Hắn cần ở lại Hogwarts một thời gian, đồng thời còn cần cơ hội tiếp cận Kẻ Được Chọn, để xem suy nghĩ cùng thực tế cậu bé làm khác nhau như thế nào, có lẽ chuyện này sẽ giúp hắn tìm được nguyên nhân thất bại.
Trong khi Harry đang trải qua một mùa hè đầy lo âu, Voldemort còn có việc phải tự tay làm. Đám Lestrange vẫn đang ở nước ngoài, nhưng hắn đã triệu hồi Barty Crouch con đến. Lão Barty Crouch chưa từng lên lầu nhìn con trai mình lấy một lần, chỉ ra lệnh cho gia tinh đúng giờ đưa cơm cho y, chính vì vậy, cho đến bây giờ, lão vẫn không hề hay biết con trai mình đang ở bên ngoài làm cho thế giới đổi chiều. Voldemort thật muốn nhìn thấy biểu hiện của lão Barty Crouch khi lão mở cửa căn phòng trên lầu, nhìn thấy thi thể của Barty con. Hắn không mất cần công tưởng tượng, cũng không sợ bị lộ tẩy, bởi vì với một người ba vô cùng căm ghét con mình, cảm giác sau cùng có lẽ chính là được giải thoát. Một người luôn lấy chức vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật làm mục tiêu phấn đấu cả đời, trong khi đang là một ứng cử viên được người người tung hô, chỉ còn cách cái ghế Bộ trưởng một bước ngắn, lại bị chính đứa con trai mình bỏ mặc kéo xuống – cảm giác này hắn có thể hiểu được.
Chuyện này tiến hành vô cùng thuận lợi. Voldemort sắp đặt để con gia tinh phát hiện cậu chủ nhỏ của nó chết trước, nó quả nhiên không phụ sự kỳ vọng đi báo cho chủ nhân, khóc lóc vô cùng thương tâm. Mà lão Barty Crouch, lúc đó đang làm việc ở Bộ Pháp Thuật, mãi đến khi tan tầm mới chịu về nhà. Đối mặt với con gia tinh đầm đìa nước mắt, lão ta ghét bỏ ra lệnh không được làm bẩn phòng rồi mới lên lầu. Lão ta còn chẳng thèm kiểm tra nguyên nhân cái chết của đứa con, liền đem thi thể giả kia gọi vào một cái túi da dê, định tìm một chỗ ném đi.
Voldemort và Barty Crouch con đứng ở phía ngoài căn nhà, nhìn cái túi bị đốt cháy nằm trong thùng rác.
“Thuộc hạ đoán ông ta đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.” Barty Crouch con hít hà mùi túi da khét lẹt trong không khí, gương mặt vặn vẹo. “Rất đúng mong muốn của ông ta, từ giờ về sau, ông ta không còn phải lo lắng về trái bom không biết khi nào lại phát nổ này nữa.”
Voldemort quay đầu nhìn y, không nói gì. Nhìn vẻ trút được gánh nặng của lão Barty Crouch, hắn lại chợt nhớ tới người ba Muggle đáng khinh chỉ có mỗi khuôn mặt không tệ của mình. Nhưng hắn cảm thấy, Barty con còn tốt hơn hắn, ít nhất người má ốm yếu của y còn nguyện vì y mà chết. “Đừng bận tâm.” Hắn chậm rãi nói, “Ngươi sẽ đạt được vị trí mà lão vĩnh viễn không bao giờ có được.”
Barty Crouch con lập tức quỳ xuống. “Xin được lượng thứ, thưa Chủ nhân. Thuộc hạ không nên nói những lời này trước mặt Ngài.” Y kính cẩn cúi đầu, “Tiếp theo Ngài muốn thuộc hạ làm gì? Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức vì Ngài.”
Voldemort rút đũa phép, khẽ điểm trong không khí. Có một tấm da dê xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống chân người đang quỳ. “Hồ sơ mới của ngươi, chỉ thiếu một cái tên.” Voldemort nói, “Cầm nó đến văn phòng Thần Sáng tham dự phỏng vấn… Ngươi biết tiếp đó phải làm thế nào rồi chứ?”
“Vâng, thưa Chủ nhân.” Barty con giơ hai tay nhận tấm giấy da dê kia. Một thân phận mới hợp pháp, trong sạch, dùng Đa Dịch Quả, lẻn vào Bộ Pháp Thuật… Y không hề ngốc, lập tức liền hiểu Voldemort muốn làm gì. Ngay từ đầu Fudge đã chỉ là một kẻ bù nhìn, hiện tại Chủ nhân của y cần một thuộc hạ đắc lực thay Ngài coi chừng bên Bộ Pháp Thuật. Y gần như có thể nhìn thấy con đường thăng chức hiển hiện ngay trước mặt: Thần Sáng, Trưởng Văn phòng Thần Sáng, Cục trưởng một cục nào đó trong Bộ Pháp Thuật, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Lộ trình này gần giống với lộ trình mà lão Barty đã thiết kế, nhưng bọn y sẽ làm một cách bí mật và có hiệu quả hơn nhiều. Nếu Chủ nhân đã lựa chọn bắt đầu từ Thần Sáng, tức là… Barty Crouch con ngẩng đầu, nhìn Chủ nhân của y trưng cầu ý kiến.
Voldemort khen ngợi gật đầu. “Mấy năm trước, ta phát hiện vài kẻ có biểu hiện làm ta thất vọng. Ta tin, không phải tất cả đám người trong hàng ngũ của chúng ta đều trong sạch, có vài kẻ chỉ vì lợi ích cá nhân. Không chỉ vậy, chúng còn sẵn sàng bán đứng những người khác trong hàng ngũ để bảo toàn tính mạng của chính mình…” Giọng nói của hắn càng lúc càng trầm thấp, mang theo sự phẫn nộ khó phát hiện. “Ngươi cảm thấy chúng còn xứng đáng tồn tại không?”
“Đương nhiên là không!” Barty Crouch con lập tức đáp. Y đã mơ hồ đoán ra, bây giờ thì hoàn toàn rõ ràng. Chủ nhân đã thiết kế cho y con đường đi vô cùng hoàn mỹ – y có thể dựa vào việc thanh toán những Tử Thần Thực Tử phản bội để có thể thuận lợi thăng chức trong Bộ Pháp Thuật, quả đúng là một mũi tên trúng hai con chim. “Xin hãy yên tâm, thưa Chủ nhân, thuộc hạ đã biết nên làm thế nào.”
Voldemort gật đầu. Barty Crouch con không phải mới ngụy trang lần đầu, y đã từng trà trộn vào giới Muggle thu thập tin tức, hơn nữa về phương diện này, y lại rất có thiên phú [nghĩ lại lần trước y giả trang thành Moody!]. Đồng thời, y lại có sự trung thành không kẻ nào sánh bằng. Chính những điều này khiến y trở thành Tử Thần Thực Tử xứng đáng nhất để bồi dưỡng thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. “Chúa Tể Hắc Ám chờ tin tức tốt của ngươi.” Tiếng nói của hắn mất dần.
Người còn lại quỳ dưới đất đến tận khi giọng nói kia biến mất hoàn toàn mới đứng lên. Y nắm chặt tấm giấy da dê, quay đầu nhìn căn nhà của ba y – người ba trên huyết thống của y – cười lạnh, không chút lưu luyến Độn Thổ.
Đây là việc duy nhất Voldemort làm trong thời gian đó. Theo như kế hoạch của hắn, khi vợ chồng Lestrange trở về hẳn là sẽ trình lên cho hắn báo cáo hoàn chỉnh về thế giới Muggle, từ năng lượng, cách vận chuyển, tài chính, phương tiện điện tử. Còn Rabastan Lestrange sẽ báo cáo về các trường đào tạo Pháp sư trên thế giới. Hiện tại hắn không đủ thuộc hạ, nếu không cái lưới của hắn đã rộng hơn rất nhiều. Có điều, hắn không muốn lại thật giả lẫn lộn. Như trước kia, càng rộng sẽ càng có lỗ hổng, hắn thà rằng thận trọng. Tạm thời Hội Phượng Hoàng chưa biết gì, mà dù có biết cũng phải mất thời gian dài mới đoán ra được ý đồ của hắn. Cho nên trong lúc này, hắn hẳn nên tính trước kế hoạch tiếp cận Kẻ Được Chọn.
Cứ như vậy, trước khi Hogwarts bắt đầu năm học mới, Voldemort cố ý chọn ngày Harry đi mua đũa phép để đến Hẻm Xéo, còn thành công sắp xếp ngồi cùng một toa xe trên Tàu Tốc hành. Hắn thích yên tĩnh, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh chờ cuộc gặp ngẫu nhiên với Kẻ Được Chọn. Sự thật chứng minh, nhờ có việc bất đắc dĩ tiếp thu suy nghĩ của cậu bé, chuyện này tuyệt đối không khó. Kẻ Được Chọn đến sân ga số Chín Ba Phần Tư sớm hơn dự kiến của hắn, có điều hắn đã đuổi kịp. Khi đến nơi, Kẻ Được Chọn đã ngủ gục trên bàn, không hề phản ứng với sự xuất hiện của hắn.
Voldemort thật không sao giải thích được một chuyện. Quên trước quên sau, lơi lỏng cảnh giác, xúc động ngốc nghếch… Rốt cuộc là vì sao hắn lại bại dưới tay một cậu bé như thế? Nếu không phải thất bại đó rất thê thảm, hắn nhất định sẽ quy kết là do vận may của cậu bé. Có điều, nếu không phải hắn tin tưởng Trường Sinh Linh Giá có thể giúp hắn trở nên bất tử rồi phân cắt linh hồn mình ra, Kẻ Được Chọn sao có cơ hội đánh bại được hắn?
Từ đây, mọi chuyện đều diễn ra theo những gì Voldemort dự đoán. Kẻ Được Chọn sinh lòng cảnh giác đối với người lạ, nhưng sự cảnh giác này là do nghi ngờ kẻ lạ kia có liên quan đến Chúa Tể Hắc Ám – hắn có nên cảm thấy vinh hạnh vì được Kẻ Được Chọn nhớ thương như vậy không? Tiếp đến là vụng về dò xét, Voldemort không thể không nói, với cách hỏi của cậu bé, tuyệt đối sẽ không thể tra ra được bất cứ tin tức gì, nếu có thì cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán. Cuối cùng, không hề nghi ngờ, Kẻ Được Chọn trở lại Gryffindor. Đây lại là một vấn đề với hắn, bởi vì với tính cách của hắn tuyệt đối không có khả năng sống cùng đám nhãi Gryffindor được. Có điều, ảnh hưởng cũng không lớn, dù sao hắn dùng thân phận giả không phải để lôi kéo tình cảm của đám sư tử con.
Tiếp đó đương nhiên là chuyện mà ai cũng đã biết, không hề bất ngờ ngồi cùng thuyền, rồi đến buổi lễ Phân loại. Voldemort cam đoan, lúc ở trên thuyền, phóng thần chú ấm áp cho đám nhãi ướt như chuột lột không phải là ý định ban đầu của hắn. Nhưng hắn đã suy tính đến chuyện ở cùng phòng ký túc với Kẻ Được Chọn, lúc đó mới bất đắc dĩ phải ra tay. Đương nhiên, Kẻ Được Chọn không dễ dàng tin tưởng hắn, đặc biệt khi trong trí nhớ của cậu bé không hề có bạn học cùng cấp nào tên Tom Carl King. Thế nhưng tạm thời Kẻ Được Chọn không rảnh để suy xét đến chuyện đó, bởi vì cậu bé đang bận rộn luyện tập Bế Quan Bí Thuật – cậu bé lo lắng bị Dumbledore phát hiện mới phải ưu tiên chuyện này. Kẻ Được Chọn có vẻ như thật sự muốn đơn thương độc mã tiêu diệt hắn, hắn không thể không khen ngợi sự dũng cảm của đối phương.
Sự hoài nghi của Kẻ Được Chọn với hắn cao nhất lúc hắn được phân vào Gryffindor. Voldemort vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút cảm xúc, trước ánh mắt chăm chú của chính hắn, Kẻ Được Chọn và Dumbledore đi tới chiếc bàn dài đang nhao nhao ầm ĩ. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, lần này hắn muốn nhìn xem Hội Phượng Hoàng và Kẻ Được Chọn lật đổ hắn thế nào.