Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 82: Có Cảm Giác Bị Theo Dõi


Đọc truyện Chiến Tuyệt Vô Song – Chương 82: Có Cảm Giác Bị Theo Dõi


Lúc này, lại có từng tia linh khí từ bốn phương tám hướng tụ họp lại kết thành một tấm bia đá, bia đá cao mấy ngàn trượng quy mô hơn tấm bia khi nãy rất nhiều, nhưng cũng giống như khi trước từng dòng xếp hạng liên tiếp hiện lên.

Hắn thấy mình đứng thứ một ngàn tám trăm hai mươi sáu, tiếp đó là Lâm Phi Nhi, Dương Hàn, Liễu Phi Phi, còn Vân Vũ Thanh Cung thì không có, là do hắn lúc đó bị loại nên không tính vào.

Xếp hạng chỉ hiện lên tầm mấy nén nhang sau đó biến mất, bên dưới có rất nhiều người thất vọng, bọn hắn cũng đã cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn không thể làm được gì.

Ngay tại lúc này bảy đạo thân ảnh từ phía xa bay tới, toàn bộ thân thể đều hoàn toàn chìm vào sương mù nên không thể thấy rõ diện mạo hay trang phục, chỉ thấy phía sau người bọn hắn là một vòng Nguyệt Luân tỏa sáng rực rỡ, sau đó lớp sương mù từ từ rút đi lộ ra diện mạo của bảy người, có tất cả ba nam bốn nữ, diện mạo nam tử nào cũng ưu tú tiêu sái, nhìn có vẻ chững chạc lễ độ cực kỳ, nữ tử thì khỏi phải nói ai nấy cũng nghiêng nước nghiêng thành, ưu nhã muôn phần.

Đột nhiên một người tên Tiểu Thiến Nam từ bên trong bước ra, cất cao giọng nói.

“Xin lỗi các vị vì sự cố lần này nên Thánh Tích đại điển đã bị gián đoạn và rút ngắn, nên chúng ta bây giờ sẽ thay thế giai đoạn đó bằng cách cho mọi người tỷ thí với nhau, đương nhiên để cho công bằng thì mỗi cấp bậc tu vi đều có sàn đấu riêng, và cuộc tỷ thí chỉ dành cho những thí sinh chưa bị loại, còn những người đã bị loại thì vẫn như cũ, mất tư cách thi đấu, ngoài ra thí sinh còn được quyền khiêu chiến vượt cấp, đương nhiên khi khiêu chiến vượt cấp thì phần thưởng sẽ được áp dụng theo cấp bậc mà thí sinh đăng ký.”
Lúc này phía sau có người bước đến nói nhỏ vào tai tên kia thứ gì đó, sau khi nói xong thì lui về phía sau, Tiểu Thiến Nam cũng ngâm ngâm sau đó gật đầu, rồi mở miệng nói: “Thông báo cho toàn thể thí sinh một thông tin quan trọng, là sau khi Thánh Tích Đại Điển kết thúc, Tham Mưu trưởng Lâm Nguyên Quân đoàn dưới trướng Bách Niên Cung sẽ đến đây tuyển quân, nếu như ai có tham vọng chinh chiến thì hãy nhanh tay đăng ký, đãi ngộ đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng, mặc dù vào được quân doanh không phải là chuyện khó khăn gì nhưng vẫn có khả năng bị loại cho nên mọi người phải cố gắng hết sức, ngoài ra sau khi được tuyển thành công thì bên trên sẽ có công văn gửi về tông môn, gia tộc của các vị nên không cần phải lo lắng….”
Tiểu Thiến Nam đang nói thì có người bên dưới giơ tay lên hỏi, hắn cũng điềm đạm nhã nhặn trả lời, sau đó là hàng loạt những câu hỏi khác, hắn cũng không từ chối mà đáp lại.

“Vì vậy mọi người đều có thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau chúng ta lại một lần nữa tập hợp ở nơi này bắt đầu tỷ thí, bây giờ mọi người có thể về nơi ở của mình thông qua người hướng dẫn.”
Nói xong Tiểu Thiến Nam vung tay một cái hơn mấy vạn tia sáng từ ống tay áo hắn bay ra, hóa thành từng mẩu giấy nhỏ, bên trên còn có ghi mấy dòng chữ kèm theo một ngọc lệnh nhỏ bằng đầu ngón tay.

Trong đó có một tờ bay đến trong tay Mạc Hiểu Nam, vừa nhìn vào thì dòng chữ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là “Đơn Đăng Ký”, khóe miệng hắn có giật mấy cái.

Từ phía xa hơn mấy trăm binh sĩ từ từ đi đến, trên người ai cũng nồng đậm sát khí, khí huyết cuồng cuộng không ai sánh bằng, sau lưng đeo trường thương eo mang trường kiếm, trông uy phong cực kỳ.


Mấy trăm binh sĩ đi tới bắt đầu chào hỏi, tiếp đó là bắt đầu hướng dẫn những người ở đây về nơi ở tạm thời của mình cho đến khi kết thúc Thánh Tích Đại Điển.

Nhưng riêng Mạc Hiểu Nam hắn cầm tờ giấy hai mắt nhắm chặt giống như đang suy nghĩ thứ gì đó, cuối cùng hắn thở ra một hơi nói thầm: “Thôi cũng nên dừng lại ở đây, kế tiếp nên về lại chỗ cũ, Thánh Tích này cũng chả còn gì để mình lưu luyến nữa rồi.”
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn hơi lo lắng cho Lâm Phi Nhi, nàng bị đệ tử Bách Niên Cung mang đi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, hắn cũng mong rằng mọi thứ sẽ tốt hơn.

Khi hắn vừa quay đầu rời khỏi thì phía sau hắn có một người chạy đến, nhìn mặt mũi có vẻ rất gấp gáp.

“Các hạ có phải là Mạc Hiểu Nam?” Hắn chấp tay với Mạc Hiểu Nam rồi hỏi.

Mạc Hiểu Nam cũng quay người chào hắn rồi trả lời: “Đúng vậy tại hạ Mạc Hiểu Nam, đạo hữu cần giúp gì sao?”
Nam thanh niên kia xua xua tay, hắn lấy trong quạt áo ra một phong thư đưa cho Mạc Hiểu Nam, sau đó nói: “Không cần không cần, tại hạ chỉ là đang chuyển hộ phong thư cho cấp trên mà thôi, mong Mạc huynh đệ nhận rồi ký vào đơn xác nhận dùm tại hạ là được.”
Mạc Hiểu Nam khó hiểu nhưng tay vẫn cứ đưa ra nhận lấy phong thư, bên trên có ghi tên của hắn bên dưới còn có một dấu mộc màu đỏ gán ba chữ Bách Niên Cung.

Thanh niên kia cũng mò vào trong người lấy ra một tấm bảng bên trên có một xấp giấy, đưa đến trước mặt Mạc Hiểu Nam rồi đưa tay lên lấy ra tấm ngọc lệnh giống hệt như tấm ngọc lệnh như trên tờ giấy đăng ký khi nãy vậy, nam thanh niên này truyền vào đó một ít tiên lực tấm ngọc lệnh ngay lập tức hóa thành một cây bút.

Mạc Hiểu Nam chứng kiến không khỏi kinh ngạc, hắn lần đầu tiên nhìn thấy thứ kỳ quái như vậy.

Nam tử kia đưa cây bút cho hắn, sau đó hướng dẫn hắn làm bước ký xác nhận.

Ánh mắt Mạc Hiểu Nam lướt qua tờ đơn trên cùng, không cần đến một giây hắn đã đọc xong nội dung bên trên cũng đại khái là xác nhận đơn hàng đã đến tay người nhận, thấy không có gì bất thường hắn mới cầm cây bút kỳ lạ trên tay đặt vào tờ đơn, nét bút uyển chuyển nhưng cuối cùng lại ra một dòng chữ ngoằn ngoèo, xiên xiên xẹo xẹo.


Thanh niên giao hàng kia cũng không nói gì, hắn biết tu tiên giả hạ giới chắc chắn chưa bao giờ tiếp xúc với thứ này, cho nên rất khó để làm quen trong lần đầu sử dụng, thì đó cũng là điều dễ hiểu.

Khi thấy Mạc Hiểu Nam đã ký xong thanh niên kia thu hồi dụng cụ lại, hắn cũng không quên xin lại cây bút, dù sao nó đã gắn liền với hắn mấy chục năm nên không thể giao luôn cho khác được.

Trước khi đi, Nam tử giao hàng kia cũng không quên giới thiệu một chút, sau đó chào hắn một tiếng rồi cưỡi phi kiếm độn vào không gian biến mất không thấy tăm hơi.

Mạc Hiểu Nam cũng rung động, hắn chưa bao giờ thấy ai giống như nam tử vừa gặp này, không cần sử dụng bất cứ khẩu quyết ảnh hưởng không gian hay thiên phú về không gian, mà có thể tự do đi xuyên cả không gian như vậy, hắn xuy đoán tu vi của người vừa nãy ắt hẳn không thấp hơn Dao Lạc Tuyết là bao nhiêu.

“Đúng là ngoạ hổ tàng long.” Hắn cảm thán nói, dù sao từ đầu đến nay hắn gặp rất nhiều tu tiên giả cấp bậc này, cao nhất chính là mấy vị của Bách Niên Cung trên kia, bởi vì đã xuất hiện Nguyệt Luân phía sau nên tu vi ắt hẳn không dưới Tế Đạo, mà Tiêu Dao Tử cao nhất chỉ mới có Thành Đạo cảnh lục trọng, thì đủ biết những người kia mạnh đến nhường nào.

Hắn quyết tâm một ngày nào đó sẽ đặt chân đến cấp bậc đó, ngọn lửa quyết tâm ở tận sâu bên trong người hắn bùng cháy lên, lần này chính hắn cũng đã quyết định không tham dự Thánh Tích nữa, lý do rất đơn giản là vì hắn không thích hợp để vào tông môn, hắn có chí hướng riêng muốn tự mình làm nên một nơi như vậy.

Hắn bây giờ bắt đầu dọn đồ cuốn gói khỏi đây, về với vòng tay ấm áp của Dao Lạc Tuyết, điều trước tiên đương nhiên là phải chào hỏi Vân Vũ Thanh Cung sư huynh, tên mất nết Dương Hàn, quân sư Liễu Phi Phi, tiện thể giao phó Lâm Phi Phi cho hai người bọn hắn, dù sao cả ba người họ cũng rất thân thiết.

Vừa đi vừa suy nghĩ thì chợt nhớ ra phong thư khi nãy, hắn rút lấy lá thư bên trong thì phong bì từ từ hóa thành từng tia sáng nhỏ tan biến mất, còn dấu mộc đỏ thì in lại phía sau bức thư, nội dung bức thư này là một lời truyền đạt, đại khái là do Liễu Phi Phi cùng Dương Hàn để lại, hai người có nói hắn không cần phải lo lắng về an nguy của nàng..”
Nhưng đọc đến đây thì hắn thấy có thứ gì đó hơi sai sai ở đây, hắn rõ ràng vừa mới chia tay cùng với Lâm Phi Nhi thì chuyện này đã đến tai hai vị thần này, không những thế còn viết thư gửi hắn nữa chứ.

Đây là định nghĩa gì? loại thân lực nào mới có thể làm đến mức này? phải chăng là thần giao cách cảm? cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Nhưng khi hắn đang đứng ở đó thì ở phía xa xa có một tia sáng màu tím bay đến, nhưng không hề có ai phát hiện được, nó giống như bị thế giới này che lấp, đến nỗi nó chỉ còn cách Mạc Hiểu Nam có vài mét hắn cũng không phát hiện ra, không hề có cảnh báo hay bất cứ thứ gì gọi cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.


Tia sáng màu tím này tông thẳng vào Mạc Hiểu Nam, húc trúng ngay eo của hắn, cú va chạm mạnh đến nỗi húc văng hắn bay xa mấy chục mét.

“Aaaaaaa…”
“!!!!!”
Chỉ thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, mặt nhăn nhó biểu hiện đau đớn đến cực độ.

Eo hắn xuất hiện một vết bầm tím, xương chậu cũng bị nứt mấy đường, tay trái cố gắng chống lên mặt đất tay phải sờ chỗ vừa mới bị đụng phải, chỉ chạm nhẹ vào hắn cảm nhận được một cơn đau tê người.

“Ui ui…”
“Tên nào giữa ban ngày ban mặt dám đánh lén ta…”
Hắn quay đầu nhìn bốn phía, nhưng mọi người lại giống như chả hề thấy chuyện vừa mới xảy ra.

Khi hắn lần nữa nhìn xuống đất thì thấy chỗ mình có thêm một tử sắc kim lệnh, hắn đưa tay ra nhặt lên nhưng khi hắn vừa mới chạm vào thì có một thứ gì đó từ tấm tử sắc kim lệnh truyền vào cơ thể hắn, khiến toàn bộ thân thể khựng lại mấy giây…
Ở phía xa xa, cách đó rất rất xa có một cặp mắt đang chăm chú nhìn cử chỉ của Mạc Hiểu Nam, đôi mắt rất chờ mong Mạc Hiểu Nam nhặt tấm tử sắc kim lệnh lên, khi thấy Mạc đã chạm vào thì hắn ngay lập tức trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng xong.”
Sau đó đôi mắt này hóa thành cát tan biến giữa không gian bao la.

Nhưng còn Mạc Hiểu Nam lại khác, hắn cảm nhận bên trong cơ thể mình đột nhiên có thêm một chút ký ức, những ký ức này chủ yếu lại là cảnh một đôi nam nữ ngao du thiên hạ, nhưng nhìn bộ dạng lại không phải là đạo lữ của nhau, giống như nữ nhân kia tìm đủ mọi cách để cưa cẩm nam nhân kia, những cuối cùng lại chả được gì ngoài bị tên nam nhân này uy hiếp kêu nàng tránh xa hắn ra, nếu không thì đừng trách hắn không nể tình.

Rồi Mạc Hiểu Nam lẩm nhẩm mấy chữ, rồi sao liên quan méo gì đến lão tử.

Chưa kết thúc ở đó bên trong tấm tử sắc kim lệnh kia còn truyền vào cơ thể hắn một tia đạo vận, nó ngay lập tức phân tán hòa vào cơ thể hắn, hoàn toàn trùng khớp một trăm phần trăm với đạo mà hắn đang tu luyện, đạo cảnh của hắn vì thế mà cũng tăng lên một mảng lớn mà hắn không hề hay biết, dù sao hắn cũng đang chìm đắm trong cái ký ức nhảm nhí kia.

………………
Đại Thiên Thế Giới.


Bên trong một bí cảnh màu hồng, khắp nơi đều là hồng điệp, tiên hạc, ngũ sắc linh lộc đang ăn cỏ, cầu vồng thác nước đẹp mê hồn, mây trắng trôi nổi khắp nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Bỗng nhiên xuất hiện một bóng hồng, ăn mặc váy trắng, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà, dưới chân nàng là từng đóa sen hồng.

Nhan sắc tuyệt thế mỹ miều, đảm bảo không thua kém Lâm Phi Nhi là mấy.

Nàng mỉm cười nhìn về phía xa, khóe miệng mỉm cười, một nụ cười cực kỳ cực kỳ mê người, có thể nói là chúng sinh điên đảo.

“Chàng ấy vẫn còn sống…”
Thân hình thước tha nhẻn chân bước đi trên từng đóa sen hồng tiến về phía trước, nàng đưa tay lên một sợi nhân quả màu hồng hiện lên, nhưng ngay sau đó đột nhiên bị thứ gì đó ngăn cách, cuối cùng biến mất.

Sắc mặt nàng ngay lập tức tối sầm lại, bầu trời lúc này cũng đột nhiên xuất hiện mây đen sấm chớp kéo đến ầm ầm.

“Tên gia hỏa chết tiệt kia, dám cản trở việc tốt của bổn tiểu thư, coi tiểu thư ta trừng trị ngươi thế nào!”
“Tiểu Nguyệt chuẩn bị đồ, hôm nay tiểu thư muốn đi trừ họa cho dân…”
Phía sau nàng một con linh điệp huyễn hóa thành nhân hình, cúi đầu một cái sau đó đi về phía xa.

…………
Thánh Tích.

Dương Hàn cầm một thanh đại bảo đao đứng hiên ngang, khóe miệng đầy tiếu ý:
“Bà tám chết tiệt dám chơi xỏ lão tử, may là lão tử chuẩn bị từ trước chứ không cũ mắc lừa mụ ta, đúng thật trên đời cái đầu tiên không thể tin là lời nói của đàn bà cố chấp, mãn kinh.”
“Ha ha ha Ha ha..”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.