Đọc truyện Chiến Tuyệt Vô Song – Chương 68: Lột Xác
Tác: LÃo Mạc
***
Hai năm sau.
Bên dưới lòng đất của một hẻm núi nhỏ tại Thiên Kiều Sơn.
Trên tế đàn một chiếc kén màu vàng được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp phù văn từ từ nứt ra, trận pháp cũng dần tan đi, những mảnh chiếc kén ánh sáng cũng dần biến mất, xiềng xích bên trong cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Kén ánh sáng đã biến mất nhưng ở ngay tại nơi đó vẫn còn một nguồn ánh sáng mãnh liệt, không ngừng phát sáng bên trong nguồn sáng là một hài tử chưa đầy một tuổi đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, toàn thân đều là màu vàng rực rỡ, cơ thể còn có nhiều đường nét hoa văn màu nâu sẫm, nhất là ở trên trán còn có chín tiêu ký hình bán nguyệt bao quanh chữ Niệm ở chính giữa.
“Cửu phẩm Nguyên Anh, Niệm Nguyên Anh”
Một trong chín loại Nguyên Anh, bao gồm: Nhân, Quả, Đạo, Pháp, Kiên,…!
Mỗi một loại Nguyên Anh đều được phân chia làm chín cấp, tượng trưng bởi số lượng hình bán nguyệt, mỗi một cấp đều tượng trưng cho tiềm năng của người tu luyện, bán nguyệt càng nhiều thì tiềm năng càng lớn, cho đến bây giờ những người nào đạt đến Thất phẩm nguyên Anh trở lên đều đã trở thành đại lão một phương, nhưng song với đó tỷ lệ để xuất hiện một thiên tài có thất phẩm nguyên anh là một phần vạn, bát phẩm là một phần mười vạn, còn cửu phẩm là một phần trăm vạn, đó chỉ tính sơ sơ trong số những người có tiềm năng tu tiên, còn nếu tính thêm người bình thường vào thì con số khó có thể phán đoán hay thống kê ra được.
Phải biết Tiêu Dao Tử chỉ là Bát phẩm Pháp Nguyên Anh, mà tiềm lực hay tiềm năng của hắn phải nói là kinh thiên động địa, chứ đừng nói là Cửu phẩm.
Cửu phẩm chỉ ra con đường trở thành Tạo Hóa Chí Tôn, lập đạo trường sinh.
Còn cảnh giới bao người hằng đêm mong ước, Chí Tôn cảnh, siêu việt thời gian không gian, một ngón tay cũng có thể nghiền ép Tạo Hóa Chí Tôn, vì vậy mới nói Chí Tôn cảnh là lạch trời cho Thiên kiêu chi tử, yêu nghiệt trong yêu nghiệt trưng cầu.
Trong lịch sử hơn nghìn nghìn vạn vạn năm của Đại Thiên Giới, không biết bao nhiêu anh tài yêu nghiệt đứng lên rồi ngã xuống, mà chỉ vẫn không quá mười người có thể chạm vào ngôi vị Chí Tôn.
Nhớ năm đó Nhân Hoàng Phong Chủ vì bất mãn với Ma tộc Thánh Ma Giáng Long mà nhấc lên Chí Tôn phong vân khiến cho cả Đại Thiên Thế giới chấn động, mười mấy vị diện sụp đổ, Đại Thiên Thế Giới cũng vì đó mà bể mất một góc, mấy chục tỷ sinh linh trong trận chiến đó hóa thành cát bụi, mãi mãi biến mất khỏi thế gian, Giáng Long Tôn giả bị Phong Chủ chặt mất một cánh tay, còn Phong Chủ chỉ bị thương nhẹ do thực lực lúc đó của ngài ấy cao hơn Giáng Long một khoảng, vì thế mới có thể hạn chế Ma tộc không tùy ý lộng hành.
Vì lẽ vậy ai cũng ngưỡng mộ Phong Chủ tiêu sái nghĩa khí, là một đáng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất thấy chuyện bất bình là ra tay tương cứu…!
Trở lại vấn đề chính.
Nguyên anh là cơ sở đầu tiên, là tiền đề cho mọi thứ sau này, về phần Niệm Nguyên Anh có tác dụng hay năng lực gì thì còn cần phải do chính tay hắn khai phá, bởi vì phạm vi về Niệm Anh hay các loại khác đều vô bờ bến có tiềm hiểu cũng tìm hiểu không hết.
Mạc Hiểu Nam lần này nhờ được sự trợ giúp của Tiêu Dao Tử mà đã kích phát được tiềm năng của mình, một phần trong số đó cũng là nhờ Huyết Văn Thù, loại độc chú này tuy có thể đoạt xá người khác nhưng khi nó thất bại sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho người bị nó cưỡng đoạt.
Niệm Nguyên Anh lúc này đột nhiên mở mắt ra, một nguồn năng lượng vô hình chợt xuất hiện, chúng bắt đầu kết tinh kết lại với nhau, tạo thành một bộ khung xương trắng như tuyết, khung xương từ từ được ánh sáng chiếu rọi từ từ chuyển sang màu vàng ánh kim, từ trong khung xương lục phủ ngũ tạng từ từ hiện ra, sau khi đã xuất hiện từng thớ cơ miếng thịt, cùng với những mạch máu li ti cũng lũ lượt xuất hiện, chẳng bao lâu một thiếu niên tóc trắng đã hiện ra trước mắt, hai tay ôm chặt lấy đầu gối đôi mắt nhắm nghiền lại với nhau, lông mi trắng xoá chợt run nhẹ Niệm Anh lúc này mới từ từ nhắm mắt lại.
Ánh sáng rực rỡ lúc này cũng từ từ biến mất, thiếu niên tóc trắng từ trên không trung rơi xuống, giống như phản xạ tự nhiên, thiếu niên Mạc Hiểu Nam buông đầu gối thả lỏng hai tay đưa chân tiếp đất nhẹ nhàng như lông hồng chạm đất vậy, không có một tiếng động hay bất cứ thứ gì có thể làm cho người khác cảm nhận được, đôi mắt nhắm nghiền lúc này mới mở ra, một đôi ngươi màu hồng pha lẫn một chút xanh nhạt của nước biển, khiến cho người nhìn vào có một cảm giác mông lung, hấp dẫn lạ kỳ.
Đôi mắt vốn vô thần lúc này mới từ từ trở nên long lanh, hơi thở cũng chậm rãi ổn định, từng tia năng lượng cũng thu liễm lại vào bên trong cơ thể, trên trán hắn lúc này chợt xuất hiện chín đạo kỳ ấn hình bán nguyệt, chính giữa là chữ niệm, sau đó cũng từ từ biến mất như chưa hề xuất hiện.
Mạc Hiểu Nam vô thức lấy tay sờ lên trán, không thấy điều gì khác thường hắn mới lấy tay xuống, hắn cảm nhận được trong cơ thể mình đang có một nguồn năng lượng hùng mạnh cư ngụ, một cỗ sức mạnh có thể dời non lấp bể, khuấy động trời đất.
Hắn gian tay đấm một quyền về phía trước, một luồng cuồng phong bất chợt được hình thành từ nó mem theo nắm đấm lao thẳng đến phía trước.
“Vù!”
Khi cuồng phong chạm vào vách ngăn huyết hồ thì ngay và lập tức xuyên qua, nó hoà tan vào huyết hồ, cuồng phong không biến mất mà vẫn tiếp tục khuấy động, hoá thành xoáy nước giữa huyết trì bao la, hơn nửa canh giờ mới biến mất.
Hắn hơi nghi hoặc nhìn nắm đấm của mình, không thể ngờ rằng chỉ với một cú đấm bình thường lại phát ra uy lực kinh người đến như vậy.
Nhưng lúc này Tiêu Dao Tử từ trong mi tâm hắn bay ra, lấy một ngón tay chạm vào người hắn hô một tiếng.
“Thu!”
Mạc Hiểu Nam lúc này đột nhiên cảm nhận được cỗ năng lượng cường đại bên trong cơ thể mình đang bị nén lại trong cốt tủy hoà làm một mạch với xương tủy, sắc mặt cũng dần trở nên nhợt nhạt, mái tóc trắng lúc này cũng dần chuyển sang màu xanh như cũ, đôi mắt hồng cũng biến đổi thành màu xanh thuần túy.
“Tên tiểu tử ngươi có ra thì cũng phải báo ta biết trước một tiếng chứ, Niệm lực vừa mới hình thành mà sử dụng lung tung, nếu như bị phản phệ thì sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể, lúc đó đến thần y cũng không chữa được.”
“Niệm lực?” Mạc Hiểu Nam thanh niên cần cù chăm học lúc này vô thức hỏi.
Tiêu Dao Tử lui về sau một tý, lấy tay xoa xoa cằm rồi nói: “Niệm lực là một dạng năng lượng thuần túy, nhìn chung cũng khá giống tinh thần lực hay thần hồn, nhưng lại đặc biệt hơn ở rất nhiều khía cạnh nào đó mà ta không thể diễn tả ra được, đại loại trong chiến đấu chỉ cần ngươi khống chế tốt niệm lực thì một chiêu đơn giản như Hỏa Quyền, thì ngươi có thể chơi ra hoa luôn cũng được, mà đâu phải chỉ có như vậy, niệm lực còn gia tăng đáng kể uy lực của chiêu thức, nhưng điểm yếu là niệm lực cực kỳ cực kỳ khó khống chế, nhưng nếu khống chế được, thì ok tiểu tử ngươi vô địch cùng cảnh giới thậm chí là trên một đại cảnh nữa đó, lúc thi triển pháp quyết chỉ cần thêm vào một chút niệm lực thì chiêu thức sẽ duy chuyển theo ý muốn của mình, nhưng đấy còn phụ thuộc vào người sử dụng nữa, nếu như là cao thủ về niệm lực thì cho dù có né cũng né không được, chạy cũng chạy không thoát, vậy nên những người thức tỉnh niệm lực thường rất nham hiểm.”
“Nhưng mà suy cho cùng thì ta cũng không có tu luyện niệm lực, nên mấy vấn đề này thì tên tiểu tử ngươi cần hỏi người tu luyện nó mới phải.”
“…”
Hắn nghe Tiêu Dao Tử nói xong cũng cạn lời, không biết nói gì thêm.
“Vậy trước kia tiền bối tu luyện loại Nguyên Anh nào?”
“Hửm, cái đó à, ta trước kia tu luyện Pháp Anh, vì khi đó đam mê lĩnh vực trận pháp bùa chú nên nhất quyết tu luyện lấy, ăn không biết bao nhiêu cay đắng mém chút nữa thì tán gia bại sản, lưu lạc đầu đường xó chợ…”
“Nhưng đó cũng chỉ là giai đoạn đầu, sau này ta thành thạo kiểm soát được nguồn năng lượng đặc biệt của Pháp Anh, kết hợp nó với tinh thần lực và thế là thành một Phù sư chính hiệu, sau này còn lĩnh ngộ Đại Đạo Chí Giản vẽ trận viết bùa không cần giấy, thậm chí không cần bút, chỉ cần độc thoại cũng có thể hoàn thành, nhưng lượng linh lực tiêu tốn rất nhiều nên ta không tiện sử dụng nhiều, chỉ có những lúc chủ chốt, chiến đấu không có thời gian cầm bút nên mới sử dụng nó thôi.”
“Cũng như Niệm lực của ngươi vậy, tuy dũng mãnh nham hiểm nhưng cũng ít sử dụng lại đi, vì nó khôi phục rất lâu, Niệm lực hay Pháp lực một khi sử dụng hết thì trong vài tháng hay vài năm kế tiếp khó mà sử dụng tiếp được, cho nên nó là bùa bảo mệnh của mỗi tu sĩ đó, nhưng cũng có ngoại lệ vì nếu như tiểu tử ngươi có đan dược chuyên dụng dùng để khôi phục thì cũng đỡ đi rất nhiều, nhưng đan dược đó để ở nơi nào cũng là bảo bối khó cầu, nên đừng mơ chạm tới, vì muốn luyện được nó cần phải là Tiên cái gì thì tên tiểu tử ngươi cũng biết rồi, còn dược liệu làm nên nó cũng là Thiên Tuyết Linh Hoa, chỉ mọc ở Thiên Tuyết sơn, cả vạn năm cũng chỉ ra chín cây mỗi cây chỉ luyện ra ba đến bốn viên mà thôi, vậy nên ít sử dụng Niệm lực đi là vừa, năng lực thì cũng ngon đấy nhưng mệnh thì quan trọng hơn.”
“Nhưng vãn bối thấy Niệm lực của mình hết sức dồi dào, dùng đôi chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Mạc Hiểu Nam gãi gãi đầu.
Tiêu Dao Tử lại không nghĩ như vậy, hắn trước kia cũng nghĩ như thế, dùng Pháp lực tùy tiện, đến khi bị địch nhân tấn công không đánh nổi hai ngày thì toàn bộ Pháp lực đã cạn kiệt, mà Đại Thiên Giới thì thể loại nào cũng có, mò lung tung cũng có thể đụng trúng đại năng ẩn mình, mà một khi đại năng đánh nhau thì đâu chỉ có đánh nhau vài tiếng đồng hồ hay vài phút là hết, thường thấy nhất là đánh của tuần mà chưa phân thắng bại, có người còn đánh mấy năm trời, nên hắn có hơi sợ sợ khi sử dụng Pháp lực bừa bãi, một nỗi sợ khắc sâu vào tiềm thức, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
“Nói như tên tiểu tử thì dễ nghe lắm, thấy trạng thái hiện tại của ta không? Bị quần ẩu chết nên bây giờ chỉ còn cái tàn hồn lưu lạc như này đấy, còn không phải bởi vì khi đánh nhau thiếu hụt Pháp lực sao?”
“Nhưng còn linh lực thì ngươi cứ sử dụng thoải mái, đánh hết thì chỉ cần vài ngày hay đan dược là có thể bổ sung, vừa đánh vừa hấp thu…” Tiêu Dao Tử bắt đầu thuyết trình về tác hại của việc sử dụng bừa bãi, sẵn tiện trả lời câu hỏi của Mạc Hiểu Nam, cuộc chiến bằng miệng kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ.
Tiêu Dao Tử nhờ vào kinh nghiệm kiếp trước bắt đầu thụ huấn cho Mạc Hiểu Nam, nói cho hắn Tu tiên tàn khốc như thế nào, đường đi nước bước như thế nào.
Nhưng đột nhiên Mạc Hiểu Nam lại hỏi hắn một câu: “Tiêu Tiền Bối lúc trước vãn bối thấy mình kết Anh không hề có vụ phân chia Nguyên Anh sao giờ lại có, hình như vãn bối lúc trước cũng là Nguyên Anh bình thường.”
Tiêu Dao Tử lấy ra một cây bút với một tấm bảng, bởi vì hắn lúc này là trạng thái hư huyễn nên bay lơ lửng trên không trung, một tay gõ gõ vào tấm bảng.
“Cái này cũng dễ hiểu thôi, Niệm Anh hay Pháp Anh, Đạo Anh, Nhân Anh đều là năng lực hay còn được gọi tắt là Thiên Phú dị bẩm, mà những người khi Kết Anh đều có khả năng thức tỉnh Thiên Phú, những người thức tỉnh thiên phú thì được gọi là Thiên Anh còn những người không xuất hiện thiên phú thì được gọi là Phàm Anh.”
“Cứ mỗi mười người tu luyện đến Nguyên Anh thì sẽ có bốn đến năm người thức tỉnh thiên phú, lúc đó sẽ dựa vào phẩm cấp mà chia ra, những người thức tỉnh thiên phú thì chú định sẽ có thể đạt đến Thành Đạo cảnh, còn về Phàm Anh thì sẽ được liệt vào Phàm đạo tu tiên, cảnh giới cao nhất có thể đạt đến cũng chỉ là Thành Đạo Cảnh, trọng điểm là ở đây Phàm Anh nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì chỉ còn cách độ kiếp Dược Long Môn, hay còn gọi là Tẩy Tủy Kiếp, nếu như vượt qua được lần Kiếp nạn này thì thiên phú sẽ xuất hiện lượng nguyệt văn trên trán cũng sẽ xuất hiện, do thiên kiếp đã thay đổi kết cấu của cơ thể nên thiên phú sẽ không bằng những người đã thức tỉnh ngay từ đầu.”
“Nhưng cũng không cần phải lo lắng về chuyện đó, thiên phú nó không bằng nghị lực với trí óc, ngươi thiên phú mạnh cỡ nào, vi diệu cỡ nào, nhưng không có não thì cũng sẽ chết trong tay mấy cái đầu đầy sạn.”
“Nhưng còn về tỷ lệ đôi kiếp thành công hay không thì chỉ có thể dựa vào thực lực và dã tâm thôi, còn về những người thức tỉnh ở giai đoạn đầu tiên thì khi đạt đến Thành Đạo Cảnh đỉnh phong thì thiên phú sẽ thăng hoa trở nên cường đại hơn, khi đó Nguyệt Ấn trên trán sẽ hoá thành Nguyệt Luân mà nó có tác dụng gì thì ta chưa biết, cái này cũng không được các tiền bối khác nhắc đến, chắc hẳn là cũng có lý do của nó, nhưng theo ta suy đoán thì Nguyệt Luân cũng có thể ẩn chứa Đại Đạo hay Quyền năng gì gì đó cho nên không ai muốn nói tới.”
“Dù sao cũng là chuyện riêng của người khác cũng không nên soi mói làm gì, nhưng nhìn Nguyệt Luân lại khiến cho người khác cảm giác hưng phấn muốn đạt được.” Tiêu Dao Tử càng nói lại càng hưng phấn, hai mắt lúc này dã sáng hơn bao giờ hết.
“Đó mọi thứ nó là như thế, còn gì muốn hỏi nữa không?” Tiêu Dao Tử nghiêng người nhìn qua Mạc Hiểu Nam.
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng hơi mông lung chưa tiếp thu hết lượng số liệu khổng lồ.
Chờ hơn một hồi hắn mới thở ra một hơi, lắc đầu đứng dậy.
Tiêu Dao Tử cũng lười nói tiếp hắn bay bay về phía lỗ hổng giữa tế đàn, nhìn cái cây đang đung đưa bên dưới, bên cạnh là một vật thể màu đen đang nằm ngủ, trong miệng còn dính nước hoa quả, bên cạnh là bảy hạt màu hồng nhạt tản ra khí tức thôn thiên diệt địa.
Tiêu Dao Tử thấy thì mắt chữ o mồm chữ o, hắn ngay lập tức nhảy xuống mà không chần chừ, quỳ gối bên cạnh đống hạt kia, đôi bàn tay run rẩy chậm rãi đưa về phía trước, miệng còn không ngừng lẩm bẩm..
“Đây không phải là sự thật đúng không…Không phải là sự thật đúng không…”
Tiểu Hắc nằm một bên há miệng ngáp một tiếng rồi lật người sang bên khác ngủ tiếp, bỏ mặc Tiêu Dao Tử đang run rẩy tuyệt vọng.
Nhưng qua một hồi hắn mới hoàn hồn, đôi tay lúc này nắm chặt lấy bảy hạt kia, long nhãn nhìn vào bảy hạt giống kia, nhưng hạt giống lúc này đã hoàn toàn mất đi sinh khí, riêng uy áp thì vẫn còn ở đó.
Một lát sau hắn nhẹ nhàng bỏ bảy hạt trái cây xuống, thân hình hơi cúi hai tay nắm lấy miệng Tiểu Hắc dùng sức kéo mạnh ra, miệng Tiểu Hắc giống như cao su vậy giãn dài ra, nhưng bên trong ngoài một mảnh tối đen thì không còn gì cả.
Tiêu Dao Tử thấy không cam lòng bóp cổ nó lắc mạnh: “Tại sao! Tại sao! Tại sao?!!”
Sau khi hành hạ đủ kiểu mà vẫn không ăn thua gì, Tiêu Dao Tử mới bỏ cuộc, hắn thẩn thờ quay đầu nhìn quả trên Long Linh Thụ, miệng vẫn còn lẩm bẩm không ngừng.
Lúc này Long quả cũng đã chín, Long Linh Thụ cũng đã già cỗi và đang có dấu hiệu suy tàn, Tiêu Dao Tử bay lên đưa tay bứt lấy mấy chiếc lá bắt đầu bao bọc kỹ càng Long quả lại, bởi vì Long quả này rất kỳ lạ một khi nó tiếp xúc với đất hay bất cứ thứ gì thì ngay lập tức sẽ hoá thành cát, cho nên nó chỉ có thể được bảo quản bằng lá của chính nó, long quả khi hái xuống không được để bên ngoài quá hai tiếng bởi vì khi quá hai tiếng thì dược lực sẽ giảm đi một nửa, nếu để lâu hơn thì chắc chắn sẽ héo đi, dược lực cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Còn đống hạt khi nãy, do để ngoài quá lâu nên đã không thể trồng hay luyện dược được nữa, bây giờ chỉ có thể làm nhẫn đeo tay hay dây chuyền trang trí, chứ ngoài ra không còn tác dụng gì nữa.
Hắn ban đầu đánh giá cao cái xác này, tưởng chừng nó có thể chịu được ba lần ra quả, nhưng không ngờ vừa ra quả được hai lần thì đã hoàn toàn hóa thành một cái xác khô.
Sau khi thu hoạch xong hắn nhìn Long Linh Thụ từ từ lụi tàn, cành lá xum xuê lúc này đã héo úa teo tóp, từng chiếc lá hóa thành tro bụi tan biến trong không trung, khi thân cây vừa biến mất để lộ cái xác khô bên trong, cái xác lúc này đã không còn ở hình dạng ban đầu nữa, nhưng chẳng được bao lâu thì nó cũng theo gió mà tiêu tán, một Tạo Hoá đại năng cứ thế thành thành thật thật chết đi.
Tiêu Dao Tử cũng không có mấy thương xót cho những người sử dụng cách này để sống lại, vì sống lại mà hấp thu không biết bao nhiêu hồn phách máu thịt của tu sĩ yêu thú, khiến người ta vĩnh viễn không được siêu sinh luân hồi.
Hắn không buồn mà bay lên trên để lại một cỗ quan tài trống rỗng, Tiểu Hắc lúc này cũng đã tỉnh lại, do hấp thu một lúc bảy quả Long Quả nên đã mọc thêm một cái đuôi tạo thành ba cái, còn có một cái đang mọc nửa chừng thì ngừng lại, cho nên tổng thể là ba cái rưỡi, nó trước khi đi còn không quên há miệng nuốt luôn mấy hạt của Long Linh Thụ trên mặt đất vào bụng.
Dù cho hạt này không còn nhiều tác dụng nhưng cũng là bảo bối, mà lỡ như sau này có thể tìm được cách khiến cho nó nảy mầm thì sao, vì vậy cũng nên dự trữ cho chắc..