Đọc truyện Chiến Tuyệt Vô Song – Chương 42: Lật Xe
Sau đó cầm lên thanh trường thương, cứa lưỡi thương lên tay một dòng máu đỏ chảy ra, lưỡi thương nhiễm máu lập tức hoá đỏ.
Mạc Hiểu Nam nghiêng đầu nhìn lên bầu trời, ngắm chặt vào giọt nước đang rơi xuống.
Huyết Thương – Tu La Trảm Khí thế hoá thần bùng phát, không khí xung quanh lập tức bị bẻ cong, khí thế ngất trời.
Huyết thương chém ra một luồng thương ý kinh khủng, thương ý xé toạc không gian lao thẳng về hướng giọt nước, khi cả hai chạm vào nhau lập tức hoà lại thành một thể sau đó nổ tung.
“BÙM!!!!”
Mạc Hiểu Nam đứng ở dưới mặt đất nói: “Đừng khinh thường phàm nhân!”
Bầu trời lập tức nổi sấm chớp ngàn vạn lôi điện muốn phá mây phóng xuống, muốn đánh chết hắn.
Nhưng dứt câu tu vi hắn chập chờn biến mất, hai mắt cũng trở lại bình thường, miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Phía sau hắn Lâm Phi Nhi chống tay đứng dậy nhưng bị hắn ngăn lại, “không cần phải lo, một kích cuối cùng này ta có thể đỡ được.
“
Lúc này hắn đưa tay lên vẹt vết máu ở trên miệng, sau đó tiếp tục kết ấn.
Lúc này linh đan ở bên trong cơ thể bắt đầu chấn động, toả ra vô tận linh khí cùng quái khí, không gian xung quanh hắn lúc này nổi lên từng mảng, chấn động kịch liệt.
Gió lốc lúc này nổi lên.
Tu vi Hoá Thần đỉnh phong đang tụt dốc lại một lần nữa tăng cao, chẳng mấy chốc đã đột phá Hợp thể sơ kỳ đỉnh phong.
Nhưng lúc này cơ thể hắn đã gần đến cực hạn, cho dù có ăn ký gia trì cơ thể, trận pháp do Tiêu Dao Tử khắc lên cơ thể cũng có dấu hiệu biến mất, Hồn huyết của Hồn Tử Lâm cũng tiêu hao bảy phần.
Hắn lúc này chỉ biết cười thảm, hắn cũng không ngờ đến Tiêu Dao Tử lại có thể đoán được đến bước này.
Hơn một tháng trước khi độ mệnh kiếp, thì hắn cùng Tiêu Dao Tử có thảo luận qua về biện pháp ứng phó thiên kiếp.
Nên bắt đầu tìm kiếm phương pháp áp chế, Tiêu Dao Tử lấy ra một giọt máu đỏ tươi, khi giải thích xong thì hắn mới biết giọt máu này là của tên ma tu từng khuấy động tông môn của Vân Vũ, Tiêu Dao Tử lấy giọt hồn huyết này làm chất xúc tác, để tăng cường cơ thể hắn tăng cường khả năng thừa nhận áp lực, của việc quấn đỉnh tu vi gây ra, không những thế Tiêu Dao Tử còn khắc lên cơ thể hắn rất nhiều trận pháp.
Không tiếc trích xuất một chút linh lực còn lại của mình giao cho Mạc Hiểu Nam, trước khi giao phó cũng không quên tịnh hoá trước.
Nhưng điều mà Tiêu Dao Tử không ngờ đến là, trong lúc hắn nhiều lời một chút lại làm cho Mạc Hiểu Nam lâm vào trạng thái tham ngộ, dẫn động mệnh kiếp làm hắn hết cả hồn.
Nhưng không sao mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong nên hắn cũng đứng bên ngoài, chỉ cầu Mạc Hiểu Nam vượt qua mấy lượt đầu của thiên kiếp, nếu như bất trắc mới được sử dụng át chủ bài.
Nhưng còn tia khí tức trong thân thể của Mạc Hiểu Nam, thì hắn lại không biết một chút gì, loại khí tức này hết sức quỷ dị lúc cứng lúc mềm, vô hình lại hữu hình không những thế nó còn có thể khắc chế thiên kiếp làm hắn rúng động.
Hắn dám chắt tia khí tức này không thuộc về mảng vị diện nà, càng không phải xuất xứ từ đại thiên thế giới.
Hắn đến bây giờ cũng đang hoài nghi thân phận của tên nhóc này, có mấy lần hắn thăm dò ký ức nhưng không có điều gì bất thường.
Chỉ thấy cuộc sống bình thường của Mạc Hiểu Nam, và một ít may mắn ngẫu nhiên đi lọt vào chỗ của người tu tiên.
Mọi thứ đều bình thường mà bình thường đến nỗi khiến người ta nghi ngờ.
—————-
Lúc này Mạc Hiểu Nam đưa tay xuống bụng một vầng hào quang sáng lên, linh đan trong bụng bắt đầu hưởng ứng.
Quá trình hoá đan bắt đầu, linh đan từ trạng thái nửa thực nửa ảo bắt đầu ngưng thực, linh khí thiên kiếp chi lực trong linh đan bắt đầu hoà vào nhau, tuy hoà quyện vào nhau nhưng chúng cũng sinh ra phản lực.
Hai phút sau linh đan tiến vào trạng thái thực chất, lúc này đã hoá thành màu nâu nhạt từ từ nứt ra, giải phóng một nguồn năng lượng cực kỳ khủng khiếp.
Xương cốt hắn lúc này cũng bắt đầu nứt vỡ từ trong cơ tiếng răng rắc, từng thớ cơ miếng trên cơ thể bắt đầu phồng ra, làn da hắn lúc này bầm tím, giống như mới bước từ trong hũ mực ra vậy, thân thể lúc này xuất hiện từng vết nứt.
Lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu đốt, đan điền thức hải bắt đầu bị năng lượng quấy phá, hai mắt đầy tơ máu, nhịp tim lúc này đã nhanh hơn bình thường rất nhiều, thất khiếu chảy ra máu tươi, kể cả lỗ chân lông cũng vậy.
Chẳng mấy chốc cả người hắn đã ướt đẫm máu.
Hàm răng cắn chặt hai mắt đỏ lòm, mái tóc lúc này cũng bắt đầu phai màu trở nên trắng như tuyết.
Ý thức của hắn bị trùng kích do năng lượng do linh đan phát ra, cộng thêm cơn đau mà không có thứ gì có thể miêu tả nổi, nếu có thì cũng chỉ có một từ đó chính là Chết! nên lúc này chỉ có thể lẩm bẩm mấy chữ.
“Nhất đị.
.
nh.
.
phả.
.
i ch.
.
ịu đ.
.
ựn.
.
g! Nhất đị! nh! ph! ải c.
hị.
.
u đự! ng…!!!”
Tu vi của hắn lúc này cũng điên cuồng tăng lên, chẳng mấy chốc đã đột phá Hợp Thể kỳ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Ấn ký trên tay cùng tia khí tức kia đã hoạt động hết công xuất, nhưng vẫn không thể ngăn cản cơ thể hắn nứt vỡ.
Từ trong vết nứt máu đen trào ra, hai màu đen đỏ hoà vào nhau, rồi rơi xuống đất.
Nhưng nguồn năng lượng của linh đan, không chỉ tàn phá cơ thể nó cũng bù đắp thiếu sót trong cơ thể hắn, năng lượng của nó cũng hoá thành sinh cơ nối liền các vết nứt trên cơ thể lại với nhau, như kiểu vừa đánh vừa xoa, nếu như ngươi không chịu đựng được e là chỉ có chết.
Mà thiên kiếp trên bầu trời cũng bắt đầu mạnh lên dựa theo sức mạnh của hắn.
Bầu trời lúc này bắt đầu vặn vẹo, trận pháp do thiên kiếp tạo thành cũng đang tích lũy cho lượt phóng thích cuối cùng.
Lâm Phi Nhi ngồi phía sau lưng hắn, khoé mắt không biết từ lúc nào đã vương vấn chút lệ, đôi môi cũng bị răng ngọc cắn ứa máu, nhấc người dậy đôi chân run rẩy bước đến bên cạnh hắn, nhưng đi được hai bước thì bị luồng kình khí phát ra từ thân thể Mạc Hiểu Nam đẩy ngã.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì cơ thể nàng lúc này đã rơi vào trạng thái suy yếu cực hạn.
Nhưng nàng cũng không bỏ cuộc mà gượng người bước tiếp, mỗi bước chân đều truyền đến đau đớn cùng mệt mỏi.
Lúc này tai của Mạc Hiểu Nam lúc này chỉ nghe thấy tiếng ù ù, chứ không nghe thấy tiếng gì khác, tay chân cũng bắt đầu mất đi ý thức hai con ngươi đã vẻ lung linh vốn có.
Nhưng lúc này sau lưng hắn lại truyền đến một hơi ấm, cùng cơn đau dữ dội hơi nữa, một đôi bàn tay ôm lấy cổ hắn, một tiếng thì thào truyền vào tai, nó phá tan mọi tiếng ồn vang văng vẳng trong tai.
Nhưng lúc này trong thâm tâm của Mạc Hiểu Nam một tia ít thức nhỏ nhoi lên tiếng, một đốm sáng giữa khoảng không hoang vắng lóe lên một cái.
“Là ai đang gọi ta!”
“Ai đang gọi ta!”
“Gọi ta!”
“Gọi ta!”
!.
Nhưng cuối cùng vẫn không có ai đáp lại.
“Có lẽ là ta đã quá mộng tưởng…”
Nhưng ngay sau đó tia sáng lại bị bóng tối đè ép lại bắt đầu yếu dần, âm thanh lúc trước vang lên cũng yếu dần sau đó là biến mất.