Đọc truyện Chiến Tuyệt Vô Song – Chương 21: Thần Thú Côn Bằng
“Ở trong bí cảnh này mỗi cánh cửa tương ứng với một hàm ngục hoặc bảo tàng khác nhau, nếu may mắn còn có thể đụng trúng truyền thừa ấy chứ.”
Hai mắt của Mạc Hiểu Nam lúc này cũng muốn sáng lên, miệng nuốt vào một ngụm nước bọt, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài là vì muốn nâng bức cách của mình lên.
Vì như vậy nên Mạc Hiểu Nam ung dung lạnh nhạt đáp: “Ngươi sao không nói đến nguy hiểm đi theo nó.”
Bên cạnh Liễu Phi Phi đâm thêm một dao: “Đúng là nam nhân tâm địa rắn độc.”
“Ấy Ấy, ta đây là chưa nói xong mà chứ có phải là không muốn nói đâu.” Hắn vơ vơ tay phủ nhận.
Nhưng Mạc Hiểu Nam lại lấn thêm một câu: “Ngươi không cần phải nói nữa, nguy hiểm như thế nào thì đi là biết thôi.”
Nam tử kia lập tức á khẩu mắng thầm trong đầu: “Các ngươi đây là ức hiếp người quá đáng.”
Đợi hắn mắng thầm thì bên ngày Mạc Hiểu Nam đã mở cánh cửa ra, bên trong cánh cửa là một không gian tối đen như mực, hàn khí tản ra khỏi cánh cửa khiến cả đám người lạnh run, khi nhìn vào trong có thể đoán là hầu như không tồn tại bất kỳ sự sống nào.
“Cánh cửa….AAAAAAAAAAAAAAA”
“AAAAAAAAAA…”
Hắn vừa mở miệng nói thì bên trong cánh cửa một lực hút cực mạnh phát ra, hút hết tám người bọn hắn vào bên trong, chỉ vang vang lại một tiếng hét mãnh liệt.
Sau khi bọn hắn bị hút vào bên trong cánh cổng màu đen đột nhiên đóng lại, sau đó từ từ biến mất.
Lúc này tại một nơi tăm tối nào đó, một cánh cổng màu đen hiện ra thả ra đám người Mạc Hiểu Nam.
Mạc Hiểu Nam nằm dưới đất há miệng nói: “Đây là cách mà các ngươi vào mấy cánh cổng này sao, thật là đặc sắc.”
“Còn nữa các ngươi có thể xuống khỏi người ta chưa.”
Nói xong cả bọn ngay lập tức đứng lên, phủi phủi quần áo rồi nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp trường hợp này nên cũng chả biết phải nói như thế nào.”
Bọn hắn đang thảo luận thì mặt đất dưới chân đột nhiên chuyển động dữ dội, cả mảnh đất rộng lớn lúc này dường như bị nhất lên, cả đám xuýt chút nữa ngã xuống lần nữa, nhưng chính tại lúc này Mạc Hiểu Nam phản ứng lấy ra một viên ngọc truyền một chút nguyên khí vào bên trong, viên ngọc ngay lập tức sáng lên soi sáng cả một mảnh rộng lớn.
Trước mặt bọn hắn lúc này là một mặt đất rộng bao la nhìn không thấy điểm cuối, trên còn có rất nhiều tàn tích do con người để lại, nhưng đã bị mục nát do thời gian không còn ra hình dạng gì cả, nhưng ngay tại lúc này một tiếng gào cực lớn vang lên.
“Ông…ôngg.”
Sau đó, mặt đất lại một lần nữa rung động rồi nứt ra từng rãnh lớn, những tàn tích kia lại nứt ra sụp đổ xuống, ở hai bên lại vang lên tiếng đứt gãy dưới đất hai cái cánh thật lớn nhô lên, phía xa xa là một ngọn núi cao ngàn trượng lúc này cũng sụp đổ lộ ra một mảnh lân phiến khổng lồ màu trắng.
“Ầm..ầm…”
Dưới chân bọn hắn mặt đất nứt ra lộ ra từng mảnh lân phiến, lúc này bọn hắn mới hết hồn, bọn hắn đứng trong mảnh lân phiến này dường như chỉ bằng một con kiến.
“Đây đây….” Nữ tử mang trường bào tím nhạt lắp bắp nói.
Cả đám người lúc này đều quay đầu về phía nàng hỏi: “Đạo hữu ngươi biết thứ này là gì sao?”
Nàng trả lời bằng giọng nói run run: “Đây là thượng cổ Thần thú Côn Bằng, là thượng cổ thần thú cư trú ở vùng biển sâu, hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, thong dong tự tại nơi thiên không bao la, là hải vương biển sâu có thể hô phong hoán vũ.”
“Trong sử sách của tông môn còn ghi chép thêm, thần thú côn bằng dường như đã tuyệt tích từ mấy ngàn năm về trước, nhưng không ngờ chúng lại còn tồn tại, mỗi lần chúng xuất hiện tiên giới lại một lần nữa rơi…..”
Nhưng không chờ nàng nói hết thân thể của Thần thú Côn Bằng đã rời khỏi mặt đất, hai cánh đập mạnh.
“Ầm!!!.”
Một tiếng động phải nói là khủng khiếp vang lên, gió lốc cuồng cuộng phong vân đổi sắc, bầu trời dường như bị xé toạc ra từng tia sáng xuyên qua nó chiếu rọi lên thân thể dài vài ngàn dặm của Côn bằng, lộ ra bộ lông với vảy trắng như tuyết của nó đầu như chim hai cánh dài không kể siếc.
Và mặt đất bên dưới cũng bị đập ra một hố sâu không thấy đáy, rộng không thấy bờ.
Lúc này bên trên thân thể Côn Bằng cả đám Mạc Hiểu Nam thất khiếu chảy máu, xuýt chút nữa ngất tại chỗ.
Khi nãy bọn hắn bị dư chấn do cú đập cánh khiến thân thể bị tổn thương nặng nề, lục phủ ngũ tạng xém chút nữa là bị đập nát, khí huyết trong cơ thể đình trệ.
Nhưng lúc này Mạc Hiểu Nam cắn răng cười thảm nói: “Thật là dữ dội!! chỉ một cú đập cánh mà đã như thế này, thử hỏi một đại lục nếu bị nó tấn công sẽ chịu được mấy cú.”
“Theo ta đoán thì chỉ một đánh của nó thì một nửa đại lục ngay lập tức bị thổi bay.” Nam tử kia nằm một bên nói.
Cũng chính tại lúc này phía trước côn bằng một cánh cổng không gian được mở ra, từ bên trong một nam thanh niên bước ra hai mắt nhìn chằm chằm vào Côn Bằng, ngay sau đó đưa tay ra nói.
“Đi thôi.”
Côn bằng ngay lập tức hóa thành một đốm sáng biến mất tại chân trời, chỉ để lại nam tử kia một mình khiến hắn cười khổ, lắc đầu quay người đi vào lại bên trong cánh cổng không gian.
Phía trên lưng Côn Bằng cả đám Mạc Hiểu Nam đã nhanh trí nhảy xuống bên dưới một mảnh lân phiến, trên miệng còn mang theo một chút miễn cưỡng, hai mắt tràn đầy sợ hãi kèm hưng phấn nhìn quan cảnh đang biến đổi.
“Không biết lúc này sẽ bị nó đưa đến đâu đây.” Mạc Hiểu Nam đưa một viên đan dược bỏ vào miệng nuốt xuống sau đó nói.
“Đại Bằng nhất nhật đồng phong khởi,
Phù diêu trực thượng cửu vạn lý.” Liễu Phi Phi ngồi trong góc ngâm một câu thơ.
Thờ vừa dứt thì bảy người còn lại sắc mặt có chút khó coi.
Chỉ có nam tử kia cười thảm: “Lần đi phượt này không biết ngày tháng nào mới về lại đến nhà đây.”
Còn Mạc Hiểu Nam bực mình dựa lưng vào tấm lân phiến nói: “Ngươi về nhà còn tốt, ta còn bỏ qua thí tuyển đại điển của Thanh Huyền tiên môn đây, tốt xấu gì ta cũng cố gắng thế…”
Nhưng hắn đang nói thì tim nhói lên một cái, phun ra một ngụm máu tươi, màu tóc màu mắt một lần nữa hóa xanh, thân thể bắt đầu teo nhỏ lại, đạo bào của hắn cũng thu nhỏ lại cho vừa kích thước của hắn.
Chỉ có ba người Liễu Phi Phi là một mặt mộng bức miệng run run nói: “Đây là có chuyện gì? biến thân sao?”
Trác Đa ngồi một bên mở miệng trả lời: “Đây là biến chứng gì chúng ta cũng không rõ, bởi vì khi ta gặp Thiếu Chủ thì hắn đã ở hình dạng bé xíu như thế này, lúc đó chúng ta còn tính bắt cóc..”
Nhưng đang nói thì Mạc Hiểu Nam ngắt lời hắn: “Cũng chả có gì to tát, cái triệu chứng này là do khi ta tu luyện gặp một chút sai lầm, nên mới thành ra thế này.”
Mạc Hiểu Nam nắm nắm tay nhỏ nói: “Lúc đó ta đang đột phá mạch cuối cùng thì đột nhiên bị một tia màu đỏ thần lôi đánh trúng, và thế nào thì các ngươi cũng đã thấy.”
“Đạo hữu, ngươi đột phá hết bát mạch trong vòng bao nhiêu ngày.” Nam tử ngồi bên cạnh mở miệng hỏi.
Mạc Hiểu Nam ngồi một chỗ trầm ngâm nói: “Khoảng một tháng thì phải.”
“Cái gì??? Một tháng, đạo hữu ngươi là đang bật hack sao.” Nam tử mặt mày tối đen nói.
“Tại sao?” Mạc Hiểu Nam nghiêng đầu hỏi.
“Bát mạch thiên tài tuyệt thế muốn đột phá tất cả thì cũng mất một tháng, mà ngươi đột chỉ mất gần một tháng, còn ta lúc trước muốn đột phá phải mất gần bốn lăm ngày.”
“Tên ngồi bên cạnh ngươi vô dụng hơn một chút mất hai tháng mới xong, còn nữ tử tên Liễu Phi Phi này cũng giống như ta mất bốn lăm ngày.” nữ tử mặc áo tím nhạt nói.