Đọc truyện Chiến Trường Hậu Cung – Chương 6: Tiểu thái giám quật cường
Từ chỗ của Hứa thái phi đi ra, Lý An Nhiên buồn chán ngồi trên kiệu trở về Trúc Mai Hiên, Lục Ly có chút buồn bực nói
“Nương nương, ngài không cần nghe lời Hứa thái phi nói nha”
“Lục Ly, ngươi cằn nhằn nảy giờ đủ chưa, ta nghe ngươi nói mà muốn nhức đầu, lúc nãy ta xem đám cung nữa kia cũng hết sức lấy lòng ngươi, thu hoạch ra sao rồi”
“Nương nương, nô tỳ không có nhận hối lộ của các nàng nha”
“Tại sao không nhận a, sau này miễn là ngân phiếu thì đều nhận hết đi, sau đó chúng ta chia nhau, thế nào”
“Nương nương, đừng đùa như vậy mà”
Lục Ly giở khóc giở cười, mấy nô tài đi cùng cũng cười theo, Lý An Nhiên tâm trạng không tệ nhìn xung quanh, đột nhiên nàng ngạc nhiên nói
“Đường này hình như không đúng nha”
Nghe Lý An Nhiên nói vậy, Tiểu Tứ Tử phụ trách dẫn đường đi ở phía trước bóng lưng hơi căng thẳng, sau đó hắn quay đầu tươi cười như thường nói
“Nương nương, mùa đông đường trơn, con đường này chính là con đường chống trơn trượt tốt nhất trong cung, chỉ mất thêm chút thời gian mà thôi”
“À …”
Lý An Nhiên à một tiếng rồi cũng không nói nữa, nhưng càng đi thì trong lòng nàng càng cảm thấy bất an, lại liếc mắt nhìn bóng lưng của Tiểu Tứ Tử, mày Lý An Nhiên hơi nhíu lại, đột nhiên lên tiếng hô
“Dừng”
Mấy người Lục Ly liền ngạc nhiên hỏi
“Nương nương, có chuyện gì vậy, nương nương thấy không thoải mái sao?”
“Ta cảm thấy khó chịu, ngừng lại nghĩ chút đi”
“Nương nương khó chịu sao? để nô tài đi gọi thái y”
Tiểu Tứ Tử lập tức tiến đến hô, Lục Ly cũng lo lắng không thôi, Lý An Nhiên lắc đầu
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy không thoải mái mà thôi, không cần gọi thái y”
Vừa nói Lý An Nhiên vừa giả vờ lấy tay che trán, nhưng khóe mắt lại âm thầm lướt qua sắc diện của mấy nô tài xung quanh, rất nhanh nàng đã khóa vào mục tiêu Tiểu Tứ Tử. Cảm giác bất an là đến từ hắn, bởi ngày từ khi rời khỏi Trúc Mai Hiên, biểu hiện của Tiểu Tứ Tử không bình thường, mỗi lần nàng gọi hắn, hắn đều sững lại một chút sau đó mới quay lại nhìn nàng, rất không giống với biểu hiện nhanh nhẹn của hắn thường ngày.
Lý An Nhiên thở dài một hơi, trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt không lộ, đột nhiên nàng quay đầu nói
“A, bên kia có phải là Lâm Lê Cát của Lâm quý tần không?
Nghe Lý An Nhiên đột nhiên nói như vậy, Lục Ly khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời
“Đúng vậy nương nương”
“Sáng nay Lâm quý tần có nói nếu ta có cơ hội thì đến Lâm Lê Các của nàng làm khách, hiện tại đúng dịp rồi, ghé qua đó đi”
Trước biểu hiện thay đổi thất thường của Lý An Nhiên. mọi người đều không hiểu gì, nhưng Lý An Nhiên đã nói như vậy, bọn họ tất nhiên phải làm theo, Lý An Nhiên vẻ mặt bình thản như thường nhưng khóe mắt lại vô tình cố ý cứ liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, càng nhìn khóe miệng nàng càng công lên, nhìn như mỉm cười nhưng trong mắt là một tia lạnh lùng, đợi đến Lâm Lê Các, Lý An Nhiên âm thầm nói khẽ vào tai Lục Ly
“Đừng để Tiểu Tứ Tử rời khỏi tầm mắt của ngươi, kể cả đám cung nhân kia, không cho phép một ai được rời khỏi Lâm Lê Các”
Lục Ly nghe Lý An Nhiên phân phó mà không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn đám người Tiểu Tứ Tử liền cảnh giác lên, mím môi gật đầu.
Thấy Lý An Nhiên đột nhiên đến, Lâm quý tần có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn tươi cười tiếp đón
“Đường đột đến, Lâm quý tần tỷ tỷ đừng trách”
“Sao có thể, người đâu, mau chuẩn bị trà”
Lâm quý tần tươi cười mời Lý An Nhiên ngồi xuống, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lâm quý tần nhập cung trước Lý An Nhiên ba năm, nàng là muội muội của Lâm sung viện nhưng tính tình lại rất khác nhau, Lâm sung viện thanh lãnh cao ngạo, Lâm quý tần lại hiền hòa dịu dàng, cùng Lý An Nhiên nói chuyện khá là hợp nhau.
“Tài thêu thùa của tỷ tỷ thật làm cho muội muội bội phục a”
“Nếu Thuần tần không chê, ta có thể dạy cho muội”
“Như vậy thì muội đây không khách sáo đâu”
“Có gì mà khách sáo với nhau đâu, ta mời muội đến Lâm Lê Các của ta vì thấy chúng ta tính tình hợp nhau, cũng không phải vì nguyên nhân mà muội nghĩ, vì vậy muội không cần câu nệ”
Nghe Lâm quý tần nói câu này, Lý An Nhiên có chút ngạc nhiên, nhưng nàng chỉ mỉm cười không nói.
Lâm quý tần nhập cung nhiều năm cũng không được sủng ái, thuộc dạng người an phận thủ thường, Lý An Nhiên có thể nhận ra điểm này khi tiếp xúc với Lâm quý tần, trong lòng hảo cảm đối với Lâm quý tần tăng thêm một chút.
Ở lại Lê Ngưng Các nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, Lý An Nhiên lúc này mới cáo từ trở về Trúc Mai Hiên, trên đường trở về Lục Ly đã âm thầm nói cho nàng biết Tiểu Tứ Tử quả thật rất bất thường, thường muốn nhân cơ hội lẻn ra ngoài, Lý An Nhiên trong lòng cười lạnh, chỉ nói một câu
“Trở về rồi tính”
Đoạn đường trở về cuối cùng được êm xui, vừa vào Trúc Mai Hiên Lý An Nhiên đã lập tức lạnh nhạt ra lệnh bắt lấy Tiểu Tứ Tử và bốn tên thái giám nâng kiệu. Lý An Nhiên cũng không nhiều lời giao hết cho Lục Ly và Thanh Y.
Đến khi trời tối, nàng chuẩn bị đi ngủ thì Lục Ly mới trở lại giao trả nhiệm vụ. Hôm nay hoàng thượng nghĩ ở Càn Đực điện, cũng không có đến hậu cung, hậu cung lại được một đêm bình an, không có ai phải xé rách khăn tay, Lý An Nhiên đối với sự chừng mực của hoàng thượng thật sự phục sát đất, dù là lúc cao điểm khi tân tiến tú nữ mới vào cung, số lượng hàng cần tiêu thụ tăng cao mà chính sự cũng không phải thật sự rất bận rộn nhưng hoàng thượng vẫn duy trì một tháng nghĩ ở hậu cung không quá hai mươi ngày như thường.
Lý An Nhiên nữa nằm nữa ngồi trên giường, trong phòng đốt than ấm áp, bên ngoài tuyết vẫn rơi trắng xóa cả hoàng cung, nàng khép hờ hai mắt nghe Lục Ly báo lại kết quả tra khảo Tiểu Tứ Tử và bốn tên kiệu phu, Lý An Nhiên khẽ mỉm cười khi biết được âm mưu của Tiểu Tứ Tử.
Thì ra Tiểu Tứ Tử và một trong bốn tên kiệu phu đã bị mua chuộc, kẻ đứng sau màng ra lệnh bọn họ phải đưa Lý An Nhiên trở về từ Thái An cung bằng con đường kia, bởi vì con đường đó là con đường mà Anh tiệp dư – Liễu Ngưng Tuyết hôm nay sẽ đi qua, bọn họ chỉ cần đợi khi cổ kiệu của nàng và Liễu Ngưng Tuyết đi ngang qua nhau, tên kiệu phu bị mua chuộc kia sẽ giả vờ trượt chân đâm cổ kiệu của nàng vào đoàn người của Liễu Ngưng Tuyết, kết quả chắc chắn Liễu Ngưng Tuyết sẽ bị ngã, sau đó Tiểu Tứ Tử sẽ thừa cơ hội hỗn loại âm thầm động tay với nàng ta, đến lúc đó cái thai chắc chắn không thể giữ được. Lý An Nhiên nàng dính dáng đến vụ này không chết cũng bị mất một lớp da, mà dù cho nàng có thể thoát được tội mưu hại Anh tiệp dư thì một điều chắc chắn là hoàng thượng sẽ không thể tiếp tục sủng ái một phi tần liên quan đến vụ mưu hại hoàng tự của hắn.
Lý An Nhiên hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Bọn họ có khai ra là ai đứng sau lưng không?”
“Không có, bọn chúng nói chỉ nhận lệnh từ một kẻ trung gian mà thôi, nương nương chúng ta có cần tiếp tục truy xét theo hướng này nữa không?”
“Tạm thời không cần, điều tra xem hôm nay Anh tiệp dư có rời khỏi Vĩnh Xuân cung hay không, đồng thời điều tra xem nàng đã đi đến nơi nào, người biết được hành tung của ta, còn có thể khiến Anh tiệp dư rời khỏi Vĩnh Xuân cung để cùng ta chạm mặt, ta muốn biết người đó là ai. Còn nữa, Hứa thái phi kia cũng có khả nghi, điều tra luôn cả nàng cho ta, nên nhớ đến mức thì dừng, không điều tra được cũng không sao, chúng ta vào cung chưa đầy một năm, căn cơ chưa vững, trong cung này hố sâu rất nhiều, nhất thiết không thể sơ xuất”
“Nô tỳ hiểu được, lần này cũng may là có nương nương nhận ra âm mưu của Tiểu Tứ Tử nên mới tránh được một kiếp”
“Cái này cũng nhờ Thanh Y quan sát cung nhân Trúc Mai Hiên cẩn thận, trong danh sách những người hành tung thiếu sót mà Thanh Y đưa cho ta có Tiểu Tứ Tử, hôm nay lại thấy Tiểu Tứ Tử khác thường cho nên ta mới nảy sinh nghi ngờ”
“Lần này thật sự là nhờ có Thanh Y quản lý cung nhân nghiêm ngặt”
“Lát nữa ta sẽ trọng thưởng cho nàng, đúng rồi Thanh Y đâu”
“Thanh Y vẫn còn tra hỏi một tên Tiểu Đinh Tử ”
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Nô tỳ cũng định báo với nương nương chuyện đó đây, tên Tiểu Đinh Tử tuy không dính dáng đến âm mưu của Tiểu Tứ Tử, nhưng trong lúc thẩm vấn hắn, nô tỳ phát hiện trên người hắn có một túi thơm”
“Túi thơm?!”
Lý An Nhiên không khỏi ôm trán, trong cung nghiêm cấm cung nhân yêu đương vụng trộm, nếu bị bắt được kết cục rất thảm. Lý An Nhiên cảm thấy thật phiền phức.
“Có tra ra là túi thơm của ai không?”
“Tiểu Đinh Tử thà chết cũng không nói”
“Thật là phiền phức, ta mệt rồi,để sáng mai đi thỉnh an hoàng hậu rồi mới tính đi, còn chuyện ta phân phó cho các ngươi, xem rồi làm”
“Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ nhanh chóng đi điều tra, phải rồi nương nương, chúng ta phải xử lý hai người Tiểu Tứ Tử như thế nào?”
“Chuyện này nhất định không thể lộ ra ngoài, tạm thời cứ nhốt bọn họ lại, nói với bên ngoài Tiểu Tứ Tử phạm sai bị ta trách phạt, cần ở trong phòng dưỡng thương, Tiểu Đinh Tử và tên thái giám còn lại thì nói bọn hắn bệnh”
Sáng hôm sau, Lý An Nhiên lại phải dậy sớm đi thỉnh an hoàng hậu. Linh Phụng cung vẫn như thường ngày oanh oanh yến yến, mỹ nhân như tranh.
Cố gắng chịu đựng qua buổi thỉnh an, Lý An Nhiên lười biếng ngồi kiệu trở về, thái giám nâng kiệu cũng bị đổi hai cái. Từ Linh Phụng cung trở về phải băng qua ngự hoa viên, nhưng ngự hoa viên cũng là nơi tụ tập của chúng phi tần, nếu đi đường chính phải gặp gỡ những người phẩm cấp cao hơn hoặc thấp hơn mình, chỉ việc hành lễ hoặc nhận người khác hành lễ thôi cũng tốn rất nhiều thời gian, Lý An Nhiên cái người lười biếng đương nhiên thà đi đường vòng xa hơn một đoạn còn hơn phải giáp mặt ứng phó với đám nữ nhân kia, mà đường vòng này chính là vòng ra phía sau của Trúc Mai Hiên
Nằm ở một góc khuất cạnh ngự hoa viên, phía sau Trúc Mai Hiên có một cái ao nhỏ trồng sen, mùa đông sen tàn, trên mặt ao đóng một lớp băng, nhóm người Lý An Nhiên vừa mới từ ngã rẽ vòng ra đối diện ao nhỏ kia, Lý An Nhiên đột nhiên giật nhìn trợn mắt.
“Không xong”
Mấy người Lục Ly quay đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu thân ảnh đang đứng trên lớp băng trên mặt ao, lúc nào lớp băng cũng có thể vỡ, trong thời tiết như vậy một đứa nhỏ mà bị rơi xuống hồ thì không chết đuối cũng bị lạnh chết. Tiểu thái giám kia lại trông nhỏ gầy hơn mấy đứa nhỏ bình thường khác khiến Lý An Nhiên càng thêm lo lắng.
“Mau.. mau mang đứa nhỏ kia lên”
Lý An Nhiên gắp hô, mấy người Tiểu Tam Tử lập tức chạy đến bên hồ
“Tiểu đệ đệ, đứng yên ở đó, không được di chuyển”
“Các ngươi không được qua đây”
Tiểu thái giám quay đầu nhìn, trừng mắt hung hăng với mắt người Lục Ly, nhất quyết không chịu quay lại, thậm chí còn muốn đi ra giữa hồ.
Lý An Nhiên thấy mấy người Lục Ly, Tiểu Tam Tử vậy mà không khuyên được, cũng đi đến bên bờ hồ, để một tiểu thái giám tự tử ở chỗ của nàng, không chừng đám người kia liền nhân cơ hội này công kích, lúc này nàng mới nhìn rõ được, tiểu thái giám này rất là thanh tú, nước da trắng nõn, mắt to, môi hồng răng trắng, rất là đáng yêu.
Thông thường những đứa nhỏ được tuyển vào cung làm thái giám nhỏ nhất cũng phải tám tuổi, mà đứa nhỏ trước mắt này gầy nhỏ đến nhìn chỉ như mới năm sáu tuổi mà thôi. Lý An Nhiên dù sao cũng là nữ nhân, thiên chức làm mẹ bẩm sinh, nhìn thân ảnh đứa nhỏ quật cường muốn tìm đến cái chết, trong lòng không khỏi nhói lên, hít mạnh một hơi, dịu giọng nói
“Tiểu đệ đệ, vì sao ngươi lại làm chuyện ngốc như vậy? chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết”
Tiểu thái giám quay đầu nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt liết nàng từ trên xuống dưới rồi hừ một tiếng nói
“Không liên quan đến ngươi
Lý An Nhiên không khỏi trợn mắt, thật là một đứa nhỏ cứng đầu, chắc là vừa mới nhập cung không chấp nhận được bản thân trở thành thái giám nên mới tìm chết đây mà!
“Haizzz! ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, vẫn chưa hưởng thụ được niềm vui của cuộc sống, sao có thể chết được cơ chứ, ngươi nghe ta, chúng ta bàn bạc lại có được không?!”
“ sống có gì vui đâu, không ai cần ta cả, ta chỉ là một đứa phế vật”
Tiểu thái giám kích động hét lên, đôi mắt to cũng đỏ lên nhưng nó vẫn mím môi quật cường không cho nước mắt rơi xuống, Lý An Nhiên trong lòng bất giác mềm nhũn.
Đã có chuyện gì xảy ra khiến cho một đứa nhỏ phải nói lên mấy lời này, phải chăng là do bị người thân bán đi cho nên mất niềm tin ở người khác?!
Lý An Nhiên mím môi, nhìn lại mấy người Lục Ly đang lo lắng đứng xung quanh, nàng cắn răng, cởi bỏ áo choàng đang mặc quăng cho Lục Ly, ngay cả trang sức cái gì có thể tạo thêm sức nặng nàng đều vứt lại hết, mùa đông lạnh giá khiến Lý An Nhiên không khỏi run lên nhưng nàng vẫn kiên trì, trong lúc mấy người Lục Ly chưa kịp phản ứng, dưới ánh mắt sợ hãi của bọn họ, nàng giơ chân bước lên mặt ao tiến ra chỗ tiểu thái giám kia
“Nương nương, không được …”
“nương nương … nguy hiểm …”
“Im …lặng, các ngươi … các ngươi hô lớn như vậy…. mặt băng vỡ ra mất, ở đây ta nhẹ nhất, cứ … cứ giao cho ta”
Lý An Nhiên lạnh run, cả nói chuyện cũng không mạch lạc, Lục Ly lo lắng không thôi vội hô
“Nhưng mà nương nương thân thể ngàn vàng, sao có thể … nương nương mau trở vào..”
Lý An Nhiên bất chấp mấy người đứng ở sau lưng, ánh mắt nàng nhìn chầm chầm tiểu thái giám kia, chậm rãi đi đến trước mặt nó. Tiểu thái giám sững sờ nhìn Lý An Nhiên một lúc, sau đó cảnh giác hô lên
“Ngươi … ngươi không được đến gần”
Lý An Nhiên đến cách tiểu thái giám hai bước chân thì dừng lại, dịu dàng mỉm cười nói
“Ai.. ai nói không ai cần ngươi, nếu … nếu thật sự không ai cần ngươi, vậy thì ta … ta cần, tiểu đệ đệ à, đừng nghĩ dại dột, mau theo ta trở vào”
“Ngươi nói dối, vì cái gì ngươi phải cần ta chứ, ta chỉ là một kẻ tàn phế, không có tiền đồ, là một kẻ vô dụng”
Trong lòng Lý An Nhiên lập tức run lên, tình yêu của mẹ trào dâng mãnh liệt.
Đứa nhỏ thật đáng thương! trong tìm thức cho rằng mình đã bị thiến, đã trở thành người tàn tật, không ai cần đến chính vì thế liền muốn chết.
“Ngươi thật ngốc quá … ta vì.. vì ngươi mạo hiểm như vậy, ngươi còn không tin ta sao? ta thật sự thích ngươi, cần ngươi”
Tiểu thái giám nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận nói
“Bởi vì ngươi là đồ ngu ngốc, vì cái gì mà đi ra đây a”
“Ngươi là … lo lắng cho ta?”
Lý An Nhiên nở nụ cười, lại bước thêm một bước, tiểu thái giám trừng mắt liết nàng, sau đó tự động lùi ra sau một bước, khinh thường nói
“Ai lo lắng cho ngươi, ngươi đứng yên đó, ngươi đừng tưởng ta không nhìn thấy, ngươi muốn lợi dụng lúc ta không để ý tiếp cận bắt lấy ta”
Lý An Nhiên tâm muốn nhũn ra thành nước, nàng chưa từng gặp đứa nhỏ nào mà lại thông minh đáng yêu đến vậy
“Tiểu đệ đệ … ngươi đáng yêu quá đi mất, tỷ.. tỷ tỷ thực thích ngươi mà, nói thật đó, mau đến đây a, ngươi có uất ức gì, tỷ tỷ làm ….làm chủ cho ngươi”
“Không cần, ngươi mau trở vào đi, ta chỉ muốn một mình đi chết, bọn họ nói chết rồi ta mới có thể gặp lại mẫu thân của ta”
Tiểu thái giám hai mắt lại đỏ lên, Lý An Nhiên sửng sốt, không khỏi nhíu chân mày
“Là …là kẻ nào ăn nói điên khùng như vậy chứ, Ngươi … ngươi không được tin lời bọn họ, bọn họ … bọn họ chỉ là muốn xúi giục ngươi làm chuyện dại dột cho nên mới nói như vậy thôi, ngươi không … không được tin, bọn họ là người xấu”
“Ta biết bọn họ lợi dụng ta, bọn họ là kẻ xấu, nhưng mà ta cũng muốn gặp mẫu thân ta, ta nhớ mẫu thân ta lắm, ta sống không ai cần ta, vậy ta chết đi thì tốt rồi, ít ra ta có thể gặp được mẫu thân”
Tiểu thái lúc này đã không kềm được mà nức nở, Lý An Nhiên không khỏi đau lòng, hai mắt cũng đỏ lên, nàng nhất thời mím môi không nói.
Lúc này mấy người Tiểu Nhất Tử cũng từ trong Trúc Mai Hiên chạy ra, vừa nhìn hai người đang đứng giữa ao sen, Tiểu Nhất Tử trợn mắt sợ hãi,
“Đã xảy ta chuyện gì”
“Tiểu Nhất Tử, ngươi mau nghĩ cách, nương nương vì muốn ngăn cản tiểu gia hỏa kia tự tử mà đi ra đó rồi”
Lục Ly gấp đến muốn khóc, nàng trong lòng tự trách không thôi, nàng đáng ra phải ngăn cản nương nương ngay từ đầu, hơn ai hết nàng biết điểm yếu của nương nương là trẻ nhỏ quật cường.
Tiểu Nhất Tử cũng lo lắng vô cùng, tình hình này bọn họ cũng không còn cách nào, mặt băng mỏng như vậy, nếu lại có thêm người khác tiến vào thì chắc chắn không thể chịu nổi.
Lý An Nhiên im lặng một chút, sau đó đột nhiên nàng tiến lên nhanh chóng đem tiểu thái giám kia ôm vào lòng, tiểu thái giám vì lo khóc cho nên không để ý, lúc phát hiện thì đã bị Lý An Nhiên ôm chầm lấy, nó sửng sốt mở to mắt, trong mi mắt vẫn còn nước mắt động lại, Lý An Nhiên hít mạnh một hơi rồi nhẹ giọng nói
“Nếu ta là mẫu thân của ngươi, ta nhất định không muốn ngươi làm như vậy, đứa ngốc, không được xem thường sinh mạng của mình, nếu ngươi chết đi mẫu thân ngươi biết được nhất định rất đau lòng”
Tiểu thái giám nghẹn ngào hít hà nói
“Sao mà ngươi biết được chứ?
“Bởi vì ta cũng muốn sinh con, nếu như con của ta mà làm chuyện giống như ngươi ta nhất định sẽ đau lòng chết mất, ngươi là một đứa trẻ ngoan, ngươi chắc chắn không muốn mẫu thân ngươi đau lòng đúng không?”
“Ưm! nhưng mà … nhưng mà …”
“Không có nhưng mà, ta đã nói rồi, ta có thể giúp ngươi a”
Tiểu thái giám lúc này mới thôi kích động, Lý An Nhiên buông nó ra, mỉm cười dắt tay nó nói
“Nào, chúng ta trở vào thôi”
Tiểu thái giám cũng không có phản kháng nữa, thuận theo chậm rãi đi ra khỏi ao sen, nó vụng trộm liếc nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt thật rối rắm, như đang suy nghĩ cái gì, Lý An Nhiên đương nhiên biết nó nhìn trộm, nhìn bộ dạng non nớt ra vẻ suy tư của nó nàng vừa đau lòng vừa buồn cười.
Khi Lý An Nhiên và tiểu thái giám an toàn trở lại mặt đất, đám Lục Ly lập tức vui mừng ào đến, kiểm tra Lý An Nhiên một lược, trong lúc đó không ai để ý Tiểu Nhất Tử đang nhìn tiểu thái giám kia bằng một ánh mắt rất kỳ quái, bộ dạng có chút lúng túng, tiểu thái giám lúc này đã bình tĩnh lại, nó nhìn Tiểu Nhất Tử trừng mắt nhướng mày nói
“Ngươi nhìn cái gì, ta với ngươi có quen nhau sao?”
“A … này …”
“Hừ! ta không biết ngươi nga, chúng ta cũng không biết nhau”
“A ha ha … đúng vậy, chúng ta không biết nhau”
Rất nhanh Tiểu Nhất Tử lấy lại vẻ mặt như thường cười nói, Lý An Nhiên mặc lại áo choàng xong xui, nàng bước đến mỉm cười, tự mình bế tiểu thái giám kia lên, sau đó phân phó
“Được rồi, vào trong rồi nói”
Nói xong nàng dẫn đầu tiến vào Trúc Mai Hiên, tiểu thái giám mím môi mặc kệ cho Lý An Nhiên bế mình, vào đến trong phòng, Lý An Nhiên bắt đầu rửa mặt thay y phục gọn gàng, đồng thời sai người chuẩn bị điểm tâm trà nóng.
Lý An Nhiên ngồi trên tú đôn, tay bưng chén trà nóng hôi hổi mà không khỏi thở dài một hơi thoải mái, tiểu thái giám kia ngồi bên cạnh nàng đang ăn một chén chè ngân nhĩ. Lý An Nhiên quay đầu nhìn nó cười nói
“Tiểu tử, ăn có ngon không?”
Tiểu thái giám ngẩng mặt lên từ chén chè, sắc mặt không được tự nhiên hừ nói
“Cũng tạm được”
Lý An Nhiên không khỏi trợn mắt
“Nói dối, ánh mắt của ngươi đang viết ba chữ thực hưởng thụ kìa”
“Nói bậy, mắt ta không có viết chữ ”
Tiểu thái giám ngay lập tức phản bác, Lục Ly và Thanh Y đứng một bên không khỏi nở nụ cười, sau đó Lục Ly làm bộ nghiêm mặt nói
“Tiểu tử ngươi đừng có được nước làm tới, ngươi chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ thôi, nương nương cho ngươi ăn chung ngồi chung đã là phúc phận cho ngươi rồi, ngươi còn lên mặt cho ai xem chứ?”
“Cái gì?! ai nói ta là tiểu thái giám nho nhỏ hả?
“Ngươi không phải tiểu thái giám vậy là cái gì?
Tiểu thái giám kia há mồm muốn nói gì đó, sau đó quay mặt đi, thái độ thực kiêu ngạo
“Ta là đại thái giám”
“Phụt …!”
Lý An Nhiên cười phun, tiểu thái giám lập tức trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng tức giận, Lý An Nhiên liền mím miệng giả vờ không cười, nhưng Lục Ly lại không thèm quan tâm hắn cười ha ha, Thanh Y cũng không kềm được cuối đầu che miệng
Đứa nhỏ thật đáng yêu!
“Cười cái gì mà cười”
“Ngươi nói ngươi là đại thái giám vậy thì ta hỏi ngươi, tiểu thái giám và đại thái giám có gì khác nhau chứ?”
“Đương nhiên khác nhau, đại thái giám lớn hơn tiểu thái giám”
“Phụt …!”
“Không cho các ngươi cười”
Nhìn đứa nhỏ tức đến đỏ mặt, Lý An Nhiên liền nói
“Được rồi được rồi, không cười ngươi nữa, tiếp tục ăn đi”
“Hừ! các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ”
Tiểu thái giám lại càu nhàu một câu rồi mới tiếp tục ngồi ăn chè ngân nhĩ, nhìn bộ dạng nhu thuận của hắn, Lý An Nhiên không khỏi nở nụ cười
“Đúng rồi, quên hỏi tên của ngươi, ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu thái giám hơi ngẩng đầu lên sau đó mới nói
“Diệp Nhi”
“A … ta là Thuần tần, Diệp Nhi ngươi là mới nhập cung sao”
Nghe Lý An Nhiên hỏi, Diệp Nhi vẫn cuối đầu ăn chè trong chén, chỉ hàm hồ gật gật đầu
“Nói vậy ngươi là vẫn còn đang được dạy dỗ ở sở nội vụ, vẫn chưa được phép đi lại lung tung trong cung, haizz..! vậy đi, ta bảo Tiểu Nhất Tử đưa ngươi trở về nói một tiếng với trưởng sự tân thái giám các ngươi, tránh cho ngươi bị phạt, còn nữa, ngươi nói cho ta biết người nào đã ăn hiếp ngươi, xúi giục ngươi đi làm chuyện dại dột, ta nhất định tìm cách trừng trị bọn hắn”
Diệp Nhi nhìn Lý An Nhiên, sau đó lắc đầu nói.
“Không cần, người muốn đi chết là ta, không thể nói bọn hắn”
Lý An Nhiên thở dài, bất giác đưa tay xoa đầu Diệp Nhi, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi lại vô cùng thông minh hiểu chuyện, bảo nàng làm sao để mặc hắn được đây.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi không cần quan tâm, ta tự mình xử lý”
“Vậy sau này ngươi sẽ không làm chuyện dại dột nữa chứ?”
Diệp Nhi ngẩng đầu nhỏ, ánh mắt hơi buồn bã, nhưng sau đó nó kiên định nhìn Lý An Nhiên hỏi
“ngươi nói ngươi cần ta, ngươi thích ta là thật chứ?”
“đương nhiên a”
Diệp Nhi lại có vẻ suy nghĩ gì đó mà lẩm bẩm
“ngươi hiện tại vẫn chưa được, nhưng không sao, ta sẽ chờ đến lúc ngươi có thể mang ta về”
Lý An Nhiên sững sờ nhìn bộ dạng kiên quyết của hắn, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, sau đó nàng nói
“Được rồi, theo ý ngươi”
Lý An Nhiên giữ Diệp Nhi ở lại Trúc Mai Hiên nữa ngày mới sai người đưa hắn về sở nội vụ, trước khi đi Diệp Nhi nhìn Lý An Nhiên, bộ dạng có vẻ lúng túng, Lý An Nhiên buồn cười hỏi
“Có chuyện gì?”
“Ta …vài ngày nữa ta còn có thể đến đây tìm ngươi không?”
Lý An Nhiên lập tức dịu dàng cười nói
“Đương nhiên có thể”
Ngay lập tức hai mắt Diệp Nhi sáng lên, trong lúc bị Tiểu Nhất Tử bế lên vẫn tươi cười vẫy tay với nàng. Lý An Nhiên mỉm cười nhìn theo cho đến bóng dáng hai người bọn họ biết mất ngoài cửa cung.
Buổi chiều, Lý An Nhiên bất ngờ nhìn thấy hoàng thượng một thân thường phục màu xanh, thần sắc bình tĩnh xuất hiện ở Trúc Mai Hiên, nàng không khỏi công bằng nghĩ
Hoàng thượng quả thật là vừa đẹp trai vừa nam tính, soái ca!
Hoàng thượng nhìn bộ dạng cười đến khờ ra của Lý An Nhiên, mày hơi nhíu nhíu, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, tự động tiến vào ngồi xuống tú đôn, lạnh nhạt phân phó
“còn đứng đó làm cái gì, đến đây”
“ A ….”
Lý An Nhiên hoàn hồn, cười cười tiến đến bỏ giày leo lên ngồi bên cạnh hoàng thượng, đợi Thanh Y pha trà xong liền tự động nhận lấy dân lên, cẩn thận hầu hạ. Nhìn bộ dạng của nàng như vậy, lúc này khóe miệng hoàng thượng mới khẽ nhếch lên.
“hoàng thượng, ngài xong việc rồi sao?”
“cũng xem là vậy ”
“vậy hoàng thượng định dùng bữa tối ở chỗ thần thiếp luôn sao? để thần thiếp cho người chuẩn bị”
Dùng bữa tối đồng nghĩa với việc ngủ lại, Lý An Nhiên muốn hỏi chính là điểm này. Hoàng thượng cười cười nhìn nàng
“nàng nói đi”
Lý An Nhiên không khỏi nhếch miệng buồn bực nói
“hoàng thượng, ngài đừng trêu chọc thần thiếp, thần thiếp chỉ muốn hỏi trước để cho yên tâm mà thôi, lỡ như hoàng thượng chỉ ngồi một chút rồi lại đi, lúc đó thần thiếp chuẩn bị không phải sẽ uổng công, vừa thất vọng lại còn tốn công vô ít, thần thiếp không muốn làm đâu”
“tốn công vì trượng phu của nàng còn tính toán nhiều như vậy?!”
“đương nhiên công sức là chuyện nhỏ, nhưng thất vọng lại là chuyện lớn, hoàng thượng không biết cảm giác thất vọng khó chịu như thế nào đâu”
“ai nói là trẫm không biết”
“hoàng thượng biết vậy có ở lại hay không?”
“hừ! đã giờ nào rồi, đến chỗ nàng xong trẫm còn có thể đi nơi nào được”
Hoàng thượng hung hăng nhéo mũi Lý An Nhiên một cái, Lý An Nhiên ngay lập tức nở nụ cười sáng lạng, không quan tâm đến cái mũi bị nhéo cười nói
“vậy thần thiếp sẽ cho người chuẩn bị”
Nhìn Lý An Nhiên tươi cười, khóe miệng hoàng thượng cũng khẽ nhếch lên.
Trong phòng ấm áp, không khí tường hòa, lại còn có tiểu giai nhân ở bên cạnh bầu bạn, hoàng thượng thoải mái nằm trên tú đôn nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc lâu sau thấy hoàng thượng không có phản ứng, hơi thở đều đều, Lý An Nhiên nghĩ rằng hắn đã ngủ, khóe miệng khẽ cong lên cuối đầu nhìn kỹ gương mặt hắn, hoàng thượng là người lãnh tĩnh, rất ít khi hắn lộ ra bộ dáng an tường như vậy, chính vì thế nàng mới định nhìn cho kỹ, nhưng vừa cuối đầu nhìn không được bao lâu thì đột nhiên một đôi mắt đen thâm thúy mở ra đối diện nhìn nàng, Lý An Nhiên giật bắn cả người, xém chút rớt xuống tú đôn.
Nhìn bộ dáng thất thố của Lý An Nhiên, hoàng thượng liền buồn cười, lạnh nhạt hỏi
“ái phi đang nhìn cái gì vậy?”
“khụ! hoàng thượng, thần thiếp không có nhìn cái gì hết”
Lý An Nhiên mặt đỏ ửng cuối đầu không dám nhìn hoàng thượng, bộ dạng xấu hổ của mỹ nhân đúng là đẹp đến chết người, hoàng thượng khẽ nhướng mày rồi đột nhiên kéo Lý An Nhiên vào trong lòng mình, sau đó không nói hai lời xoay người đặt nàng xuống dưới thân, Lý An Nhiên không khỏi phát hoảng
“hoàng thượng, trời vẫn còn sáng a”
Hoàng thượng nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn vào khuôn mặt ửng hồng khả ái của Lý An Nhiên, dù ánh mắt đã lộ rõ động tình nhưng sắc mặt và lời nói cũng hắn vẫn bình tĩnh như thường
“giờ dùng thiện vẫn chưa đến, trẫm hiện tại đã đói bụng rồi, phải ăn món tráng miệng”
“sao … sao ạ!”
Lý An Nhiên chưa khịp nói thêm gì thì miệng đã bị hoàng thượng chiếm đoạt, trong lòng không khỏi thở dài
Hoàng thượng, ta cũng không phải là đồ ăn!
Vnt-HoaTinhKhoi
Chương 11: Đêm Trừ Tịch Phong Ba
Rất nhanh đã đến những ngày cuối năm, hoàng thượng gần đây bận rộn gần mười ngày không có đến hậu cung, do đó hậu cung cũng không có sóng gió gì, Lý An Nhiên vẫn ở Trúc Mai Hiên của mình nhàn nhã