Đọc truyện Chiến Trường Hậu Cung – Chương 40: Phô trương
Ngày hôm sau, Lý An Nhiên thực bất đắc dĩ ngồi trong Linh Phụng cung chịu đựng không khí lạnh lẽo, sắc mặt hoàng hậu lạnh nhạt bình thản nhưng càng như vậy càng khiến người ta bất an, Triệu quý phi, Anh phi và vị Vinh phi mới tấn phong đều cáo bệnh, cả buổi thỉnh an đều chỉ có một mình Đức phi chống đở, hôm nay là ngày thỉnh an Tô thái hậu nhưng Tô thái hậu không khỏe nên cũng miễn.
Đợi khi thoát ra được Linh Phụng cung, Lý An Nhiên thầm thở dài.
Thật tra tấn a!
Trong lúc đó, ngự thư phòng cũng chẳng chút tươi sáng, hoàng thượng ngồi sau long án, sắc mặt âm trầm, đứng bên dưới là một trung niên nam nhân anh tuấn có vẻ nghiêm nghị.
“Hứa đại nhân, ngươi nói, trẫm nên xử lý chuyện này như thế nào?”
Trung niên nhân cung kính trả lời.
“Hoàng thượng, Lâm gia hiện tại thái độ không rõ ràng, muốn ngư ông đắc lợi, nếu có thể kéo Lâm gia vào vòng tranh đấu quyền lực của các đại tộc triều đình, vừa có thể cắt đứt âm mưu lôi kéo Lâm gia của Tô thái sư vừa tìm thêm đối thủ cho Tô gia và Triệu gia, như vậy cực kỳ có lợi cho chúng ta, còn có long thai trong bụng Vinh phi, tình thế tốt nhất nên án binh bất động.”
Hoàng thượng nhìn Hứa đại nhân một lúc, đột nhiên hừ một tiếng.
“Hứa đại nhân, ngươi thật sự là một cửu cửu tệ hại.”
Hứa đại nhân ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, bất đắc dĩ nói:
“Nếu Thuần chiêu dung nương nương biết được sự thật, thần tin rằng nương nương cũng sẽ đồng ý với kiến nghị của thần.”
“Hừ! Ngươi chưa từng tiếp xúc với An Nhiên, đừng nói như ngươi rất hiểu nàng.”
Hứa đại học sĩ bất đắc dĩ nhìn hoàng thượng, trong lòng thầm thở dài cảm thán, không biết đứa cháu kia của ông đã tu mấy kiếp mà may mắn được vị hoàng đế lãnh đạm vô tình của Nam Tề yêu thương đến vậy, nàng nhập cung càng lâu hoàng thượng càng khó kềm chế được tình cảm của chính mình.
“Hoàng thượng, xin lấy đại cuộc làm trọng.”
Hoàng thượng nhíu mày, sau đó thở dài.
“Kim Nhi kia khanh biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Hứa đại học sĩ nghe vậy thầm thở phào một hơi.
“Thích sát phi tần, đương nhiên là tội chết.”
Ngay lúc này Lưu công công tiến vào bẩm báo.
“Hoàng thượng, Lâm tướng quân cầu kiến, muốn thay Vinh phi nương nương và Lâm gia tạ ơn hoàng thượng.”
Hoàng thượng nhíu nhíu mày nhưng rất nhanh vẻ mặt của hắn bình thường trở lại, khoát tay nói:
“Hứa đại nhân lui trước đi.”
“Thần xin cáo lui.”
Hứa đại học sĩ vừa lui ra vừa cảm thán, vụ án cung nữ dám thích sát Thuần chiêu dung trong ngày yến hội chào mừng tam hoàng tử Đại Nguyên hoàng thượng giao cho ông cuối cùng cũng kết thúc, đối với chủ mưu Vinh phi, Hứa đại học sĩ chỉ có thể thầm thương hại, phi tần không yên phận như nàng, hoàng thượng cực kỳ chán ghét, người bị hoàng thượng chán ghét vốn dĩ đã chẳng còn tương lai tươi sáng gì đáng nói, nhưng cũng phải nói nàng thật may mắn mang thai vào lúc này nếu không thật khó tưởng tượng đến hậu quả.
Trong lúc đó, tại ngự hoa viên, Lý An Nhiên ngồi kiệu trở lại Trường Lạc cung, bên cạnh cổ kiệu của Lý An Nhiên còn có một cổ kiệu nhỏ, Lâm quý tần ngồi trên kiệu, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Lý An Nhiên thấy vậy cũng có thể đoán ra nguyên nhân, Lâm quý tần là muội muội của Vinh phi, chuyện Vinh phi mang thai ba tháng không lý nào bản thân lại không biết, còn dám ngất xỉu trong thọ yến của hoàng hậu, điều đó nói lên cái gì? Đơn giản là Vinh phi muốn biểu hiện thái độ của bản thân, muốn thoát ly khỏi thế lực Tô gia.
Lúc đó Tô thái hậu nhất thời còn chưa hiểu được hành động của nàng cho nên mới ra mặt xin hoàng thượng tăng phân vị, nhưng đợi thêm một chút thời gian Tô thái hậu đương nhiên có thể nhận được, Tô thái hậu bệnh chắc cũng không phải chỉ vì bị Hòa phi chọc tức đâu.
Vinh phi dựa vào long thai lập tức thoát ly khỏi sự khống chế của Tô gia còn dám khiêu khích, hành động như vậy chẳng khác nào chọc vào ổ kiến lửa, Lâm quý tần lo lắng cho Vinh phi cũng phải.
Đối với hành động của Vinh phi, trong lòng Lý An Nhiên cảm thán, vừa mới mang long thai đã vội vàng muốn bay lên tầng mây, thậm chí quên luôn cả hậu quả về sau, Lý An Nhiên không cho rằng hành động của nàng ta là sáng suốt.
…..
Rất nhanh đã bước vào tháng mười, không khí mùa thu đặc biệt mát mẻ, Lý An Nhiên bình thản ngồi trong lương đình, ngồi cùng nàng còn có ba người, Hoa tu dung, Quách tiệp dư và Vinh phi.
Dù vẻ mặt không lộ nhưng trong lòng Lý An Nhiên lúc này thật sự vô cùng buồn bực, nàng chỉ tình cờ đi ngang ngự hoa viên mà thôi, không ngờ lại bắt gặp mấy người Vinh phi đang dạo chơi, Vinh phi còn cố tình lôi kéo không để nàng rời đi.
Nhìn nữ nhân cung trang sặc sỡ mặt mày sáng lạn ngồi đối diện, Lý An Nhiên thật bất đắc dĩ, Vinh phi từ sau khi mang thai, thanh thế càng ngày càng lớn, mà quan trọng hơn là Lâm gia ở tiền triều được hoàng thượng nâng đỡ, Vinh phi ở trong hậu cung nước lên thì thuyền lên.
Bản thân Vinh phi mang thai đã gần bốn tháng thế nhưng hành động lại cực kỳ tùy tiện, không như người khác khi mang thai chỉ ru rú trong cung của mình, Vinh phi lại đặc biệt thích lộ diện, ngày ngày không dạo chơi ở ngự hoa viên thì mở tiệc ngắm hoa đủ loại, chỉ gần một tháng mà Vinh phi đã dần dần hình thành một thế lực cho riêng mình.
Đối với hành động của Vinh phi, thái độ của mấy người hoàng hậu và quý phi cực kỳ mập mờ, hoàng hậu mắt điếc tai ngơ, quý phi cáo bệnh không lộ mặt, giống như Tô gia và Triệu gia đang kiên kỵ điều gì, ẩn nấp chờ thời cơ.
Hậu cung gần một tháng nay đổi gió không ngừng, nhất thời Vinh phi phong quang vô hạn.
“Nhìn sắc mặt Thuần chiêu dung không được tốt, ngươi không khỏe sao?”
Vinh phi đưa mắt nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt tràn đầy đắc ý, mới tháng trước nàng ta còn thấp hơn Lý An Nhiên một chút, hiện tại đã vượt lên phi vị, sao có thể không đắc ý cơ chứ?!
Lý An Nhiên là loại người nào, Nhìn một cái nàng đã có thể đoán được dụng ý của Vinh phi, loại người thích phô trương thanh thế như vậy, Lý An Nhiên đặc biệt không muốn cùng đối phương tranh chấp, nhiều lời vô ích, nếu Vinh phi muốn phô trương thì cứ để nàng ta phô trương đi, nàng ta nói cái gì nàng cứ thuận theo là được.
“Quả thật thời tiết thay đổi khiến sức khỏe của thần thiếp kém đi, Vinh phi nương nương thật là tin ý.”
Vinh phi nở nụ cười, mân mê miếng điểm tâm trên tay nói:
“Vậy thì Thuần chiêu dung nên tịnh dưỡng cho tốt, nếu không hoàng thượng sẻ phải đau lòng.”
Nghe Vinh phi nói vậy, Hoa tu dung lập tức cười thêm vào.
“Đúng vậy, Thuần chiêu dung giống với quý phi nương nương, đều là sủng phi của hoàng thượng, quý phi nương nương đang bệnh, nếu Thuần chiêu dung cũng ngã bệnh thì lấy ai hầu hạ hoàng thượng đây.”
“Hoa tu dung tỷ tỷ nói không sai, Thuần chiêu dung phải dưỡng thân thể cho tốt để còn sinh long tự cho hoàng thượng giống như Vinh phi nương nương vậy.”
Người nói chính là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, nàng ta chính là Quách tiệp dư, một phi tần nhập cung rất sớm, lúc trước nàng ta lúc nào cũng im hơi lặng tiếng, nhưng khi Vinh phi nổi lên thì nàng ta liền ngã về dưới trướng Vinh phi.
Hoa tu dung lúc này cười nói:
“Quách muội muội nói sai rồi, không phải ai cũng có phúc trạch như Vinh phi nương nương có thể mang long thai đâu, người xem quý phi nhập cung bao năm nhưng bụng vẫn không làm nên chuyện, bởi mới nói, dù có được sủng ái bao nhiêu cũng vô dụng mà thôi, muốn mang long thai vẫn phải cần có phúc trạch và vận khí.”
Vinh phi nghe hai người Hoa tu dung và Quách tiệp dư nói vậy, cười cười đưa mắt nhìn Lý An Nhiên, chỉ thấy Lý An Nhiên bình thản nở nụ cười.
“Các ngươi nói cũng phải, Vinh phi nương nương nhập cung sáu năm, phúc trạch thâm hậu cho nên mới có thể mang long thai, thần thiếp nhập cung gần ba năm kinh nghiệm yếu kém, dù được hoàng thượng đoái tưởng nhưng vẫn phải học hỏi ở Vinh phi nương nương nhiều hơn mới được, cố gắng tích phúc để cũng được may mắn như Vinh phi nương nương.”
Thông thường đối với mấy lời khiêu khích như vậy, Lý An Nhiên luôn làm như không hiểu, mặc kệ bọn họ, thế nhưng hôm nay nàng quả thật cảm thấy không thoải mái, tâm trạng đặc biệt tệ, chính vì thế nàng không nhịn.
Cố tình nhắc đến thời gian nhập cung của Vinh phi còn nhấn mạnh hai chữ may mắn, sắc mặt Vinh phi liền trầm xuống, hai người Hoa tu dung và Quách tiệp dư có chút ngạc nhiên, bọn họ vốn tưởng Thuần chiêu dung này sẽ im lặng giả ngu như trước đây, thế nhưng kết quả lại không như dự tính.
Vinh phi lạnh lùng liếc nhìn Lý An Nhiên, muốn nói lời phản bác nhưng nghĩ lại thì biết phải nói gì bây giờ, những lời Lý An Nhiên nói cũng chỉ tiếp theo những lời hai người Hoa tu dung và Quách tiệp dư nói mà thôi, nàng ta còn có thể phản bác gì đây chứ. Nàng ta nhập cung sáu năm là thật, đối với người mang được long thai, dùng từ may mắn cũng không có gì sai, không có chỗ để bắt bẻ.
Vinh phi cảm thấy không thoải mái, không nói một lời đứng dậy rời đi, Lý An Nhiên nhìn nàng ta đi xa, âm thầm hừ một tiếng.
Kiêu ngạo ngu xuẩn! Đầu ngẩng càng cao lúc bị đạp xuống sẽ càng khó xem.
……
Một nơi nào đó trong hậu cung.
“Nè, ngươi nói trong cung thật sự có hoa ngọc trâm sao?”
“Đúng vậy, nô tài điều tra được ở phía tây Phúc Tâm Các có một cây hoa ngọc trâm, nhưng mùa này thì sợ là hoa vẫn chưa nở.”
Tiêu Diệp nở nụ cười nói.
“Không cần nở hoa vào mùa này, cái ta muốn là lấy nguyên cây mang về trồng vào chậu.”
“Điện hạ, ngày muốn trồng hoa ngọc trâm?”
“Không phải, ta đọc trong sách, hoa ngọc trâm có rất nhiều ở Giang Châu, Thuần chiêu dung nhất định thích.”
……
Trở lại Trường Lạc cung, Lý An Nhiên cuối cùng lộ ra sắc mặt khó chịu, Thanh Y liền tiến lên an ủi.
“Nương nương, không cần chấp nhất với bọn họ làm gì, không đáng.”
“Ta đâu có chấp nhất, cũng đâu có chịu thiệt mà bực bội, chỉ là trong lòng cảm thấy bức bối khó chịu thôi.”
“Hay là nương nương không được khỏe, để nô tỳ bắt mạch cho người thử xem.”
Lý An Nhiên thở dài khoát tay.
“Không cần đâu, tối qua ta đọc quyển du kí kia nên ngủ hơi trễ, để ta vào ngủ bù một chút sẽ tốt thôi.”
Nói xong Lý An Nhiên đi thẳng vào nội thất, giữa mùa thu không khí mát mẻ, mở cửa sổ ngủ trưa cảm giác cực kỳ không tệ.
Trong lúc mơ màng nàng còn tự đưa tay sờ bụng mình.
Khi nào mới đến lược ta đây?
VntHoaTinhKhoi.