Chiến Trường Hậu Cung

Chương 20: Khúc Nhân Sinh


Đọc truyện Chiến Trường Hậu Cung – Chương 20: Khúc Nhân Sinh

Mùa hè đến mang theo cái nóng oi bức, không khí hậu cung trầm trọng nóng bỏng hơn bao giờ hết, hoàng hậu bị cấm túc trong Linh Phụng cung, Kim lương nghi bị đày đến lãnh cung, Anh sung viện sinh non tạm thời không thể xuống giường, tứ hoàng tử yếu ớt được thái y túc trực thâu đêm suốt sáng, Thọ khang cung thái hậu không được khỏe, chúng phi tần không cần thỉnh an hoàng hậu đều thu mình lại ở trong tẩm cung của mình, không ai dám có động thái nào.

Trên triều hoàng thượng nổi trận lôi đình cắt chức quan của Kim đại nhân, giam vào đại lao chờ hình bộ điều tra với tội tham ô, Kim gia bị soát nhà tịch thu gia sản, không chỉ vậy những quan viên có dính dáng đến Kim gia đều bị điều tra thẩm vấn. Lễ bộ tả thị lang dân tấu nói Tứ hoàng tử cùng tiên đế có cùng ngày sinh, là số mệnh gì đó, hoàng thượng tức giận mắng tả thị lang kia hàm hồ nói bậy, hắn gọi tiên đế là phụ hoàng, hiện tại tứ hoàng tử gọi hắn là phụ hoàng, nếu tứ hoàng tử là tiên đế, vậy thì đây là cái loại luân lý gì?! cuối cùng Tả thị lang kia bị giáng tội yêu ngôn hoặc chúng, bị giam luôn vào đại lao làm bạn với phụ thân của Kim lương nghi, tình hình tiền triều so với hậu cung trở nên càng sôi nổi căng thẳng hơn.

Nhưng những thứ đang xảy ra ở tiền triều và hậu cung đều không dính dáng gì với Lý An Nhiên, nàng vẫn ở trong Trường Lạc cung chuyên tâm chăm sóc cho đứa nhỏ Tiêu Bình, yên ổn sống cuộc sống an nhàn thanh tỉnh trước đây.

Rất nhanh đến giữa tháng sáu, cuối cùng kết quả điều tra đã có, mà kết quả này không làm cho Lý An Nhiên bất ngờ chút nào.

Với tội danh lợi dụng sự tín nhiệm của hoàng hậu, dùng xạ hương mưu hại Thuần chiêu dung, mua chuộc Liên ma ma ám hại long tự của Anh sung viện, Nghi tiệp dư tự mình ra đầu thú với hoàng thượng nên được khoan hồng, chỉ bị đày vào lãnh cung mà thôi.

Khi nghe được tin này Lý An Nhiên chỉ cười nhạt, Tô gia hành động như vậy hoàn toàn có thể hiểu được, hi sinh một tiệp dư giữ lại hoàng hậu là chuyện đương nhiên thôi, nếu không có chứng cớ xác thực đến mức không thể chối cãi và Tô gia còn chưa ngã thì hoàng hậu đúng như lời Tô thái hậu nói, chính cung mãi là chính cung

……

Cái nắng oi bức trên đỉnh đầu khiến người ta thực khó chịu, nhưng nàng đã không còn là Nghi tiệp dư có người che nắng cho, nàng hiện tại chỉ là một thứ nhân, một cung phi bị phế, một kẻ phạm tội trên đường bị đưa đến lãnh cung.

“Minh Huệ, hãy vì Tô gia mà nhận tội đi, Tô gia ta không thể mất hoàng hậu”

Đây là lời mà thái hậu nói, thật khiến cho lòng người lạnh giá.

“muội yên tâm, tỷ tỷ sẽ tìm cách cứu muội, Minh di nương trong phủ tỷ cũng hứa sẽ chăm sóc tử tế, có một ngày tỷ bắt Triệu gia phải trả giá gấp trăm lần, trả thù cho muội ”

À, đây là lần đầu tiên cái đích tỷ làm hoàng hậu của nàng gọi nàng là muội muội thân thiết như vậy, thật khiến cho người ta muốn cười ra nước mắt.

Bọn họ hư tình giả ý, nàng biết rất rõ, nhưng nàng lại không có cách nào khác, nàng có thể phản kháng sao? mọi người đều cho nàng là thứ muội của hoàng hậu, có thái hậu chống lưng, có hậu thuẫn lớn mạnh nhưng có ai hiểu nàng chẳng qua chỉ là con cờ của bọn họ mà thôi, đến lúc cần thiết liền biến thành kẻ thế mạng, nàng không cách nào có thể phản kháng trước quyền lực của bọn họ, còn di nương trong phủ …không, là mẫu thân, nàng đã biến thành như thế này rồi, còn sợ gì mà không dám gọi, mẫu thân vẫn đang sống trong Tô phủ, nàng nhận mệnh có thể bà sẽ được sống tốt hơn.

Lãnh cung là một tòa cung điện cũ nằm trong góc hẹp nhất, âm u nhất, lạnh lẽo nhất hậu cung, trước cổng lớn còn treo bảng khắc hai chữ Lãnh Cung, nhìn cổng lớn sơn màu đen âm u, nàng không khống chế được thân mình run rẩy, hai hàng nước mắt đã không kềm chế được nữa rơi xuống, nàng sợ!

“Tô thị thứ nhân, mau vào trong”

Ma ma quản sự của lãnh cung phụ trách áp giải nàng lạnh giọng nhắc nhở, Tô Minh Huệ cắn răng chậm rãi theo bà ta bước vào, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, từ hôm nay nàng không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa, trong lòng Tô Minh Huệ chỉ cảm thấy một sự khủng hoảng cay đắng khó nói nên lời, nhìn lại khung cảnh bên trong lãnh cung, nơi này cực kỳ hoang vắng, phòng ốc bằng gỗ đã phai màu, trong sân lớn lại có một cái cối xây bằng đá rất lớn, thấy Tô Minh Huệ nhìn cối đá kia, ma ma quản sự lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

“cái cối đá lớn kia chính là hoàng thượng cho đặc ở đây, mỗi ngày Kim thị phải đẩy cối đá bốn canh giờ liên tục không được nghỉ ngơi”

Nghe ma ma quản sự nói mà Tô Minh Huệ không khỏi rùng mình, sắc mặt trắng ra, thấy vậy ma ma quản sự cười lạnh


“ta không quan tâm trước đây ngươi là ai, cháu gái thái hậu hay thứ muội hoàng hậu gì đó, nhưng một khi đã vào đây rồi, ngươi thuộc quyền quản lý của ta, sau này gọi ta là Lưu quản sự, có biết chưa?”

Tô Minh Huệ cảm thấy trong ngực khó thở, ánh mắt lộ ra tia đấu tranh, Lưu ma ma đột nhiên sa sầm sắc mặt, trừng mắt hung ác nhìn nàng

“ngươi tưởng ngươi còn là tiệp dư nương nương cao cao tại thượng sao, để cho ngươi gọi ta một tiếng Lưu quản sự là thiệt thòi cho ngươi hả?”

Tô Minh Huệ sớm đã nghe nói về vị Lưu quản sự độc ác của lãnh cung này, nàng cũng không ngu ngốc chống đối bà ta, cố gắng khắc chế bản thân trầm giọng nói

“Lưu ma ma”

“hừ! như vậy mới tốt, phòng của ngươi ta đã sai người chuẩn bị rồi, trước tiên đưa cây trâm trên đầu của ngươi cho ta”

Tô Minh Huệ lần này là không nhịn nổi nữa rồi

“ta …. ta bị phế nhưng dù gì ta cũng từng là người của hoàng thượng, bà dám ngang nhiên cướp đoạt”

“cái gì, người của hoàng thượng? … ta nhổ vào! ngươi vào đây rồi chính là người của ta, ma ma ta vất vả chạy đi lãnh ngươi về, thu của ngươi một cây trâm củ rách có gì không được”

“bà …”

“ta thì thế nào? …. sao?! ngươi muốn chọc lão nương tức giận phải không?”

Tô Minh Huệ bị Lưu ma ma dọa sợ, bất đắc dĩ tháo cây trâm bạc trên đầu xuống, nước mắt lại không kềm được tuôn chảy, Lưu ma ma lại không một chút động lòng, hừ lạnh một tiếng đoạt mất cây trâm còn châm chọc nói

“loại nữ nhân độc ác mưu hại long tự như các ngươi, không cần ra vẻ đáng thương trước mặt ta”

Tô Minh Huệ cắn cắn môi không nói.

….

Đêm tối luôn là lúc hậu cung đặc biệt tỉnh mịch, nhưng ở tại chốn lãnh cung này thì càng thêm lạnh giá u ám, bên ngoài sân tiếng Kim thị đẩy cối xây vang lên không ngừng, tiếng Lưu ma ma mắng chửi càng rõ ràng hơn, Tô Minh Huệ nằm trong một căn phòng lạnh giá, mới vào lãnh cung chưa đến một ngày, sắc mặt nàng đã trắng cả ra, lộ vẻ tiều tụy.

Lê thân đến bên bệ cửa, nhìn ra bên ngoài thì thấy một thân ảnh gầy yếu như que củi đang gắng sức đẩy cối xây đá nặng gần trăm cân, với thân hình như vậy làm sao đẩy nổi, Kim thị đẩy được một chút là dừng lại thở dốc, nhìn nàng ta Tô Minh Huệ không khỏi hốt hoảng, người này cùng Kim lương nghi mà nàng biết cách xa một trời một vực, chỉ mới gần một tháng từ thiếu nữ mười bảy hiện tại nhìn như mấy phụ nhân khất cái ngoài đường.


Lưu ma ma cầm trên tay một cây roi dài, chỉ vào Kim thị mắng chửi liên hồi, đột nhiên khóe mắt của Lưu ma ma nhìn thấy Tô Minh Huệ đang thẫn thờ đứng bên góc cửa, tròng mắt bà ta đảo qua một vòng, đột nhiên lớn tiếng hô

“ngươi … qua đây”

Tô Minh Huệ giật mình nhìn bà ta, nhìn cây roi dài Tô Minh Huệ trong lòng hơi sợ, bất đắc dĩ bước ra sân, Lưu ma ma nhìn nhìn Tô Minh Huệ rồi lại nhìn Kim thị, đột nhiên bà ta chỉ vào Kim thị nói

“ngươi ở đây giám sát nàng ta cho ta, nếu nàng ta dám không đẩy cối xây ngươi dùng cái này đánh ả”

“không, ta không …”

Tô Minh Huệ không kềm được lui lại phía sau một bước, Lưu ma ma không khỏi trợn mắt

“ngươi sợ cái gì, ngươi không làm ta sẽ đánh ngươi, có làm hay không?”

Tô Minh Huệ nhìn Lưu ma ma, rồi lại nhìn Kim thị đang dùng ánh mắt phức tạp đánh giá mình, cắn răng cầm lấy cây roi, Lưu ma ma nở nụ cười đắc ý, vênh váo quay lưng đi, vừa đi vừa ngáp dài ngáp ngắn

“khốn kiếp, mấy đêm rồi lão nương không thể ngủ ngon giấc vì đám chết tiệt các ngươi”

Tô Minh Huệ nhìn Lưu ma ma đi xa, trong lòng hơi thả lỏng, đột nhiên một giọng nói trong trẻo phát ra bên cạnh làm nàng giật mình

“ngươi vào đây?! thì ra Tô gia hy sinh ngươi bảo vệ hoàng hậu”

Tô Minh Huệ nhìn Kim lương nghi sắc mặt tiều tụy dùng ánh mắt chăm chọc nhìn mình, giọng nói trong trẻo kia cùng hình ảnh người trước mắt không trùng khớp một chút nào, trong lòng lập tức khó chịu, giơ roi dài ra trước mặt nàng ta, đe dọa nói

“ngươi lo đẩy cối xây của ngươi đi”

“hừ! không ngờ tam tiểu thư của Tô gia cũng phải chịu kết cuộc giống như ta, ha ha ha …”

Kim thị đột nhiên vô cùng đắc ý nở nụ cười, Tô Minh Huệ lập tức nóng giận

“câm miệng, ta hy sinh là vì Tô gia, vì mẫu thân của ta, Kim gia vì ngươi mà bị soát nhà tịch thu gia sản, phụ thân cùng huynh trưởng ngươi còn bị giam vào đại lao, ngươi có tư cách gì mà so sánh với ta”


“tất cả là tại các ngươi, nếu không vì các ngươi ép ta, ta có đi đến bước đường này không, các ngươi vào cung liền có tất cả, có chổ dựa, có sủng ái của hoàng thượng, ta thì có cái gì chứ? may mắn mang long thai lại biết chắc mình không cách nào sinh nó ra được, dù có sinh ra cũng bị người khác mang đi, Tô tiện nhân ngươi làm sao hiểu được nổi khổ của ta”

“ít ra ngươi còn có long thai trong bụng, nếu không vì ngươi ngu xuẩn nghe lời xúi giục của Triệu gia, si tâm vọng tưởng muốn hãm hại Lý An Nhiên, ngươi có kết cuộc như vậy sao?”

“ha ha … thì ra các ngươi đều biết, đúng … ta vốn dĩ chính là một con cờ nhỏ của Triệu gia mà thôi, ta đánh cược thua, có kết cục như vậy ta cũng không có gì hối tiếc, vậy còn ngươi? ha ha … nhảy ra thế mạng cho người khác, ngươi nghĩ mình tốt hơn ta sao?”

“ngươi câm miệng lại cho ta”

“dựa vào cái gì ta không thể nói chứ? chúng ta bây giờ như nhau cả thôi, ngươi nghĩ ngươi còn có người để dựa vào nữa à? tiện nhân ngu xuẩn”

“câm đi!”

Tô Minh Huệ nỗi nóng, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi vung tay một cái quất mạnh roi vào người Kim thị, Kim thị hai mắt lộ ra tia máu, hung hăng nhào đến túm tóc Tô Minh Huệ, bộ dạng vô cùng hung mãnh, Tô Minh Huệ đương nhiên sẽ không ngồi yên cho nàng ta đánh, hai người lập tức xông vào xâu xé nhau, không thể nhìn ra bộ dáng cao cao tại thượng mọi người tung hô trước đây, bọn họ hiện tại chỉ như hai con thú bị thương, cố gắng tìm lý do để tiếp tục tồn tại.

Trong đêm trường tỉnh mịch, hai thân ảnh lăn lộn dưới đất, trút tất cả nỗi oán hận của bản thân lên người đối phương, lãnh cung tĩnh mịch không ai nhìn đến, không ai nghe đến, càng không có ai quan tâm đến những kẻ đã ngã ngựa trên chiến trường, để mặt cho bọn họ giẩy giụa cố gắng sinh tồn dưới bùn lầy.

Đánh đến tối mắt tối mũi, quần áo mặt mũi bẩn thiểu bầm dập, đánh đến không còn hơi sức hai người này mới chịu thôi, cả hai nằm lăn ra dưới đất, bầu trời u ám chỉ có một ánh trăng khuyết tàn, hai người ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong đầu nhớ lại những kí ức trước đây, có vui sướng, có đau buồn, đột nhiên bọn họ bật cười, tiếng cười day dứt so với tiếng khóc càng khiến người ta cảm thấy bi ai hơn.

Kim thị há miệng, thở đều một hơi, sau đó bắt đầu hát, tiếng hát của người nhập cung nhờ giọng hát hiện tại đã không còn trong trẻo xinh đẹp như xưa, nhưng lại khiến lòng người đau xót không thôi.

“Ban ngày bộ dạng mệt mỏi, đến đêm chỉ còn hơn nữa linh hồn

Giữa đường hành hương, người tựa như run rẩy trên cõi trần.

Vạn sự như sóng lớn, đẩy ta cùng chìm nổi

Nhìn tinh hà vẫn chưa xuyên qua chiếc thuyền đã thôi vắt ngang thôn quê.

Trên sông một tà áo bay trong gió, những mảnh sao lấp lánh đẹp đẽ

Có ta và trăng sáng cùng hướng về dòng nước sâu.

Không biết đã thiếp đi khi nào, phong ba nhẹ nhàng chảy vào không tiếng động

Thiên địa sáng tỏ lưu lại, xiết lấy bóng ảnh người trên thuyền.

Tâm tư theo mây khói rời đi, bóng người lưu lạc tựa như chìm xuống

Ai phân giải được phong lưu khí phách của người đã già.


Trời không ưng thuận cho ta mượn ba phần say, còn bảy phần đáy mắt lạnh nhạt

Dạy ta như thế nào là đi một đoạn đường nhân gian.

….

Chiếc rèm bên ngoài tối đen tựa như nước thủy triều, đêm khuya vô tận chiếc đèn trên song cửa

Đốm sáng nhỏ leo lắc, tro trắng vẫn có thừa ấm áp.

Thường cười sinh mệnh vốn vô thường, thế nhân tầm thường nói yêu thương trong mộng

Vậy mà giờ đây nghiêng ngã mộng không thành.

Tâm tư theo mây khói rời đi, bóng người lưu lạc tựa như chìm xuống

Ai phân giải được phong lưu khí phách của người đã già

Trời không ưng thuận cho ta mượn ba phần say, còn bảy phần đáy mắt lạnh nhạt

Dạy ta như thế nào là đi một đoạn đường nhân gian.

…..

Tâm tư theo mây khói rời đi, bóng người lưu lạc tựa như chìm xuống

Ai phân giải được phong lưu khí phách của người đã già

Cũng bất quá giữa trắng đen hiếm thấy màu hỗn độn

Dạy ta như thế nào là đi một đoạn đường nhân gian”

(Độc Hành Nhân – Thước Tà)

“ha ha … dạy ta như thế nào là đi một đoạn đường nhân gian à”

Tô Minh Huệ lập lại câu này mà nước mắt tràn mi, Kim thị lảo đảo đứng dậy, tự mình tiến về phía cối xây bằng đá kia, bắt đầu tiếp tục đẩy, nếu nàng cố gắng hoàn thành hình phạt nặng nhọc, có thể hoàng thượng sẽ nguôi giận, có thể phụ thân và huynh trưởng của nàng sẽ được khoan hồng, dù sao nàng cũng từng mang con của hắn, mặc dù là chính tay nàng đã giết nó. Hỏi nàng có hối hận hay không ư? không, nàng không hối hận, bởi vì có hối hận cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Trong chốn thâm cung này, chỉ có thắng hay thua, không có đúng sai.

Vnt-HoaTinhKhôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.