Đọc truyện Chiến Trường Hậu Cung – Chương 14: Chủ mưu là ai ?
Lý An Nhiên ngồi trên ghế quý phi nhàn nhã phẩm trà, trước mặt quỳ bảy tám cung nhân, đợi khi dùng đến non nữa ly trà Lý An Nhiên mới lên tiếng
“tối nay là ai trực đêm?”
Đám cung nhân lập tức như được ân xá, thà bị Lý An Nhiên thẩm vấn còn hơn phải chịu đựng không khí im lặng nhưng áp lực như núi đè kia, bà vú lập tức ngẩng đầu nói
“bẩm nương nương, là Minh Thảo”
Lý An Nhiên bình thản đưa mắt nhìn một tiểu cung nữ quỳ trong góc, tiểu cung nữ ngay lập tức sợ hãi tiến lên, run rẫy quỳ xuống, Lý An Nhiên im lặng nhìn nàng ta một chút đột nhiên
Ba!
Ly trà trên tay của Lý An Nhiên bay xuống đập ngay bên gối cung nữ Minh Thảo, nước trà bắn cả vào đầu gối nàng ta. Minh Thảo sợ run lập tức cuối đầu không dám ngẩng lên, Lý An Nhiên lại bình thản như không, cứ như người vừa quăng ly trà không phải là nàng, ngược lại còn nở nụ cười hỏi
“đêm qua bổn cung đã cho Lục Ly đi kiểm tra qua rồi, phòng của tam hoàng tử vốn dĩ chỉ mở một cửa sổ duy nhất phía bên phải cạnh chậu than, còn lại tất cả đều đã đóng kín, vậy vì sao cửa sổ cạnh nôi của tam hoàng tử giữa đêm lại đột nhiên mở ra?! ngươi có thể giải thích cho bổn cung biết nguyên do không?”
“nương nương… nô… nô tỳ không biết”
“ngươi không biết?! nghĩa là ngươi không có bằng chứng chứng minh ngươi vô tội, vậy ngươi sẵn sàng nhận tội tru di tam tộc nhỉ?!
Giọng nói bình thản của Lý An Nhiên đối với Minh Thảo lúc này không khác gì tiếng quỷ đòi mạng, sợ hãi đến độ cả người nàng ta run lên, nước mắt nước mũi tèm lem khóc hô
“nương nương oan uổng a, nô tỳ thật sự không biết, vốn dĩ nô tỳ đều ở phòng ngoài trực đêm nhưng không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy buồn ngủ, sau đó không biết đã ngủ gật từ lúc nào, mãi cho đến khi bị Lý ma ma gọi dậy, nô tỳ thật sự không biết, xin nương nương minh xét”
“minh xét?!”
Lý An Nhiên sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng nói
“minh xét cho ngươi, ai trả lại công đạo cho Bình Nhi của bổn cung, Tiểu Nhất Tử, lôi xuống!”
Lý An Nhiên vừa lạnh lùng ra lệnh, lập tức hai tam phẩm thái giám tiến vào bắt lấy Minh Thảo sắc mặt đang tái nhợt lôi ra ngoài, Lục Ly cũng theo Tiểu Nhất Tử đi cùng, lát sau ở phòng bên truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Minh Thảo, cung nhân Trường Lạc cung tinh thần bị tra tấn nghiêm trọng, sợ hãi không thôi, không ai dám phát ra một tiếng động nào.
Trong lúc đó Xuân Thảo đã mang đến cho Lý An Nhiên một ly trà khác, nàng chậm rãi ngồi phẩm trà, sắc mặt bình thản như không nghe thấy tiếng la như giết heo phòng bên cạnh, đợi khi tiếng động bên kia biến mất sắc mặt nhóm cung nhân quỳ trước mặt nàng đã không còn giọt máu, toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, bọn họ không biết Minh Thảo là bị Tiểu Nhất Tử và Lục Ly tra tấn như thế nào nhưng từ tiếng kêu thảm thiết kia cũng biết nhất định vô cùng thê thảm, Lý An Nhiên chậm rãi lên tiếng.
“bổn cung đã từng nói, các ngươi chăm sóc tam hoàng tử phải tận tâm tận lực, nếu tam hoàng tử vì các ngươi mà bị tổn hại ….. bổn cung bất chấp các ngươi có cố ý hay không, nhất quyết không lưu tình, hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục, bổn cung không chấp nhận tam hoàng tử chịu hại mà không có nguyên nhân, đừng nghĩ là các ngươi đã thoát tội, trở về suy nghĩ tìm ra bằng chứng ngoại phạm của mình đi, nếu không… hừ! có Minh Thảo làm gương rồi đó”
Cung nhân Trường Lạc cung cuối cùng cũng biết được Thuần chiêu dung nương nương của bọn họ nhìn như ôn hòa dễ ở chung nhưng cũng không phải là người mềm lòng như bọn họ nghĩ. Làm việc mạnh mẽ vang dội như vậy mới xứng một chủ cung, sau này bọn họ cần phải cẩn thận hơn mới được.
Sáng hôm sau, Lý An Nhiên tỉnh dậy trong tình trạng uể oải, cố gắng vượt qua buổi thỉnh an hoàng hậu, khi trở về Trường Lạc cung thì Lục Ly bẩm báo đã bắt được hung thủ.
Ngoại trừ Minh Thảo ra, những người còn lại không liên quan đến chuyện đêm qua, thật ra cung nữ Minh Thảo không phải là người ra tay với Tiêu Bình, nàng ta chỉ là ngủ gật mà thôi, nhưng sau khi hỏi cung, dưới áp lực của Tiểu Nhất Tử và Lục Ly, Minh Thảo nhớ ra trong lúc mơ màng đã mơ hồ nhìn thấy một bóng người, giống như một tiểu thái giám, từ manh mối đó, rất nhanh hai người đã tra đến hung thủ thật sự, cửa sổ kia là do một tên tiểu thái giám chuyên vẩy nước quét tước ở Trường Lạc cung âm thầm trong đêm khuya mở ra.
Tiểu thái giám kia bị tra khảo rất nhanh liền khai ra hắn là bị người mua chuộc, người kia muốn hắn trong đêm mở cửa sổ cạnh nôi của Tiêu Bình đồng thời đóng cửa sổ cạnh chậu than phía đối diện lại, thế nhưng không may hắn chỉ kịp làm một nữa thì Minh Thảo mơ hồ tỉnh lại, hắn nghĩ rằng Minh Thảo đã nhìn thấy hắn nên đã lập tức bỏ chạy.
Lý An Nhiên quản cung nhân rất nghiêm, người ngoài không thể đưa độc thủ vào sâu trong Trường Lạc cung chỉ có thể mua chuộc được một tên tam phẩm thái giám vừa chuyển đến gan nhỏ không làm được việc lớn, chính vì thế Bình Nhi mới tránh thoát một kiếp, nếu như kế hoạch của đối phương thành công Bình Nhi nếu không bị lạnh hỏng người thì chính là bị khí than làm ngạc chết.
Nghe Lục Ly báo cáo lời khai, Lý An Nhiên sắc mặt nghiêm trọng lạnh lùng nói một câu
“huy động người của chúng ta, điều tra kẻ đứng sau cho bổn cung ”
Tiêu Bình còn chưa đầy hai tháng tuổi vậy mà mấy nữ nhân đó hết lần này đến lần khác cứ nhắm vào hắn, Lý An Nhiên thật sự không thể nhịn được nữa.
Phải nói, cường độ làm việc của Lục Ly và Tiểu Nhất Tử cực nhanh, hai ngày sau kết quả điều tra đã đến tay Lý An Nhiên.
“Kim Lương Nghi?!”
Người mua chuột tiểu thái giám kia là một tiểu cung nữ làm việc ở thượng cung cục, mà cung nữ đó lại là tỷ muội tốt với cung nữ Hạnh Nhi của Kim lương nghi, tối hôm Bình Nhi bị hại, cung nữ Hạnh Nhi này hành tung đáng ngờ …. Tất cả mọi hướng đi đều chỉ đến Phù Dung Trai.
“nương nương, người cảm thấy chuyện này như thế nào?”
Lý An Nhiên có vẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
“chuyện này xem ra là không đơn giản, có hai trường hợp có thể xảy ra, thứ nhất chủ mưu thật sự đúng như điều tra chính là Kim lương nghi này, nàng ta thị tẩm một lần liền mang thai, sau đó còn cố tình gài bẫy quý phi nhằm tiết lộ bản thân có thai trong ngày đầy tháng của Bình Nhi, sau đó mượn cớ bị động thai khí ẩn mình trong Phù Dung Trai, tránh được rất nhiều âm mưu của người khác, một nữ nhân giỏi tính toán như vậy đương nhiên là một kẻ thâm sâu”
Thử nghĩ mà xem, trong mắt mọi người Diệp Nhi thân thể không kiện toàn, nhị hoàng tử lại là ma ốm, hoàng tử hoàn hảo cũng chỉ còn mỗi Bình Nhi, nếu nàng ta có thể triệt hạ Bình Nhi đồng thời sinh ra được hoàng tử khỏe mạnh, như vậy mọi ánh hào quang không phải đều tập trung vào mẫu tử nàng ta sao?
“nhưng mà nàng ta chỉ là một lương nghi thôi, bản thân có thể nuôi dạy đứa nhỏ trong bụng hay không còn chưa biết, sau lại còn muốn đi hãm hại tam hoàng tử
“như vậy thì trường hợp thứ hai có thể xảy ra, có một thế lực khác ngụy tạo chứng cớ cố tình để ta nhắm vào Kim lương nghi”
“A… nếu là như vậy không phải một tên trúng hai con nhạn sao, nếu tam hoàng tử không may bị hại, nàng ta liền có thể loại bỏ tam hoàng tử đồng thời còn có thể mượn tay nương nương loại luôn cả Kim lương nghi và đứa nhỏ trong bụng”
Lý An Nhiên nhíu nhíu mày, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn tia bất an, suy nghĩ một lát nàng lạnh nhạt nói
“tạm thời không cần vọng động, cứ âm thầm quan sát động tỉnh trong cung, ta có cảm giác thời gian tới hậu cung sẽ không yên bình, còn nữa, chú ý Vĩnh Xuân cung nhiều một chút”
Nghe Lý An Nhiên nói vậy, Lục Ly nghĩ một chút liền hiểu được dụng ý của nàng
“nương nương nghi ngờ Anh sung viện?!”
“nếu Kim lương nghi khả nghi nhắm vào Bình Nhi thì Anh sung viện càng đáng nghi hơn, đừng quên trong bụng nàng ta còn có một đứa nhỏ, nếu nó là hoàng tử thì Bình Nhi và đứa nhỏ trong bụng của Kim lương nghi sẽ là trở ngại, vả lại ta đột nhiên được phong chiêu dung, Liễu Ngưng Tuyết trong lòng đương nhiên bất mãn, động cơ rất rõ ràng, hơn nữa nếu không phải do nàng ta làm thì càng tốt, kẻ chủ mưu muốn nhắm vào tam hoàng tử và người đang mang thai thì sao có thể bỏ qua Anh sung viện, so với Kim lương nghi cái thai của Anh sung viện càng đáng giá hơn”
“nương nương, không chừng hung thủ cảm thấy Anh sung viện dù sao cũng đã mang thai hơn bảy tháng, muốn hãm hại đã không dễ dàng, chính vì thế mới chuyển sang Kim lương nghi”
“cũng có thể, Liễu Ngưng Tuyết sắp sinh, đương nhiên làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, muốn hãm hại càng thêm không dễ, vả lại bỏ qua cho Liễu Ngưng Tuyết còn có một điểm lợi”
Lục Ly và Tiểu Nhất Tử đưa mắt nhìn Lý An Nhiên, chỉ thấy nương nương nhà mình đang rất bình thản uống trà sau đó mới nói tiếp
“nếu Bình Nhi và cái thai trong bụng Kim lương nghi xảy ra chuyện, mũi tên nghi ngờ của mọi người còn có thể nhắm vào ai đây?”
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, vội hô
“là hoàng hậu, Đức Phi và Anh sung viện”
“không sai, từ đó suy ra chúng ta có ba mục tiêu tình nghi, thứ nhất là mấy người hoàng hậu, Đức Phi và Anh sung viện, thứ hai là chính Kim lương nghi, cuối cùng là nữ nhân Triệu gia”
Nếu kế hoạch của chủ mưu thành công, không chỉ diệt trừ được long tự mà còn có thể hãm hại Tô gia trở thành đích nghi ngờ thậm chí còn có cơ hội hắt nước bẩn cho Tô gia, xét theo lợi ích thì Triệu gia có động cơ nhất.
Lý An Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tia bồn chồn bất an trong lòng.
“được rồi, hiện tại chỉ cần chú ý xem chừng nghiêm ngặt là được, Trường Lạc cung phải kính kẻ không thể có chỗ trống cho đám người kia đưa tay vào làm chuyện bẩn thiểu, chúng ta mới chuyển đến Trường Lạc cung, cung nhân nhiều thêm mười mấy người, từ hôm nay ngươi và Tiểu Nhất Tử quản cung nhân cho chặt vào, bắt đầu quá trình sàng lọc lần hai đi, ta không chấp nhận nhân tố không rõ ràng nào”
“nô tỳ hiểu rồi”
“còn có Tiểu Nhất Tử, tạm thời không cần nói chuyện này cho hoàng thượng biết, tránh cho hoàng thượng thêm phiền não”
Tiểu Nhất Tử hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên, thấy thần sắc lạnh nhạt của nàng hắn mới bình tĩnh lại cung kính vâng lệnh.
……..
Xế chiều hoàng thượng đột nhiên đến, vừa bước vào liền hỏi ngay
“Bình Nhi đâu?’
Lý An Nhiên lập tức lộ ra bộ dạng bất mãn
“vừa ăn no đã ngủ trưa, hoàng thượng có thể sang tây phòng nhìn hắn, còn có bệnh của hắn đã gần như khỏi rồi, hoàng thượng yên tâm”
Nhìn bộ dạng ăn dấm chua với đứa nhỏ của người nào đó, hoàng thượng không khỏi buồn cười, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái lên, khẽ nhếch khóe miệng tiến lên ngồi xuống bên cạnh Lý An Nhiên, cũng không có giả vờ ra vẻ dỗ dành gì, hắn chỉ bình thản nói
“Bình Nhi đã ngủ rồi, vậy trẫm không cần làm phiền hắn, mau dân trà lên”
Lý An Nhiên chỉ giả vời tức giận… a thật ra là có chút ganh tỵ thật, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ hoàng thượng yêu thương Bình Nhi, lập tức đưa ly trà đến trên tay hoàng thượng, Nhìn đôi mắt xinh đẹp vì có đứa nhỏ mà càng ngày càng trở nên ôn nhu của Lý An Nhiên, hoàng thượng đột nhiên giơ tay xoa xoa đầu nàng cười cười nói
“nàng gầy hơn rồi, nên ăn đồ bổ nhiều hơn, nếu không trẫm sẽ cho người nấu thuốc bổ cho nàng đấy”
Cái này là uy hiếp hả?!
Lý An Nhiên lập tức biến sắc nói
“hoàng thượng, thần thiếp nhất định ăn thật nhiều, không cần uống thuốc bổ đâu”
Cái gì dính đến chữ thuốc đều khó uống, Lý An Nhiên sợ nhất là thuốc trung y.
Thấy bộ dạng nhăn nhó của Lý An Nhiên, hoàng thượng hài lòng gật đầu, ngay lúc này Lưu công công vào báo Ngô thái y đến
Lý An Nhiên không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn hoàng thượng, chỉ thấy hắn thần sắc lạnh nhạt phất tay
“cho hắn vào”
Sau đó hoàng thượng quay sang Lý An Nhiên, chỉ giải thích một câu
“y thuật cung nữ của nàng không nên tiết lộ ra ngoài, sau này nàng cùng Bình Nhi cần thì gọi Ngô Tung”
Lý An Nhiên lập tức hiểu ra, hoàng thượng đoán được nàng lo lắng thái y không đáng tin nên đã sắp xếp người của mình đến.
Ngô thái y là một trung niên nhân râu bạc chừng bốn năm mươi tuổi, bước vào nhìn thấy hoàng thượng và Lý An Nhiên lập tức hành lễ
“vi thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thuần chiêu dung nương nương”
“đứng lên đi”
Lý An Nhiên quan sát đánh giá Ngô thái y một chút, người này trông bình tĩnh ổn trọng, nếu không xét đến phần hắn là người của hoàng thượng đưa đến thì nhìn vị thái y này cũng rất đáng tin.
“từ hôm nay ngươi trực tiếp phụ trách Trường Lạc cung, nếu Thuần chiêu dung và tam hoàng tử sức khỏe có vấn đề gì trẫm hỏi tội ngươi”
“vi thần tuân chỉ”
“được rồi, đến bắt mạch cho Thuần chiêu dung đi”
Lý An Nhiên không khỏi ngạc nhiên đưa mắt nhìn hoàng thượng, nàng không có bệnh nha, nhưng nhìn thần sắc bình tĩnh của hoàng thượng Lý An Nhiên cũng không phản đối, yên lặng giơ cổ tay ra để cho Lục Ly phủ khăn tay lên cho Ngô thái y bắt mạch, Ngô thái y im lặng vuốt chòm râu, một lúc sau mới rút tay về cung kính nói
“bẩm hoàng thượng, Thuần chiêu dung nương nương thân thể khỏe mạnh, không có vấn đề gì”
Nghe vậy hoàng thượng quay sang nhìn Lý An Nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn lăn lộn qua một đám cảm xúc mà Lý An Nhiên không hiểu được, chỉ thấy hoàng thượng lạnh nhạt khoát tay
“được rồi, ngươi lui đi”
Ngô thái y lập tức cung kính lui ra, lúc này hoàng thượng đột nhiên ra lệnh cho đám cung nhân còn lại cũng lui ra nốt với lý do
“trẫm cùng nương nương của các ngươi muốn nghỉ trưa, không ai được đến làm phiền”
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý An Nhiên há miệng định lên tiếng nhưng chưa kịp nói gì thì hoàng thượng đã vung tay ôm lấy eo lưng nàng xách lên sải bước dài tiến thẳng vào tẳm thất, Lý An Nhiên trợn mắt há mồm, sắc mặt cứng đờ, nàng còn loáng thoáng nghe được hoàng thượng nói như đang lẩm bẩm suy tính
“thân thể không có vấn đề, vậy thì chính là chưa đủ cố gắng, sau này phải cố gắng nhiều hơn”
Lý An Nhiên ngây dại, thoáng cái cả người đỏ bừng như tôm luộc, hoàng thượng ngươi ban ngày tuyên dâm không sợ ngự sử ném tấu sớ vào mặt sao? Lý An Nhiên tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn không nói ra bởi vì nàng biết rõ dù có nói cũng chỉ đổi được nam nhân này lạnh nhạt bình thản nói một câu.
“bọn chúng đều không cần đầu nữa sao?”
Chính vì thế nàng im lặng, nhưng nói đi cũng phải nói lại nàng thật sự muốn từ chối sao? không nha, chuyện nam nữ mà, nam nhân của mình muốn mình, có cái gì không tốt, đôi bên đều chính là cam tâm tình nguyện còn gì. Hơn nữa nghe hoàng thượng nói như vậy nàng liền có thể hiểu ra, hoàng thượng là muốn nàng sinh, hậu cung nhiều người như vậy, hoàng tử cũng có ba cái, nam nhân này lại gấp gáp muốn nàng sinh con cho hắn, như vậy nói lên điều gì?! dù không chắc hắn là yêu nàng sâu đậm gì đó nhưng ít ra hắn là có thích nàng rõ ràng, trong lòng Lý An Nhiên sao có thể không vui sướng chứ.
Vnt Hoa Tinh Khôi