Chiến Trường Hậu Cung

Chương 10: Cung Phi Và Hoàng Đế


Đọc truyện Chiến Trường Hậu Cung – Chương 10: Cung Phi Và Hoàng Đế

Mùa xuân cuối cùng cũng đến, hậu cung trở về khung cảnh trăm hoa đua nở nhưng Lý An Nhiên vẫn không thể nào vui vẻ nổi bởi vì ngày Huệ phi sinh nở sắp đến, đối với đề nghị của Huệ phi, Lý An Nhiên không đồng ý nhưng trong tâm cũng có chút thương xót Huệ phi đồng thời cũng khâm phục bản lĩnh của nàng ấy, biết bản thân sắp chết còn có thể như vậy bình tĩnh mưu tính cho hài nhi trong bụng, nói về đảm lược thì không phải nữ nhân nào cũng có thể so sánh, ít ra nàng cho rằng nếu là bản thân mình nàng rất có thể sẽ không trấn định được như Huệ phi.

“nương nương, Xuân Ý ở Tĩnh Nhàn cung đến”

Lý An Nhiên đang lười biếng nằm đọc du ký trong phòng thì Thanh Y vào báo, trong lòng nàng thở dài một hơi

“cho nàng vào”

Xuân Ý thần sắc niềm nở tiến vào, lập tức hành lễ với Lý An Nhiên

“tham kiến Thuần tiệp dư nương nương”

“đứng lên đi, không biết Huệ phi nương nương có gì phân phó?”

“không dám, Huệ phi nương nương chỉ là lâu rồi không gặp Thuần tiệp dư nương nương, trong lòng tưởng nhớ mới lệnh cho nô tỳ mời nương nương đến Tĩnh Nhàn cung một chuyến”

Lý An Nhiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói

“nếu đã như vậy, ta đi cùng ngươi một chuyến ”

Lý An Nhiên thay y phục trang điểm một chút sau đó mang theo Lục Ly đến Tĩnh Nhàn cung, không khí trong Tĩnh Nhàn cung đã bắt đầu tiến vào giai đoạn trầm trọng, Huệ phi nhìn thấy Lý An Nhiên đến, không khỏi vui vẻ, sau đó thì cũng giống như lần trước, đôi bên hỏi thăm qua lại xã giao như thường, Huệ phi thật bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể chủ động cho cung nhân ra ngoài hết, Lý An Nhiên cũng không bất ngờ, tự động bảo Lục Ly lui ra theo, trong phòng chỉ còn lại hai người, Huệ phi thở dài nói

“muội muội, ngươi vẫn không thay đổi suy nghĩ sao?”

“Huệ phi nương nương, cần gì như vậy chứ? hay là nương nương nói chuyện này cho hoàng thượng để hoàng thượng định đoạt”

Huệ phi khẽ mỉm cười lắc đầu, ánh mắt bình thản và kiên định

“ta là tần phi, trách nhiệm của ta là hầu hạ hoàng thượng, ta sao có thể gây thêm rắc rối cho hoàng thượng đây”

“nhưng mà …”

“muội chắc cũng hiểu được, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, trách nhiệm lớn nhất của người là gánh vác toàn dân thiên hạ, người không có bổn phận cũng như thời gian để đi chăm lo bảo vệ cho cả chúng ta, một khi đã chấp nhận làm một cung phi thì phải hiểu được điều đó”

“nhưng hoàng thượng cũng là phụ hoàng của đứa nhỏ trong bụng nương nương, hoàng thượng nếu biết được nhất định sẽ chủ trì công đạo cho người”

“hoàng thượng sẽ chủ trì công đạo cho ta, nhưng không phải là hiện tại, kẻ hãm hại ta thế lực lớn mạnh, kể cả hoàng thượng cũng không thể làm việc lỗ mãng được, bởi vì người liên quan vào quá nhiều, ta là phi tần của hoàng thượng, ta không thể tạo thêm khó khăn cho người, nếu có trách chỉ có thể trách ta vô dụng, bị người tính kế, không bảo vệ nổi hài nhi của mình”

Lý An Nhiên lúc này cũng không biết phải nói gì, nghĩ lại Huệ phi nói cũng rất đúng, ngươi đã là phi tần hậu cung thì ngươi chính là một đấu sĩ, đã là đấu sĩ thì phải chiến đấu, thắng hay bại đều do bản thân ngươi, ngươi không thể oán trách người nào cũng không thể đi trách hoàng thượng đã không bảo vệ ngươi.Bởi vì từ đầu ngươi đã biết rõ, một khi nhập cung thì chỉ có ngươi có nghĩa vụ hầu hạ hoàng thượng trong khi hoàng thượng thật ra đã hoàn thành nghĩa vụ với ngươi rồi, hắn không còn nợ ngươi cái gì.

Nữ nhân hậu cung này có mấy người nhập cung là vì hoàng thượng chứ?! tất cả đều là vì phụ mẫu, vì gia tộc, vì danh vọng, vì vinh hoa phú quý mà hắn mang lại thôi, danh vọng ngươi đã có, vinh hoa phú quý ngươi cũng đạt được vậy thì có giữ được cũng như đạt được càng nhiều hay không chính là nằm ở ngươi, hoàng thượng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm thêm nữa.

Còn về hoàng tự, hoàng thượng xem trọng hoàng tự thì phi tần ngươi càng xem trọng hơn, sinh được hoàng tử công chúa ngươi có thể thăng phân vị, ngươi có chỗ dựa trong cung, ngươi cũng có cơ hội trở thành nữ nhân tôn quý nhất hậu cung nếu như con ngươi trở thành hoàng đế tiếp theo, vậy thử hỏi hoàng tự thật ra đối với hoàng thượng quan trọng hơn hay với phi tần ngươi quan trọng hơn? đã như vậy ngươi còn có tư cách nghĩ muốn hoàng thượng đứng ra bảo vệ long tự dùm ngươi sao? hoàng thượng quan tâm che chở một phần thì ngươi phải tự mình chu toàn phần còn lại, muốn đạt được càng nhiều thì ngươi bỏ ra cũng phải nhiều như vậy, Huệ phi chính là hiểu rõ điểm này, vì thế nàng mới có thể không oán không hối cũng không dằn vặt đau khổ khi bản thân chiến bại.

“muội muội, ta biết ta làm như vậy là làm khó muội, nhưng ta đã không còn cách nào, muội yên tâm, ta sẽ không để cho muội chịu thiệt thòi, nếu muội nhận con ta, ta bằng lòng để nó sửa ngọc điệp ghi dưới danh nghĩa của muội”

“nương nương …! hoàng thượng có thể sẽ không đồng ý, ta dù sao cũng chỉ là một cái tiệp dư mà thôi ”

“về phía hoàng thượng, muội không cần lo lắng, chỉ cần muội đồng ý mà thôi, muội muội …”

Huệ phi khẩn thiết gọi một câu, ánh mắt đỏ lên, Lý An Nhiên trong lòng không khỏi thương cảm, một người mẹ mang thai đau khổ mười tháng thậm chí vì hài tử đánh mất luôn cả tính mạng vậy mà có thể chấp nhận để đứa nhỏ của mình sinh ra biến thành con người khác, thậm chí trên danh nghĩa cùng bản thân không có bất kỳ quan hệ, cảm giác đó đau đớn cỡ nào, Lý An Nhiên thở dài bất đắc dĩ nhìn Huệ phi, nàng biết mình phải từ chối, nàng không muốn dính vào vòng rắc rối này, nhưng nhìn vào ánh mắt như của người sắp chết đuối chỉ hy vọng một cánh tay cứu vớt này, nàng không thốt nên lời, thật sự không nói được lời từ chối a.

Thật ra Lý An Nhiên cũng là người, nàng có thể kềm chế tình cảm của mình, nhưng duy chỉ có tình mẫu tử là nàng không cách nào khiến cho bản thân thật sự vô tình được, đối với những đứa nhỏ, nàng chính xác là không có một chút lực phản kháng nào, trường hợp của Diệp Nhi là ví dụ, nàng cũng biết điểm yếu của mình, nhưng dù biết nàng vẫn không cách nào kềm chế được bản thân.


Thấy Lý An Nhiên do dự, Huệ phi bắt được tia hy vọng, vội vàng tiến đến nắm lấy tay Lý An Nhiên, không nói lời nào nhưng từng giọt nước mắt rơi xuống cùng ánh mắt bi thiết cầu xin của nàng càng hơn vô số lời muốn nói, Lý An Nhiên run lên, nàng cắn răng thở dài nói

“theo ý nương nương đi”

“thật …?!”

Huệ phi mừng rỡ, kích động đến sắc mặt đỏ lên, Lý An Nhiên lập tức đỡ nàng ngồi xuống, Huệ phi vẫn nắm chặt tay Lý An Nhiên không chịu buông, phải một lát sau Huệ phi mới lấy lại bình tĩnh.

Một thời gian sau đó, Lý An Nhiên có đến Tĩnh Nhàn cung mấy lần, chủ yếu là bầu bạn cùng Huệ phi trong những ngày tháng cuối cùng, cũng là để cho Huệ phi giao phó chuyện hậu sự, dần dần nàng nhận ra Huệ phi thật sự làm người rất tốt, hai người hợp nhau đến không ngờ, từ lúc nhập cung Lý An Nhiên chưa bao giờ có thể được thoải mái cùng người khác nói chuyện nhiều như thế, trong hậu cung tịch mịch, có một người bằng hữu có thể cùng mình chia sẻ thật đáng quí biết bao, nhưng nhớ đến kết cục biết trước của Huệ phi, Lý An Nhiên tâm trạng càng thêm trầm trọng.

Một ngày cuối đông, Lý An Nhiên rời khỏi Tĩnh Nhàn cung, nàng thẩn thờ trở về Trúc Mai Hiên, bên cạnh Trúc Mai hiên có một vườn mai, mai nở vào đông, hiện tại là đầu xuân mai vẫn còn nở rộ vô cùng xinh đẹp, Lý An Nhiên không về thẳng Trúc Mai Hiên mà dừng lại ở vườn mai, tâm trạng của nàng hiện tại có chút nặng nề, nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh thoáng đãng ngồi một chút.

Trong vườn mai có một mái lương đình, Lý An Nhiên cho mọi người lui ra phía xa xa, nàng một mình thẫn thờ ngồi trong lương đình, Lục Ly thấy tâm trạng Lý An Nhiên không tốt cũng không dám quấy rầy, cùng nhóm cung nhân lui đến phía xa, chỉ xa xa nhìn bóng lưng u sầu của nàng.

Lý An Nhiên nhìn cảnh sắc mai trắng nở rộ đầy vườn, mỗi lần gió thổi đều làm vô số cánh mai rơi rụng bay lả tả, cảnh sắc vừa xinh đẹp vừa mang một sắc màu thê lương, như một trận mưa giấy tiền tiễn đưa một ai đó ra đi. Đột nhiên nàng rất muốn khóc, nàng cũng không hiểu rõ nàng vì cái gì phải khóc nữa, có lẽ là khóc vì thương tiếc, cũng có thể khóc là vì không biết phải làm sao. Cảm xúc là một thứ gì đó rất phức tạp, phức tạp đến nỗi ngay cả bản thân cũng không thể giải thích được.

Lý An Nhiên thẩn thờ ở đó, từng giọt nước mắt lăn trên má nàng, nàng không tiếng động rơi lệ, không ngừng rơi lệ cho đến khi hai mắt đau rát, cho đến khi cổ họng khô khốc ngay cả hít vào cũng cảm thấy ê ẩm.

“nương nương ….”

Lục Ly cẩn thận tiến vào lương đình, nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lý An Nhiên, Lục Ly đau lòng không thôi, nàng biết nương nương mình nhìn như lười biếng vô tâm, nhưng một khi gặp phải chuyện gì đó thật sự thương tâm, nàng so với người khác càng tinh tế, càng đa sầu đa cảm.

“đã sắp lên đèn rồi, nên về nghỉ ngơi thôi”

Lý An Nhiên hít sâu một hơi khẽ gật đầu, được Lục Ly đỡ tay rời khỏi lương đình, nàng cũng không lên kiệu, tự mình đi bộ trở về Trúc Mai Hiên. Lý An Nhiên không biết có một góc áo minh hoàng đứng khuất trong một góc của vườn mai theo nàng rời đi cũng quay người rời khỏi đó.

……

Mười bốn tháng hai năm Thiên Đức thứ tám, Huệ phi – Hạ Thanh Mai mang thai đến mười tháng ba ngày mới bắt đầu phát động muốn sinh.

Trăng sáng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, trong Tĩnh Nhàn cung không khí chìm trong sự khẩn trương, hoàng thượng vẫn bình tĩnh lạnh nhạt ngồi trên ghế, không nhìn ra cảm xúc của hắn là như thế nào, nhưng từ cái không khí áp bách này Lý An Nhiên có thể tự hiểu ra hắn khẩn trương. Bởi vì Huệ phi phát động từ tối hôm qua, đã một ngày một đêm mà hài tử vẫn chưa ra đời.

Mấy người hoàng hậu, quý phi hầu hạ Tiêu Hàn nhiều năm cũng ít nhiều cảm nhận được tâm trạng hắn không tốt nên không ai dám có hành động gì lúc này, ngay cả Lưu phi bình thường nhiều lời nhất cũng biết điều ngậm miệng. Bên trong phòng sinh, tiếng rên như có như không của Huệ phi đều đặng truyền ra, Huệ phi không có kêu la thảm thiết nhưng tiếng rên kia càng khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn kinh khủng của nữ nhân lúc sinh con, có mấy phi tần trước giờ chưa từng chứng kiến chuyện này sắc mặt đều trắng cả.

Phịch!

Ngay lúc này, một tiếng người ngã xuống làm tất cả mọi người giật mình, Lý An Nhiên nhìn lại liền phát hiện một phi tần không chịu được đã ngất xỉu

“nương nương ….”

Hoàng thượng liết mắt nhìn xuống, hắn cũng chẳn thèm hỏi phi tần đó là ai, lạnh nhạt nói

“mang trở về đi, điện tiền thất nghi, gián một phân vị, cấp túc ba tháng ”

Lý An Nhiên trong lòng thở dài, phi tần kia thật xui xẻo, hoàng thượng tâm trạng không tốt ngươi lại té xỉu, chỉ có thể trách ngươi xỉu không đúng lúc.

Nhưng thật ra Lý An Nhiên cũng có chút đồng tình phi tần đó, theo cung quy lúc phi tần phân vị cao sinh sản, phi tần phân vị thấp phải đến túc trực chờ đợi như một loại biểu trưng địa vị trong cung, còn các phi tần phân vị cao khác tuy không quy định nhất định phải đến nhưng nếu ngươi không đến liền có cớ để cho đối thủ công kích, chờ một lần một ngày một đêm, nàng có ghế tựa thoải mái cũng cảm thấy mỏi mệt huống chi là mấy phi tần phân vị không cao chỗ ngồi cũng không được tốt kia.

“nương nương, người cố gắng lên, sắp được rồi, nương nương …”

Tiếng hô của ma ma trong phòng sinh như tiếng sấm trong lòng mọi người, ngay cả hoàng thưởng cũng nhỏm dậy, ánh mắt nhìn chầm chầm phòng sinh.

Lý An Nhiên xiết chặc khăn tay, trái tim không khỏi run lên, trong lòng phức tạp vô cùng, thời khắc của Huệ phi sắp đến rồi


“A… “

“Oa …!…”

Tiếng hét cuối cùng của Huệ phi tiếp ngay sau đó là tiếng khóc vang dội của trẻ nhỏ khiến hoàng thượng có chút giật mình, rất nhanh sau đó, bà đở ôm theo một bọc vải ra đến, sắc mặt cười tươi như hoa hô lên

“chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, nương nương đã sinh ra một tiểu hoàng tử khỏe mạnh”

Hoàng thượng Tiêu Hàn nhìn đứa nhỏ trên tay bà đở, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười.

“tốt, tốt …tất cả đều có thưởng”

“tạ ơn hoàng thượng”

Hoàng hậu lúc này kịp phản ừng, dẫn theo nhóm phi tần luôn miệng chúc mừng, Lý An Nhiên nhìn bọc vải nhỏ kia, có chút thất hồn lạc phách, nàng cuối đầu cố gắng che dấu cảm xúc phức tạp của mình.

Hoàng tử! thật sự là hoàng tử.

Ngay lúc này Thành thái y là thái y chuyên bắt mạch bình an cho hoàng thượng tiến vào phòng sinh, vì lo lắng cho tình trạng của Huệ phi, hoàng thượng tự mình hạ chỉ bảo Thành thái y đến Tĩnh Nhàn cung áp trận, Thành thái y sau khi vào bắt mạch cho Huệ phi thì sắc mặt khó coi, lập tức chạy ra quỳ xuống trước mặt hoàng thượng gắp gáp hô lên

“hoàng thượng, Huệ phi nương nương lưu sản, xin hoàng thượng cho gọi Nghiêm thái y đến, phối hợp cùng lão thần lập tức thi châm mới có cơ may giữ được sinh mệnh của nương nương”

Không khí trong ngoại sảnh như ngưng đọng lại, nụ cười chợt tắt trên mặt hoàng thượng, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, lớn tiếng nói.

“người đâu, truyền Nghiêm thái y lập tức đến đây cho trẫm”

Chúng phi tần lúc này cũng kịp phản ứng, dù không ít người trong lòng đối với việc Huệ phi lưu sản rất là vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ lo lắng, hoàng hậu cùng quý phi còn ân cần an ủi hoàng thượng

“hoàng thượng yên tâm, Huệ phi các nhân thiên tướng, nhất định sẻ được bình an”

“đúng đó hoàng thượng, người không cần quá lo lắng, nên bảo trọng long thể”

Đối với lời hoàng hậu và quý phi nói, hoàng thượng làm như không nghe, hắn ra lệnh mang tam hoàng tử đi xuống dưới cho bà vú chăm sóc, bản thân hắn vẫn nhìn vào phòng sinh, lát sau Nghiêm thái y hớt hải chạy đến, hoàng thượng liền ra lệnh cho hắn cùng Thành thái y tận sức chữa trị cho Huệ phi. Nửa canh giờ sau, liên tục có chén thuốc được sắc đưa vào phòng sinh, hoàng thượng sắc mặt rốt cuộc đã lộ ra âm trầm, cuối cùng Thành thái y đầu đầy mồ hôi mới bước ra.

“bẩm hoàng thượng, chúng thần vô năng, nương nương tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cầu mong thi châm cùng bí dược có tác dụng, giữ được sinh mạng của nương nương, nhưng … xin hoàng thượng chuẩn bị tâm lý trước”

Hoàng thượng yên lặng nhìn hai thái y, không khí áp bức khiến hai thái y mồ hôi đổ ra đầm đìa, uy áp của đế vương, bọn hắn chịu không nổi.

Lý An Nhiên dù biết trước nhưng ngay lúc này trái tim cũng không khỏi thắc lại, nàng âm thầm bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay.

“hoàng thượng …”

Xuân Ý nước mắt rơi như mưa từ trong phòng sinh chạy ra dập đầu nghẹn ngào nói

“van xin hoàng thượng vào gặp nương nương, nương nương muốn gặp hoàng thượng …”

“hồ nháo, phòng sinh là nơi ô uế, hoàng thượng sao có thể …”

Hoàng hậu chưa nói hết câu thì thân ảnh hoàng thượng đã lướt qua mặt nàng tiến thẳng vào phòng sinh, đám cung nhân vội vã muốn ngăn cản đã không kịp.


Hoàng hậu cảm thấy tim mình tê rần, cảm giác ê ẩm khiến sắc mặt hoàng hậu biến đổi không ngừng, mấy người quý phi sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhất là Triệu quý phi, ganh ghét phẫn nộ nhất thời không kềm chế được hiện ra trên mặt.

Hoàng thượng thật sự rất sủng ái Huệ phi!

Hoàng thượng vào phòng sinh, lập tức ngửi ra mùi máu nhàn nhạt, hắn không chút dừng lại tiến vào tẩm thất, Huệ phi sắc mặt trắng bệch, thân thể nhìn vô cùng đơn bạc nằm trên giường, hoàng thượng bước chân hơi dừng lại một chút, sắc mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm cẩn không nhìn ra hắn bi thương nhưng cũng không thấy vẻ bất cần bình thản như thường ngày.

Huệ Phi nhìn thấy hoàng thượng, nàng khẽ nở nụ cười, sắc mặt ngược lại bình thản như không

“hoàng thượng, người đến rồi “

“Ừ!”

Hoàng thượng ừ một tiếng rồi không nói gì bước đến ngồi xuống bên giường, Huệ phi run run giơ lên một cánh tay, hoàng thượng rất tự nhiên nắm lấy, hắn không nhìn Huệ phi mà rũ mắt như đang nghĩ ngợi gì đó, thời gian qua một chung trà hắn mới lên tiếng

“nàng có trách trẫm không?”

Huệ phi cười cười lắc đầu, giơ tay còn lại nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói

“thần thiếp là cung phi, người là hoàng đế, thần thiếp là thần tử, người là quân vương của thần thiếp, hoàng thượng cho thiếp vinh hoa, thần thiếp làm tròn bổn phận của cung phi, hoàng thượng cho thần thiếp sự sủng ái cùng địa vị, thần thiếp sinh long tử cho người, vốn dĩ hoàng thượng không nợ thần thiếp, chỉ có điều thần thiếp khiến người thất vọng rồi, không đáng với địa vị và quyền lực hoàng thượng ban cho.

“không phải, nàng đã làm rất tốt”

“thần thiếp rất vinh hạnh, được trở thành tri kỷ của hoàng thượng nhiều năm như vậy, đời này sống không uổng phí, chỉ là thần thiếp có chút không cam tâm, chỉ mong hoàng thượng chí lớn thành công, trả thù cho người bằng hữu lâu năm là thần thiếp “

“trẫm đã biết, nàng còn có mong muốn gì không?”

“À! thật ra thần thiếp còn có một tâm nguyện….”

………

Lý An Nhiên cũng không quan tâm mấy người hoàng hậu ganh ghét phẫn nộ gì đó, nàng nhìn cửa phòng sinh mà trong lòng phức tạp vô cùng.

Thời gian trôi qua, không khí ngoại sảnh trầm trọng, đột nhiên Lưu Toàn Phúc đi ra, bước đến trước mặt Lý An Nhiên cung kính nói

“hoàng thượng truyền nương nương vào trong”

Ngay lập tức một đám ánh mắt tập trung vào Lý An Nhiên, hoàng hậu hơi nhíu mày hỏi Lưu Toàn Phúc

“hoàng thượng gọi Thuần tiệp dư là có việc gì sao?”

“cái đó là chuyện của hoàng thượng, nô tài cũng không biết”

Lưu công công bình thản trả lời hoàng hậu, sau đó quay sang Lý An Nhiên

“mời nương nương”

Lý An Nhiên hít sâu một hơi rồi đứng dậy theo Lưu công công bước vào phòng sinh. Không khí trong phòng sinh vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi, Lý An Nhiên vừa vào liền thấy hoàng thượng chấp tay đứng bên ngoài bình phong, sắc mặt hắn đã bình tĩnh lại như thường nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy một sự buồn bã, cô đơn phát ra từ hắn.

Nghe tiếng bước chân, hoàng thượng nghiêng đầu nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt của hắn vẫn tĩnh lặng như vậy, Lý An Nhiên lúc này cũng không hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, hoàng thượng bình thản nói

“nàng vào trong đi”

Lý An Nhiên cũng chỉ phúc thân một cái sau đó lướt qua hoàng thượng tiến vào sau bình phong, hoàng thượng cũng xoay người rời khỏi phòng.

Bên trong bình phong, chỉ thấy ngoài Huệ phi và Xuân Ý thì không còn người nào khác, Huệ phi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng ánh mắt vẫn trong suốt sáng ngời, Lý An Nhiên chậm rãi tiến đến ngồi xuống bên giường, Huệ phi nở nụ cười nói

“hoàng thượng đã đồng ý rồi, sau này tam hoàng tử nhờ vào muội … còn có Xuân Ý … nàng theo ta từ nhỏ, mong muội có thể chiếu cố nàng”

“nương nương yên tâm”


“ta đương nhiên yên tâm, muội thông minh lại cẩn thận, ta tin chắc nhất định có thể đứng vững trong cung, quan trọng nữa là … hoàng thượng đối với muội có tình, nếu muội không gây ra tội lỗi tày trời, hoàng thượng nhất định bảo hộ muội bình an”

Lý An Nhiên đối với lời nói của Huệ phi có chút giật mình, Huệ phi mỉm cười cảm thán nói

“đợi sau này muội sẽ hiểu được thôi”

“nương nương còn điều gì muốn dặn dò? muội muội làm được nhất định sẽ tận sức”

“dặn dò?! …. Thật ra ta cũng không có dặn dò gì khác nữa, cuộc đời của ta từ lúc có nhận thức đến giờ chưa từng hối hận vì bất cứ chuyện gì, điều duy nhất khiến ta tiếc nuối chính là không thể chính mắt nhìn tam hoàng tử khôn lớn”

“nương nương, người không muốn nhìn tam hoàng tử thêm lần nữa sao?”

“không cần”

Huệ phi ánh mắt mông lung, sắc mặt tái nhợt lộ ra nụ cười như có như không, nàng bắt đầu nói về quá khứ của mình, giống như là đang kể câu chuyện của cuộc đời mình, Lý An Nhiên yên lặng lắng nghe.

“Ta từ nhỏ sinh ra ở Giang Nam, mẩu thân ta là chính thất nhưng không được phụ thân yêu thương, bà là người hiền lành, rất yêu thương ta, …. Năm ta mười lăm tuổi, ta đã quen biết một tú tài, nhưng vì gia cảnh hắn nghèo, vì phụ ta muốn đưa ta nhập cung, vì cả Hạ gia mà ta đã từ bỏ hắn, thật ra ta cũng không có hối hận, hắn nên có cuộc sống bình thường mới tốt, không nên dính đến một Hạ gia không có tình người muội nói đúng không?!… lúc ta nhập cung, được hoàng thượng xem trọng, trở thành bằng hữu tri kỷ với hoàng thượng, thật ra hoàng thượng rất chiếu cố ta, cho ta rất nhiều hậu thuẫn nhưng vì bản tính ta ngu muội, phụ đi tấm lòng của hoàng thượng ….. An Nhiên muội muội, ta phải đi rồi, hãy sống cho thật tốt nhé!”

Lý An Nhiên nhìn nữ tử ra đi với nụ cười trên môi ấy, tiếng khóc của Xuân Ý ở ngay bên cạnh mà như chạy về xa xâm, Lý An Nhiên sắc mặt vô cảm, chậm chạp đứng dậy đi ra ngoài, bước ra ngoài nàng mới phát hiện trong phòng ngoại trừ hoàng thượng và Lưu công công thì không có một người nào, hoàng hậu cùng chúng phi tần chắc đã bị hoàng thượng đuổi về rồi.

Hoàng thượng nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Lý An Nhiên, nhẹ giọng hỏi

“nàng ấy đi rồi sao?”

“phải, đã đi rồi ”

“nàng ấy ra đi có thanh thản không?”

“nương nương đã ra đi với nụ cười trên môi ”

Hoàng thượng im lặng một lúc, ánh mắt vẫn bình lặng như một mặt hồ cô tịch nhìn chăm chú vào mắt nàng, Lý An Nhiên cũng không trốn tránh, hai người nhìn vào mắt nhau, nàng không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, còn hắn?! nàng cũng không biết hắn có hiểu được nàng đang nghĩ gì hay không, nhưng một lúc sau đó, hắn dời đi tầm mắt.

“trẫm đã hạ khẩu dụ đưa tam hoàng tử cho nàng rồi, trở về Trúc Mai Hiên chuẩn bị trước đi, lát nữa trẫm phái Lưu Toàn Phúc hộ tống tam hoàng tử qua, ngày mai chiếu chỉ chính thức sẽ đến”

“thần thiếp tuân chỉ”

Lý An Nhiên hành lễ rồi quay đầu tiến ra bên ngoài, ra đến sân, Lý An Nhiên không kềm được quay đầu nhìn lại trong phòng, chỉ thấy hoàng thượng yên lặng ngồi đó, Lưu công công đứng phía sau công lưng cuối đầu không phát ra bất kì một tiếng động nào, không khí cô tịch bao phủ khiến cho người ta cảm thấy lòng nặng trĩu. Lý An Nhiên cũng không nói gì quay đầu ra khỏi Tĩnh Nhàn cung.

Trước cửa Tĩnh Nhàn cung, mấy người Lục Ly đứng đó đợi sẵn, thấy Lý An Nhiên ra đến, Lục Ly lập tức tiến lên đón, Lý An Nhiên thần sắc lúc này mới bắt đầu có biến hóa, như không nhìn thấy mấy người Lục Ly, nàng không lên kiệu mà đi thẳng về phía trước, cung nhân Trúc Mai Hiên được Lục Ly ra hiệu liền giữ một khoảng cách xa xa đi theo phía sau.

Lý An Nhiên cứ đi mà như không cảm nhận được chân mình, nàng cảm thấy buồn, rất buồn, có một cái gì nghẹn lại trong lòng, nàng muốn bộc phát nó ra.

Thấy bước chân Lý An Nhiên loạn choạng muốn ngã, Lục Ly lo lắng tiến lên đở lấy tay nàng, lúc này Lục Ly mới phát hiện, Lý An Nhiên đang khóc.

Lúc biết Huệ phi lưu sản nàng không khóc, thời khắc Huệ phi ra đi nàng cũng không khóc, không phải không muốn khóc mà là khóc không được, chính vì thế cảm thấy nghẹn lại, đến bây giờ mới kịp phát ra.

Lý An Nhiên được Lục Ly đỡ lấy, vừa khóc vừa đi, càng đi chân càng nặng, càng khóc càng không khống chế được mà phát ra tiếng nghẹn ngào, cuối cùng nàng ngồi xổm xuống góc liễu bên đường trong ngự hoa viên khóc đến thống khoái.

Ngẫn đầu nhìn trăng sáng treo trên bầu trời, cành liễu phất phơ trong gió, Lý An Nhiên chỉ thốt ra một câu nhẹ như làn gió kia

“ta mất tri kỷ rồi!”

Huệ phi như cành liễu này, nhìn như yếu đuối nhưng lại vô cùng dẻo dai, gió táp mưa sa cũng không gãy đổ, mỏng manh mà kiên cường, dù chết cũng chết trong kiêu hãnh. Lý An Nhiên thật khâm phục, thật thương tiếc, thật quý trọng con người đáng quý ấy, có lẽ cả cuộc đời này nàng không thể tìm được một bằng hữu nào như vậy nữa. Chính vì thế nàng mới nuối tiếc, mới đau lòng.

…..

Lâm quý tần đứng bên kia đường nhìn thân ảnh Lý An Nhiên gục bên gốc liễu, nghe tiếng khóc nghẹn ngào không kềm chế được, chỉ có thể thở dài một hơi, nàng cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời kia, trong lòng cũng nặng nề.

Trong cung này người người ô uế, dù ở bất kỳ địa vị nào cũng chỉ là một đám u mê vì quyền lực, tự vấy bẩn chính mình, thế nhưng cũng có những người lại thông tuệ như ánh trăng kia, kiêu hãnh, ngạo nghễ, dù hai gối đang quỳ nhưng tâm hồn họ thì không, Huệ phi như vậy, Lý An Nhiên này cũng thế.

“có lẽ hậu cung cũng không khó sống như ta nghĩ, ít ra vẫn còn có chút tình người ít ỏi này ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.