Đọc truyện Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ – Chương 7
Phương Tử Cầm đang ngồi trong phòng tiệc đặc biệt của khách sạn.
Hôm nay cô cùng Lữ Tử Khiêm nhận lời mời đi dự tiệc mừng sinh nhật của một
khách hàng quan trọng. Vốn cô rất hiếm khi nhận lời mời những buổi tiệc
như thế này, nhưng gần đây vì chuyện của bố cô ít nhiều ảnh hưởng đến
việc kinh doanh, hơn nữa Lữ Tử Khiêm lại nài nỉ nên cô phải đi.
Nhưng đến lúc này Phương Tử Cầm mới hối hận không thôi, Lữ Tử Khiêm trước đây luôn luôn nói không với rượu hôm nay không biết làm gì mà xem rượu như
nước, cách uống không muốn sống này thật khiến cô sợ hãi.
Cô vốn
định đến có mặt trong buổi tiệc khoảng một tiếng rồi ra về để kịp giờ
nhưng nhìn thấy Lữ Tử Khiêm liều mạng uống như vậy khiến cô không yên
lòng. Kỳ thật mấy ngày nay cô đã phát hiện anh thật lạ, tinh thần xuống
thấp, tâm tư tan rã, cả người có vẻ uể oải tiều tụy, hỏi gì anh cũng
không nói, cả ngày buồn bã khiến cô không thể giúp được.
Mắt nhìn đồng hồ tay đã hơn sáu giờ, trong lòng Phương Tử Cầm không khỏi lo lắng kích động. Đây là lần đầu tiên cô không về trước sáu giờ, cô bất an
giống như đang ngồi trên đống lửa, chỉ mong bữa tiệc nhanh chóng chấm
dứt.
Thật vất vả, lúc mọi người giải tán cũng đã hơn chín giờ rưỡi.
Đợi mọi người ra về hết, chỉ thấy Lữ Tử Khiêm nằm trên ghế sô pha, quả thực là say bất tỉnh nhân sự. Cô đỡ anh dậy đi về phía đại sảnh. Cô phải đưa Tử Khiêm về nhà trước, xem bộ dạng anh hiện giờ chắc chắn không thể tự
lái xe được.
“Rượu… rượu đâu? Tôi còn muốn uống…” Lữ Tử Khiêm nửa say nửa tỉnh hô lên.
“Anh đã say đến nông nỗi này còn muốn uống?” Phương Tử Cầm khó nhọc trả lời.
“Tôi không say… ai nói tôi say…” Lữ Tử Khiêm bước đi không xong la hoảng.
“Đừng phá nữa, em đưa anh về nhà.” Phương Tử Cầm cố hết sức dìu anh đi về phía cửa.
“Tôi không về… tôi muốn uống nữa…” Lữ Tử Khiêm đột ngột hét lên, không ngừng giãy dụa.
Phương Tử Cầm vừa tức giận vừa khó xử, không biết phải làm sao. Những người
khách tới lui trong đại sảnh tò mò nhìn hai người khiến cô càng quẫn
trí. Xem ra hôm nay cô không thể về nhà, cô phải dàn xếp cho Tử Khiêm
trước. Không chần chờ nữa, cô đỡ Lữ Tử Khiêm đi về phía quầy tiếp tân.
“Anh ơi, cho tôi một phòng.” Phương Tử Cầm có chút không tự nhiên nói với
nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ không có biểu hiện gì nhanh chóng
làm thủ tục đồng thời đưa cho cô một chìa khóa. “Xin mời, phòng 602.”
Sau khi thanh toán phí, Phương Tử Cầm đang muốn dìu Lữ Tử Khiêm ra khỏi
quầy thì anh đột nhiên chợt tỉnh trợn hai mắt lên nhìn thẳng vào cô.
“Tử Cầm…Anh thật không sống nổi… Anh yêu em như vậy, vì sao một chút em
cũng không cảm giác được?” Anh điên cuồng hô lớn khiến cho mọi người chú ý.
“Đừng như vậy… Anh uống say rồi, em dìu anh đi nghỉ.” Phương
Tử Cầm mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng nói, cũng cực lực né tránh ánh mắt mọi
người.
Bỗng nhiên Lữ Tử Khiêm ôm chầm lấy Phương Tử Cầm điên
cuồng hôn lên mặt cô, cô kinh ngạc rồi lập tức giãy dụa. Trời đất! Đây
là nơi công cộng mà! Tử Khiêm dám ngang nhiên hôn cô, anh thật là say
đến hồ đồ rồi!
Bất chấp ánh mắt khác thường của mọi người, Phương Tử Cầm giống như đi trốn, nhanh chóng giúp đỡ Lữ Tử Khiêm đi vào thang
máy, hoàn toàn không chú ý tới ở góc đại sảnh có một đôi mắt lóe lên tia ác ý dõi theo.
Chủ nhân của đôi mắt kia đúng là Đổng Ngải Vi, cô có hẹn ăn tối với bạn tại đây, không ngờ lại thấy được màn hấp dẫn này. Hừ! Nếu không vì Phương Tử Cầm, cô sẽ không bị Lan Đạo Uy công khai
đuổi khỏi buổi dạ hội làm cho cô mất mặt, thù này nói gì cô cũng không
buông tha. Đổng Ngải Vi lộ vẻ cười đắc ý, màn kịch đêm này nếu Lan Đạo
Uy mà biết được thì tất nhiên Phương Tử Cầm sẽ bị Lan Đạo Uy rủ bỏ, đến
lúc đó xem cô ta sẽ như thế nào! Nghĩ đến điều này, Đổng Ngải Vi thấy
trong lòng sung sướng không thôi, vẻ mặt tươi cười càng thêm quỉ quái
yêu ma.
& & &
Phương Tử Cầm rất vất vả mới đem được Lữ Tử Khiêm đặt lên giường, tay tháo giày ra giúp anh sau đó ngồi
cạnh mép giường thở hổn hển.
Sau một hồi chiến đấu thật mệt mỏi,
mất thêm một tiếng đồng hồ nữa, cô bất đắc dĩ lên tiếng than, liếc mắt
thấy Lữ Tử Khiêm đã ngủ say, trong lòng cô thật băn khoăn rối rắm.
Cô không thể để anh lại đây rồi bỏ đi. Cho dù thế nào thì anh cũng vì cô
mà mới uống say đến nông nỗi này, trên lập trường bạn bè cô đêm nay phải trông chừng anh. Đợi đến sáng mai cô nhất định nói chuyện rõ ràng với
anh. Phải làm cho anh vứt bỏ tình cảm với cô nếu không cô không thể làm
việc chung với anh được nữa.
Đã ra quyết định, cô ngồi trên ghế
sô pha trong phòng chuẩn bị ngủ. Vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt Lan Đạo Uy như hiện ra trước mặt, cô khẩn trương mở mắt đột nhiên ớn lạnh! Cô
quên mất Lan Đạo Uy rồi.=)) Ve: Chị quên đúng chỗ rồi đấy ạ :”>
Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, cô nhất định phải báo cho anh biết. Cô cầm lấy điện thoại nhấn số của Lan Đạo Uy, thật sự hồi hộp, lòng bàn tay cũng
đổ mồ hôi.
“A lô, ai đấy?” là tiếng nói trầm thấp của Lan Đạo Uy, xem ra anh vẫn chưa đi ngủ.
“Em… là em.” Phương Tử Cầm cẩn thận nói.
“Đáng chết! Em nghĩ bây giờ là mấy giờ! Lập tức về nhà cho tôi!” Lan Đạo Uy
lập tức phản ứng mãnh liệt, gần như rít lên trong điện thoại.
Anh tức giận khiến Phương Tử Cầm ngẩn người trong chốc lát, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng. “Chỉ sợ… đêm nay không về được… tạm thời có một số
việc…” Cô ấp úng nói.
Nói chưa xong, trong điện thoại lại truyền
đến một trận gầm gừ của Lan Đạo Uy. “Tốt nhất em phải giải thích cho hợp lý, nếu không tôi thề sẽ đánh vào mông em.” Giọng anh uy hiếp gầm lên
giận dữ.
Phương Tử Cầm lấy can đảm nói dối: “Em đã hứa với Uyển
Lăng đêm nay giúp cô ấy xem một loạt kiểu mẫu mới tiện thể cho cô ấy ý
kiến. Tối nay em ngủ lại với cô ấy, anh có thể yên tâm.” Cô cố gắng điều khiển giọng nói của mình cho thật hợp tình hợp lí.
Lan Đạo Uy trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cô ấy đâu, cho tôi nói chuyện với cô ấy.”
Trời đất! Anh làm gì mà thông minh thế! Thật sự là tức chết người đi được,
Phương Tử Cầm vừa tức lại vừa gấp, trong thời gian ngắn cũng không biết
nên làm thế nào cho phải. Hít một hơi, cô mở miệng nói: “Anh chờ một
chút!” Được, đã diễn trò phải diễn cho trót, ai sợ ai.
Sau đó cô
đi vào phòng tắm, mở toàn bộ vòi sen trong chốt lát tiếng nước chảy vang lên khắp phòng. “Cô ấy đang tắm.” Phương Tử Cầm cố ý cầm lấy ống nghe
hướng về phía phòng tắm.
“Tôi có thể đợi!” Lan Đạo Uy hiển nhiên không tin cô.
Phương Tử Cầm không khỏi tức giận, cô không làm chuyện gì xấu, anh lấy gì nghi ngờ cô. “Này! Anh đừng quá đáng nha! Tôi có ý tốt điện thoại báo cho
anh một tiếng lại còn bị anh nghi ngờ, một khi đã như vậy thì anh hủy bỏ thỏa thuận của chúng ta đi.” Cô lớn tiếng la lên để đàn áp anh.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Lan Đạo Uy không đòi nói chuyện với Lí Uyển
Lăng nữa. “Em tốt nhất là không nên gạt tôi, nếu không em gánh không nổi hậu quả đâu.” Trước khi cúp điện thoại, Lan Đạo Uy còn không quên “ân
cần dặn dò” một phen.
“Biết rồi.” Phương Tử Cầm nói xong lập tức
cúp điện thoại, rùng mình một cái. Anh uy hiếp khiến cô không lạnh mà
run, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng. Ông trời ơi! Xin đừng để anh
phát hiện cô nói dối, trong lòng cô không khỏi cầu khẩn.
Không
biết vì sao, gần đây cô thật sự gặp toàn chuyện đau đầu, trước tiên là
bố cô lấy tiền bỏ trốn, công ty lâm vào nguy cơ nên phải chấp nhận sự uy hiếp cùng kiềm chế của Lan Đạo Uy. Còn có sự việc Đổng Ngải Vi khiêu
khích và bêu xấu, hiện tại lại gặp phải Lữ Tử Khiêm. Những sự việc cứ
tuần tự diễn ra trong đầu cô khiến cô không ngừng buồn bã, mí mắt cũng
bắt đầu sụp xuống, cô ngồi trên ghế sô pha rơi vào mộng đẹp.
Phương Tử Cầm đang ngồi trong phòng tiệc đặc biệt của khách sạn.
Hôm sau Phương Tử Cầm vẻ mặt lãnh đạm nhìn Lữ Tử Khiêm sau cơn say ôm đầu không ngừng nhăn nhó vì đau.
“Uống đi, sẽ giúp anh thoải mái hơn một chút.” Cô lấy cho anh một ly nước nóng và viên thuốc.
Lữ Tử Khiêm sau khi uống xong, yên lặng nhìn cô chằm chằm. “Anh xin lỗi,
say đến nỗi thế này làm em cực nhọc.” Anh thật tình nói lời xin lỗi.
Phương Tử Cầm nghiêm túc nhìn anh. “Tử Khiêm, vì em mà hành hạ chính mình như
thế này là hành động cực kì ngu xuẩn.” Cô mở lòng, giọng nói cực kì
nghiêm túc và rất quan tâm. “Anh với em thật tình không có khả năng, cho đến nay em vẫn xem anh là bạn, người hợp tác kinh doanh, ngoài việc đó
ra không có tình cảm gì khác, anh hiểu không?”
Lữ Tử Khiêm vẻ mặt đau đớn, từ đầu đến cuối trầm mặc không nói.
“Đừng gây phiền toái cho em và cả anh nữa, hãy chính chắn một chút! Chẳng lẽ
anh muốn không thể làm bạn bè với em nữa sao! Nếu anh muốn như vậy, em
sẽ không cộng tác với anh nữa, em sẽ rời bỏ Tư Tài.” Phương Tử Cầm cố ý
không nhìn vẻ mặt thống khổ của Lữ Tử Khiêm, nhẫn tâm nói.
“Đừng
như thế… Anh biết sai rồi.” Lữ Tử Khiêm khủng hoảng nhìn cô. Chỉ cần Tử
Cầm rời khỏi Tư Tài ngay cả cơ hội gặp mặt cô cũng không còn.
Phương Tử Cầm hít một hơi, đi đến bên cạnh anh. “Tử Khiêm chẳng lẽ anh không
nhìn ra Uyển Lăng mới thật thích hợp là người phụ nữ của anh sao? Cô ấy
một mực thầm yêu anh, hãy yêu người bên cạnh mình, vì sao anh không biết quý trọng.” Giọng nói của cô đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Lữ Tử
Khiêm chậm rãi gật đầu, “Từ nay về sau anh sẽ không làm phiền em nữa, em đừng bỏ Tư Tài, dù sao nó cũng là tâm huyết của em.”
Phương Tử Cầm nhìn anh mỉm cười, “Ok! Em hứa với anh, anh cũng đừng quên những gì mình đã nói.”
Lữ Tử Khiêm vội vàng gật đầu, “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Anh chân thành hỏi, vẻ mặt vội vàng hối hả khiến người khác không đành lòng.
“Đương nhiên, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt!” Phương Tử Cầm hào sảng trả lời.
Tiếp đó cô đứng dậy cầm lấy túi xách. “Đi thôi! Em đưa anh về nhà, cả
người anh toàn mùi rượu, hôi chết được. về nhà tắm rửa một cái rồi thay
quần áo đến công ty.” Cô nhìn Lữ Tử Khiêm cười khẽ giả vờ làm xấu.
“Được, được.” Lữ Tử Khiêm lên tiếng đáp ứng ngay. Chỉ cần có thể nhìn thấy Tử Cầm, cô nói cái gì đều được.
& & &
Lan Đạo Uy ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu vào đống văn kiện, đột nhiên điện thoại nội bộ vang lên. Anh ấn nút: “A lô!”
“Lan tiên sinh, có một cô gái tên Đổng Ngải Vi đến tìm nói là có việc quan
trọng muốn nói với ngài.” Cô nhân viên tiếp tân báo cáo.
Đổng
Ngải Vi? Lan Đạo Uy nhướng mày, anh và cô ta căn bản không có gì để nói
,nhưng nể mặt bố cô ta – ông Đổng, anh không tiện từ chối.
“Mời cô ta lên!” Lan Đạo Uy trả lời.
“Dạ được!”
Lan Đạo Uy cúp máy, nhớ tới việc Đổng Ngải Vi có ý xấu với Phương Tử Cầm không khỏi nhíu mày. Không lâu sau có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Đổng Ngải Vi ăn mặc xinh đẹp đi vào. “Xin chào, Lan tiên sinh!” Cô lên tiếng.
Lan Đạo Uy gật đầu, “Xin chào, mời cô ngồi!”
Đổng Ngải Vi ngồi đối diện với anh vẻ mặt cười không được tự nhiên, vẻ uy
nghiêm khí thế của Lan Đạo Uy làm cô e ngại không biết phải nói thế nào.
“Đổng tiểu thư đặc biệt ghé thăm, không biết có việc gì?” Lan Đạo Uy trực tiếp hỏi.
Đổng Ngải Vi quyết định bạo gan, hôm nay đã đến đây thì phải hoàn thành.
“Tối hôm qua đã tôi gặp Phương Tử Cầm.” Cô mở đầu muốn làm cho Lan Đạo
Uy chú ý.
“À!” Lan Đạo Uy từ chối cho ý kiến.
“Cô ấy không phải đi một mình, nói ra có thể sẽ khiến anh giật mình.” Đổng Ngải Vi cười ác ý.
“Đổng tiểu thư nếu không ngại xin nói thẳng, tránh lãng phí thời gian của tôi và cô.” Giọng nói Lan Đạo Uy bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén
nhìn về phía cô. Ánh mắt lợi hại của anh khiến Đổng Ngải Vi không dám
nói thêm lời dư thừa nữa.
“Tối hôm qua ở Khách sạn Hoàn Á, tôi
chính mắt thấy Phương Tử Cầm cùng một người nữa gọi là Lữ Tử Khiêm ở đại sảnh ôm ấp thân mật, hơn nữa hai người còn thuê chung một phòng nữa.”
Đổng Ngải Vi nói liền một hơi, ánh mắt dò xét phản ứng của Lan Đạo Uy.
Thấy anh không phản ứng gì, cô nàng châm thêm một ít dầu vào lửa: “Tôi
nghĩ Phương Tử Cầm hẳn đang sống cùng với Lan tiên sinh, tối hôm qua cô
ấy có về không anh hẳn nhiên biết rõ.”
“Cô xác định cô không nhìn lầm người?” Lan Đạo Uy nheo mắt, lạnh lùng hỏi.
“Tuyệt đối không sai, cái người Lữ Tử Khiêm kia còn la to – Tử Cầm, anh yêu
em.” Đổng Ngải Vi mạnh mẽ nói, vì sao đàn ông đều mê mệt Phương Tử Cầm
như vậy, cô ta có điểm nào hơn mình?
“Được! Cám ơn cô đã báo cho tôi biết việc này, cô có thể đi được rồi.” Lan Đạo Uy nói lời tiễn khách.
Đổng Ngải Vi ngây ngốc một hồi, tại sao lại như vậy? Anh không phải là rất
tức giận sao, còn phải cám ơn cô vì đã báo tin? Làm sao mà anh lại có
thái độ thong dong như vậy?
Cô vốn định nói thêm gì nữa nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Lan Đạo Uy, cả người nổi da gà, rốt cục không nói nên lời ngoan ngoãn bỏ đi.
Lúc cô đi rồi, cơn
giận của Lan Đạo Uy hoàn toàn bùng nổ. Anh nắm chặt hai tay đấm thật
mạnh lên bàn, sắc mặt ảm đạm thật dọa chết người. Hai mắt anh bắn ra hai luồng sáng sắc bén mãnh liệt, bão táp trong lòng anh nổi lên. Anh cuồng nộ: “Đáng chết! Dám gạt tôi!”
Lập tức, anh gọi hai cuộc điện
thoại, một là cho Lí Uyển Lăng, một cái khác là cho Khách sạn Hoàn Á.
Thực hiển nhiên là kẻ lừa đảo Phương Đông chưa cùng bạn tốt khớp lời, mà Khách sạn Hoàn Á cũng xác nhận Phương Tử Cầm và Lữ Tử Khiêm tối qua ở
cùng một phòng.
Giờ phút này Lan Đạo Uy giống như con mãnh thú
cuồng dại, cho đến bây giờ không ai dám lừa gạt anh! Anh nâng niu cô
trên tay mà cô lại đạp đổ tấm chân tình của anh. Anh sẽ bắt cô phải trả
giá!
Lan Đạo Uy cầm lấy ống nghe, ấn số nội bộ. “Quản lí Từ, buổi chiều tôi có việc không về công ty, mọi việc anh tự xử lí.” Giao việc
xong, anh giống như một trận cuồng phong rời khỏi văn phòng.
& & &
Phương Tử Cầm thoải mái tắm nước ấm thuận tiện gội đầu, lúc này cô đang choàng áo bông tắm, dùng máy sấy mái tóc dài của mình.
Trải qua một đêm mệt mỏi, cô không ngủ được nhiều, buổi sáng sau khi đưa Lữ
Tử Khiêm về nhà, cô muốn về nhà ngủ bù, ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn.
Trong phòng khách truyền đến tiếng cửa mở, cô chưa kịp chú ý thì Lan Đạo Uy tựa như con báo đen nhanh nhẹn đã xuất hiện trước mặt
cô. Đôi mắt màu đen u ám của anh giờ phút này đang dữ dội nhìn cô.
“Anh… sao lại về?” Phương Tử Cầm vô cùng kinh ngạc chỉ có thể lắp bắp hỏi.
Lan Đạo Uy không hề báo trước nắm chặt cằm của Phương Tử Cầm, lực mạnh đến
nỗi muốn siết chết cô. “Em thật đáng giận, kẻ lừa đảo, dám gạt tôi!”
Những lời nói lạnh lẽo thốt ra.
Những hành động của anh khiến cô
hoảng sợ, trong lòng không tránh khỏi một trận khủng hoảng. “Em… em
không hiểu anh đang nói gì? Cô cố gắng lên tiếng.
“Đáng chết! Em
còn không nói thật! Tối hôm qua em ở đâu?” Anh tăng thêm lực trên tay,
chặt chẽ nắm lấy cằm cô, hai mắt bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Nước mắt chảy tràn ra, anh thật sự làm cô đau cũng khiến cô sợ hãi. Đôi mắt
Phương Tử Cầm long lanh nước bất lực nhìn anh, hoàn toàn không nói nên
lời.
Thấy cô không trả lời, môi Lan Đạo Uy nhếch lên một nụ cười
lạnh, trong ánh mắt có ý cười khinh bỉ, trầm giọng nói: “Bạn em đã nói
cho tôi biết tối qua em không ở chỗ của cô ấy. Em thật sự rất vụng, lại
quên cùng cô ấy khớp lời!”
Phương Tử Cầm bỗng dưng mở to hai mắt, thở dồn dập đứng dậy: “Anh…anh đã biết!” Cô kinh ngạc nhìn anh, đột
nhiên một cơn rét lạnh thoáng qua lưng.
Lan Đạo Uy xanh mặt, hai
tay nắm lấy vai của cô, dùng sức nhấc lên, “Thì ra em cố ý lừa gạt tôi,
nói dối tôi?” Anh nghiến răng nói.
“Không… không phải như vậy, xin anh nghe em nói!” Phương Tử Cầm rơi lệ, rời rạc nói.
“Im miệng!” Lan Đạo Uy khiển trách một tiếng, lập tức dùng nụ hôn vô tình mãnh liệt bao trùm môi cô, lưỡi sộc thẳng vào miệng cô
Phương Tử Cầm miễn cưỡng đưa hai nắm tay đấm vào ngực anh, dùng lực đẩy anh
ra, “Sự tình không phải như anh nghĩ, xin anh nghe em giải thích.” Cô
lại một lần nữa khẩn cầu.
Lan Đạo Uy phát ra một tràng cười lạnh
lùng, tràn ngập khinh bỉ nhìn thân thể cô. “Em nghĩ rằng tôi còn có thể
tin tưởng em không? Uổng công tôi xem em là trân bảo, nhưng em chẳng qua là một bông hoa lẳng lơ mà thôi.” Anh chán ghét thốt ra, lập tức đem cô quăng lên giường.
“Nếu em đối với người khác đều hào phóng như
vậy, tôi nghĩ mình cũng không nên khách khí.” Anh cười một cách gian tà, lấy thân thể mình đè lên người cô.
“Anh… anh muốn làm gì?” Hai mắt Phương Tử Cầm sợ hãi nhìn anh như thấy phải ma quỷ.
“Làm cái gì? Còn phải hỏi? Tôi nên sớm đòi lấy thù lao của mình!” Nói vừa
xong, anh cúi đầu thô bạo hôn cô, đầu lưỡi thâm nhập vào miệng cô không
ngừng hấp thụ vị ngọt của cô, hai tay cũng cuồng loạn dao động trên
người cô..
Không!” Phương Tử Cầm không ngừng kêu khóc cũng không ngừng giãy dụa dưới người anh.
Lan Đạo Uy ngẩng đầu lên thở dồn dập, đôi mắt lóe sáng. Anh kéo chiếc áo
khoác trên người cô, thoáng chốc thân thể không hề che đậy của Phương Tử Cầm hiện ra trước mặt anh. Lan Đạo Uy nheo mắt lại đánh giá thân thê
thu hút của cô, sau đó gầm nhẹ lên một tiếng cúi người hôn xuống ngực
cô, hai tay chặn không cho cô giãy dụa.
Phương Tử Cầm giống như bị chạm phải điện, toàn thân run rẩy mềm nhũn không thôi, quên mất giãy dụa chỉ biết thở gấp.
Ghen tuông cùng phẫn nộ khiến Lan Đạo Uy mất đi lý trí, anh giống như con
mãnh thú phát cuồng không ngừng chiếm đoạt không có chút thương hương
tiếc ngọc. Anh dùng răng cắn mạnh thân thể mượt mà của cô, lưỡi anh đùa
giỡn khắp người cô, một bàn tay trực tiếp thăm dò nơi kín đáo của cô.
Hành động này khiến Phương Tử Cầm bừng tỉnh, cô hô to một tiếng. “Không!” rồi lập tức giãy dụa vặn vẹo.
Lan Đạo Uy âm trầm liếc cô một cái, lập tức tháo cà vạt của mình trói hai
tay của cô lại. Sau đó anh nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo của mình.
Qua đi, Lan Đạo Uy ôm chặt Phương Tử Cầm, hai tay tựa như sắt siết lấy cô, một mặt không ngừng hôn bờ vai trần của cô.
Phương Tử Cầm chậm rãi mở đôi mắt mê ly, hai gò má đỏ như say, hơi thở vẫn
chưa ổn định. Thì ra yêu là cảm giác như vậy… Thật sợ, cô quả thực tìm
không ra từ khác để hình dung.
“Vì sao không nói cho anh biết đây là lần đầu của em?” Lan Đạo Uy hỏi nhỏ bên tai cô, một tay nhẹ nhàng
mơn trớn đôi gò bồng đảo vun tròn của cô.
Lời anh nói làm cả người Phương Tử Cầm tỉnh lại, cô quay mạnh đầu lại phẫn nộ lườm anh: “Anh có cho em cơ hội nói chuyện không?”
Lan Đạo Uy mở mắt, hai tay ôm lấy cô vào lòng làm cho cả người cô gần như
nhập vào thân thể anh. Hành động này làm Phương Tử Cầm sợ hãi ra tiếng,
hai mắt mở to nhìn anh.
“Đều là lỗi của em, em không nên gạt anh.” Lan Đạo Uy khí phách trả lời, hai mắt bắn ra tia sáng lợi hại vào cô.
Dưới ánh mắt khí thế bức người của anh, Phương Tử Cầm không tự chủ được nhìn xuống nuốt nước miếng. Đang ở thế hạ phong cô vẫn quật cường trả lời
anh: “Cái này là người ta nói dối có thiện ý! Anh vốn không phân biệt
được phải trái liền định tội cho em, còn hung hãn với em như vậy.” Tưởng tượng đến lúc anh bộc phát sự giận dữ, cả người cô run rẩy.
Như
là cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Lan Đạo Uy tràn ngập thương tiếc vuốt ve lưng ngọc bóng loáng của cô. “Nói cho anh nghe rốt cục đã xảy ra
chuyện gì?” Giọng nói của anh dịu đi một chút nhưng cũng không mất vẻ
nghiêm túc. “Nói thật, không được giấu diếm gì cả.”
Mệnh lệnh
chuyên quyền bá đạo của anh chọc tức cá tính hay chống đối của Phương Tử Cầm: “Đồ chuyên quyền dã man tàn bạo , anh lấy gì mà ra lệnh cho em!”
Cô lấy giọng quát lên.
Sắc mặt Lan Đạo Uy chuyển dần sang âm u.
“Dựa vào việc anh là chủ nhân của em, còn nhớ thỏa thuận của chúng ta
không? Thân thể của em, suy nghĩ cùng linh hồn em thậm chí sự nhiệt tình của em đều thuộc về anh, em tốt nhất nên hiểu rõ chuyện này.” Giọng nói của anh kiên quyết và ngang ngược.
Phương Tử Cầm không nói gì chỉ quật cường nghênh mặt lên nhìn anh.
Thái độ của cô chọc giận Lan Đạo Uy. “Em không nói phải không! Được, anh có
biện pháp khiến em phải nói!” Anh cười lạnh một tiếng, lập tức đè lên
người cô. ..