Đọc truyện Chiến Thất Quốc – Chương 51: Cường tần đông lai
Cường Tần từ phương Đông tràn tới, như hồng thủy mãnh thú.
Một chiếc xe ngựa chở theo vị quân chủ cuối cùng của Tam Tấn vội vã băng qua con đường bình nguyên, phi về phía Kế thành.
Nước Tần có một người, tên gọi Trịnh Quốc, chính là vị thủy lợi sư Lã Bất Vi tiến cử cho Doanh Chính lúc hắn còn đang giữ chức, khi hai đảng phái Lã Lao nổi loạn, Lã Bất Vi bị sung quân quay về, không lâu sau Doanh Chính ban rượu buộc hắn tự vẫn.
Nhưng Trịnh Quốc kỳ tích được lưu lại, đồng thời vì Tần dựng nên “kênh Trịnh Quốc”, thông thủy lợi Hàm Dương, gìn giữ tài nguyên cá gạo.
Lúc Vương Tiễn công Ngụy, liền dẫn theo người này từ phía đông tới, đô thành Đại Lương của Ngụy quốc vốn nằm bên bờ Hoàng Hà, Trịnh Quốc am hiểu cách dẫn nước, bèn lệnh binh sĩ đào vài lỗ hổng, hiện đang độ giao mùa đông xuân, băng tuyết khúc thượng du Hoàng Hà tan nhanh, tức khắc vỡ đê, nước lũ phá vỡ phòng tuyến thành Đại Lương, quân Tần gần như chẳng phí một binh một tốt đã giành được thắng lợi.
Ngay đêm hồng thủy tràn vào, Đại Lương lập tức đại bại, Ngụy vương chết chìm, Long Dương quân liều mạng đoạt lấy thái tử Tăng, dẫn ba trăm thân vệ hốt hoảng chạy lên phương bắc.
Thái tử Tăng tuổi gần lên sáu, nhỏ hơn Triệu Thiên một tuổi, đã là quân chủ nhỏ nhất trước mắt của Tam Tấn. Đêm đó bị nước lạnh bủa vây, trên đường trốn chạy nhiễm phong hàn, liền sốt cao, nó bọc trong một tấm da dê, sắc mặt đỏ hồng, ngủ trên xe ngựa.
Long Dương quân cau chặt đôi mày thanh tú, lo âu vô cùng, mắt thấy đã chạy khỏi Ngụy quốc, tiến vào địa giới Yên quốc, kế sách hiện giờ chỉ đành mong Yên vương Hỉ có thể chắn giùm một trận.
Xe ngựa chòng chành dữ dội.
“Trọng phụ…” Thái tử Tăng tỉnh dậy, yếu ớt nhìn Long Dương quân.
Long Dương quân vội ra hiệu nó đừng lên tiếng, vén rèm xe trông ra ngoài, thấy con đường bình nguyên đã hoàn toàn bị phong tỏa, phương xa còn có một nhóm kỵ binh Tần lướt ngang lướt dọc, phá nhà cướp của, bèn không khỏi rùng mình trong lòng.
“Điện hạ” Long Dương quân trầm giọng nói: “Chỉ sợ chúng ta tới muộn rồi”
Thái tử Tăng gian nan thở dốc: “Đổi đường đi Tề, thế nào?”
Long Dương quân nói: “Tuyệt đối không thể! Chúng ta phải lưu lại Yên quốc, không thể tiến xa về phía đông nữa, người Tề chỉ biết nói suông, người Sở thì sa vào an nhàn, hai đất nước này rất có khả năng hàng Tần. Chỉ người Yên thượng võ, dân phong bưu hãn mới đủ sức chiến đấu”
Ngoài Kế thành.
Gió xuân vượt qua Hoàng Hà, theo dòng chảy cuồn cuộn bên kia bờ thổi tới, quân Tần vây thành chỉnh tề tản ra, dọc theo bức tường người, trên mặt đất trước mặt mỗi người đều có một ụ phân sói nhỏ, sau khi dùng lửa đốt bèn thuận theo thế gió ném vào Kế thành.
Một vùng xám xịt, lang yên* mù mịt khắp nơi, Vương Tiễn phóng hỏa đốt đồng, cột khói cuồn cuộn bay vào trong thành, khắp nơi đều là bách tính hai mắt đỏ hồng, bị sặc đến chảy nước mắt, tiếng ho triền miên không dứt. [*khói ám hiệu báo động đốt từ phân sói]
Ngoài thành dựng nên công sự che chắn, chuẩn bị nghênh đón đợt tấn công cuối cùng của quân Tần.
“Thái tử điện hạ!”
“Thái tử tới rồi_____!”
Thủ quân đầu thành hối hả chạy tới bẩm báo, thái tử Đan chỉnh sửa bào phục, chậm rãi cất bước lên thành lâu, gió nam tháng ba phả vào mặt, cuốn lang yên vào trong Kế thành.
Vương Tiễn dừng ngựa trước trận, hô lớn: “Giao thái tử Đan ra đây, mở cổng thành, ngô vương sẽ tha mạng cho bách tính Yên quốc_____!”
Trong cơn gió ngược chiều loáng thoáng truyền tới tiếng nói của một người, nghe không rõ lắm.
“Doanh Chính…khốc Tần…Thiên hạ nghỉ ngơi thôi…”
Vương Tiễn nghiêng đầu lắng nghe một hồi, nghĩ cũng biết Yên quốc không hàng. Liền hạ lệnh: “Các huynh đệ_____gác nỏ!”
Mười vạn binh Tần hô hào đáp lời, tiếng thiết giới lên dây vang hết đợt này tới đợt khác.
Thái tử Đan ho đến nước mắt chảy dài, hét: “Vương Tiễn_____! Đại Yên ta thà vong quốc diệt chủng, cũng tuyệt không hàng Tần!”
Đôi mắt thái tử Đan đỏ bừng, mờ mịt phân biệt thân ảnh trong lang yên, phía bên kia sương mù xám xịt dường như có mười vạn người, lại dường như có những trăm vạn người, trong tầm mắt đều là một mảnh đen nghịt.
“Điền Quang” Thái tử Đan lẩm bẩm: “Doanh Chính chỉ muốn mình ta, ngươi nói ta có nên hàng hay không?”
Điền Quang ho mạnh mấy tiếng, rống: “Làm sao mà hàng được! Thái tử điện hạ! Khí tiết một nước đều ở ngay đây, nếu tham sống sợ chết, thì sao phái Kinh Kha vào Tần? Sống có gì vui?! Chết có gì khổ?!”
Thái tử Đan khép hai mắt lại, trên gò má đẫm lệ, hắn hít vào một hơi khiến ***g phổi tràn đầy khói đen đau đớn, gật đầu nói: “Nếu sư phụ ở đây, ta cũng tuyệt đối không hàng”
Điền Quang giận tím mặt: “Để ta mở đường vì điện hạ, trận chiến hôm nay, Điền Quang sẽ là người chết trước nhất_____!”
Điền Quang rút bội kiếm ra, thái tử Đan quát: “Vậy liền thỉnh Điền tiên sinh suất quân nghênh chiến, mở cổng thành!”
Vương Tiễn quát: “Phóng tiễn!”
Cổng Kế thành rộng mở, hơn ngàn kỵ binh theo Điền Quang lao ra bình nguyên, tiễn nhọn gào thét lướt tới, tiếng la hét thảm thiết của Yên kỵ còn chưa kịp xuyên qua lớp khói dầy đặc thì đã bị bắn ngã xuống đất toàn bộ.
“Xuất chiến rồi à?” Vương Tiễn đưa tay che nắng trông ra, hắn hãy còn chưa thấy rõ có phải đối phương đã bắt đầu nghênh chiến rồi không, Vương Tiễn ngóng mãi một hồi, nói tiếp: “Dập lang yên, công thành! Chừa lại cổng thành phía đông Yên quốc, không được bức hắn tử chiến!”
Bất thình lình, phía hậu trận quân Tần phát sinh một trận rối loạn.
“Sao thế?!” Vương Tiễn quay đầu lại, thấy một đội kỵ binh mấy trăm người vác cờ xí Ngụy quốc xông vào nơi yếu nhất trong phòng tuyến binh Tần.
Long Dương quân vứt xe đổi sang ngựa, ôm thái tử Tăng hôn mê bất tỉnh, dẫn hơn ba trăm thân vệ xung phong liều chết ở tại hậu trận quân Tần!
“Ổn định!” Vương Tiễn vội thét: “Vây kín! Không được hoảng loạn!”
“Có viện quân rồi!” Thái tử Đan trên thành lâu trông thấy một tia hy vọng, bèn hạ lệnh: “Mở cổng thành! Kỵ binh xuất chiến!”
Binh mã hơn ba trăm người tuyệt không phải đối thủ của Vương Tiễn, chỉ cần điều ra mấy ngàn người là đã có thể dễ dàng vắt chết thân binh của Long Dương quân, nhưng Yên quân nhìn xuyên qua khói tro cuồn cuộn, chỉ cho rằng đó là thiên quân vạn mã, thế là toàn thành hoan hô, sĩ khí nâng cao.
Nháy mắt cổng thành mở rộng, mấy ngàn kỵ binh từ từ giết ra, Vương Tiễn hai mặt thụ địch, nhưng chẳng chút hoảng loạn, lập tức triệu tập quân chủ lực nghênh chiến thái tử Đan, mặc cho nhóm quân lực nhỏ ở hậu trận chém giết với tàn binh Ngụy quốc.
Thái tử Đan lao khỏi khói mù, vừa thấy đại kỳ ở hậu trận quân Tần, trong lòng tức khắc nguội lạnh nửa phần. Nhưng đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, thiên quân vạn mã Tần quốc xông qua, thái tử Đan đành kiên trì nghênh chiến.
“Cơ Đan_____!”
Long Dương quân ôm thái tử Tăng nửa mê nửa tỉnh trong ngực, từ xa gào vọng vào Kế thành.
Vạn mã phi vun vút, hai quân hung hãn giao chiến, Yên quân tức khắc bị chia tách, trên bình nguyên ngoài Kế thành tràn đầy máu tươi và khói bụi, soái kỳ của Ngụy quốc đằng xa đã đổ, thân binh của Long Dương quân không ngừng vơi dần, thái tử Đan thét: “Các ngươi mau lui vào thành!”
Trên người Long Dương quân trúng vài mũi tên, trước mắt mờ mịt một mảnh, một tay ôm chặt thái tử Tăng, tay kia cầm lợi kiếm, thấy người liền chém, cũng chẳng phân biệt địch ta, mở ra một con đường máu, lúc này thái tử Đan vẫn còn cách xa gần trăm dặm.
Khói bụi ngất trời cư nhiên tự tuôn trào, một đạo kiếm khí lao vút tới, lang yên tức khắc tản ra hai bên!
Thái tử Đan cẩm phục tung bay, lướt thẳng qua không trung, hét lớn:
“Vương Tiễn_____!”
Một kiếm dẫn dắt theo trăm kiếm ngang tàng xuyên thủng màn khói, đánh về phía kỵ binh xung phong! Hơn trăm phi kiếm xoay ào ào trên không trung, quét ngang qua. Trong đồng tử Vương Tiễn phản chiếu ra kiếm phong dầy đặc xoay vù vù như mâm tròn, vội hốt hoảng hô: “Lui_____! Tiên thuật!”
Vào cái đêm Hạo Nhiên giải cứu Trang Tương vương, khoảnh khắc phi kiếm tích tắc tàn sát gần ngàn kỵ binh trên bình nguyên dưới ánh trăng đã lưu lại cho Vương Tiễn nỗi chấn động quá lớn, thế nên khi thấy thái tử Đan ra tay thì liền vô ý thức lùi ra sau.
Thái tử Đan đề lên một hơi chân khí, bởi tiêu hao quá độ mà phun ra một ngụm máu, hắn ngự kiếm lăng không lao vào trận địch, túm Long Dương quân lên, chẳng màng đánh tiếp nữa, cứ thế lướt vụt ra sau.
Đợt giao chiến Tần Yên đầu tiên, nước Yên đại bại, năm ngàn kỵ binh bị diệt sạch, chỉ đoạt về được một kiếm thủ thân mang trọng thương giữa loạn trận_____Long Dương quân.
Long Dương quân đã muốn tới cực hạn, nhưng trong lòng vẫn ôm chặt thái tử Tăng nhiễm thương hàn không nguyện buông tay.
“Ngươi…ngươi là Long Dương quân? Ngụy vương đâu?” Thái tử Đan trở về Kế thành, đặt Long Dương quân nằm xuống đất.
Đôi môi mím chặt của Long Dương quân chẳng còn chút huyết sắc, thái tử Đan nóng lòng lay hắn, bức hỏi: “Đại tướng quân Liêm Pha đâu?!”
Thật lâu sau, Long Dương quân mới yếu ớt nói: “Chết rồi, đều đã chết cả…”
Đúng như trong dự liệu, thái tử Đan nhắm mắt thở dài.
Long Dương quân nắm chặt tay thái tử Tăng, hơi thở mong manh nói: “Cơ Đan…Hàm Đan đã phá, Triệu Thiên không rõ tung tích…Nó chính là…truyền nhân cuối cùng của Tam Tấn, giao cho ngươi…”
Thái tử Đan kêu khổ: “Ta hiện tại còn khó giữ nổi chính mình”
Long Dương quân thấp giọng nói: “Thiên mệnh quy Tần…Tử Tân đã sớm nói qua, đáng tiếc ta vẫn không buông bỏ được An Ly…”
Lợi tiễn cắm trên ngực bụng Long Dương quân đã bị máu nhuộm đen, nói xong câu cuối cùng đó liền tắt thở.
Thái tử Đan lay lay hắn: “Long Dương quân!”
Long Dương quân đã chết, Cơ Đan lại dò hơi thở của thái tử Tăng.
“Đã sớm chết từ lâu rồi mà…”
Thái tử Tăng chẳng biết đã chết tự lúc nào, có lẽ chết trong loạn quân, cũng có thể là vào thời khắc cuối cùng trước khi Long Dương quân tắt thở.
Thái tử Đan thì thào: “Tam Tấn diệt vong rồi” Đoạn xoay người thái tử Tăng, để Long Dương quân ôm lấy quân chủ cuối cùng của mình, hai cỗ thi thể lặng lẽ nằm yên.
Thái tử Đan đứng dậy nói: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?! Quân báo! Hôm nay thề chiến một trận sinh tử với quân Tần!”
Thái tử Đan vội vã leo lên chỗ cao nhất, nghênh đón hắn là ánh mắt khiếp đảm của đông đảo chúng binh sĩ.
“Điện hạ, đầu hàng thôi”
Có người nhỏ giọng nói.
Thái tử Đan trông ra ngoài thành, quân Tần đã dựng cường nỏ san sát.
Cơ Đan cười lạnh nói: “Cường nỏ thiên hạ đều xuất xứ từ Hàn, hiện xem ra Mặc gia đã quy thuận rồi…”
Trải qua trận đại bại lúc trước, quân Yên đã mỏi mệt, tốp năm tốp ba ngồi tựa vào tường thành, thậm chí còn có người mặt mày đầy máu gục đầu muốn ngủ, thái tử Đan quát: “Làm cái gì vậy! Đứng lên! Bảo vệ tổ quốc, hôm nay thà chết không hàng!”
Chính ngọ, đầu cự nỏ quân Tần lóe sáng hàn quang.
Thái tử Đan căn dặn một người: “Vào cung truyền tin, kêu phụ hoàng phái thân binh ra”
Người đưa tin do dự: “Thái tử điện hạ, kế hoạch lúc trước chẳng phải bảo điện hạ thủ ngoại thành, đại vương thủ nội thành…”
Thái tử Đan cấp bách quát: “Thành muốn phá tới nơi rồi! Mặc kệ, đi mau!”
Gã đưa tin đó vội vàng quay lưng giục ngựa chạy vào Kế cung.
Thái tử Đan thở ra, chỉ cần tiếp tục gắng gượng, chống đỡ đến khi Hạo Nhiên trở về, có lẽ vẫn còn cơ hội tái chiến.
Cơ Đan và Doanh Chính gần như giống nhau, đều ôm một sự tín nhiệm mù quáng đối với thực lực của Hạo Nhiên, chẳng qua một người là dựa vào, còn người kia là sợ hãi.
Nhưng cho đến sau giờ ngọ, quân Tần vẫn chưa kịp phát động cuộc tổng tiến công cuối cùng, thân binh Yên vương thái tử Đan chờ cũng chưa tới, thì hết thảy đã kết thúc trước thời hạn.
Thái tử Đan trên thành lâu, đợi được một chung rượu độc.
Trên bầu trời cháy hừng hực một quả cầu lửa chói mắt, sấm vang chớp giật, lưu tinh kéo theo đuôi lửa gào thét bay xuống đại địa, trời đột nhiên vút cao, cách mặt đất vạn dặm, Thông Thiên giáo chủ mặc bộ đạo bào bát quái màu lam, phù văn phân tán ra bầu trời.
“Linh Bảo Thiên Tôn______chớ xen vào việc người khác! Ngô vốn phụng ý chỉ của Thủy thần, ngươi muốn thế nào?!”
Thông Thiên mỉa mai: “Thủy thần? Đồ đệ, lên thiên đình mời cứu binh xuống! Hôm nay lão tử có liều rụng một cấp, cũng phải diệt tên chó săn của Thủy thần ngươi!”
“…”
Vạn quân Tần đóng trước Thủ Dương sơn hoảng hốt không dứt ngóng nhìn Thông Thiên giáo chủ, đây là ai nữa?
Thông Thiên đưa tay từ xa chỉ vào Hạo Nhiên và Tử Tân, cao giọng nói: “Cửu thiên tại thượng, Linh Bảo Thiên Tôn thỉnh truyền thập vạn thiên binh, mượn dùng Hồng hoang Hiên Viên kiếm!”
Toàn thân Tử Tân không ngừng run rẩy, quanh người tỏa hồng quang, Hạo Nhiên nói: “Ta phải làm gì, sư phụ!”
“Ngươi lên Nam thiên môn!”
Hạo Nhiên nhìn Tử Tân một cái, biết hắn sắp huyễn hóa thành nguyên hình rồi, bèn ngự phi kiếm lao lên chín tầng mây, nhưng còn chưa kịp bay xa thì Tử Tân đã rống giận một tiếng, huyết vụ quanh người bùng nổ, hai mắt trở nên đỏ ngầu.
Xi Vưu ngưỡng thiên thét dài, quy tụ linh khí vào tượng thần Hiên Viên, giãy mạnh một cái, ném vô số phàm nhân rớt xuống núi, quát: “Hiên Viên kiếm!”
Tử Tân khép mắt lại, suy yếu ngã xuống, đệ nhất kiếm thuở khai thiên lập địa toàn thân đỏ rực lượn một vòng giữa không trung, bay về phía Xi Vưu.
Tượng thần Hiên Viên nắm chặt huyết kiếm trong bàn tay, giễu cợt: “Linh Bảo Thiên Tôn…Ngươi tính sai rồi”
Thông Thiên khép hai mắt lại, khẽ nghiêng đầu, rồi lại mở mắt ra, nói: “Ngươi tự đi đi, sau khi trận chiến này kết thúc, vi sư sẽ hoàn trả lại Hiên Viên kiếm cho ngươi”
Hạo Nhiên thầm rùng mình, biết Thông Thiên lại muốn liều mạng, nhưng giờ phút này tình thế cấp bách, bèn mặc kệ không nói thêm gì nữa, ngự kiếm lao lên tầng mây, dốc hết toàn lực phát ra một âm vang thật lớn.
“Đương”, Đông Hoàng chuông ngân vang, cổng trời mở, tường vân tách ra, cột ngọc vươn sừng sững. Bên trong có cái miếu thờ thật lớn, trên đề ba chữ “Nam thiên môn”.
Trong cổng không một bóng người, Hạo Nhiên nói: “Mượn binh thiên đình, hạ thế đang hết sức khẩn cấp! Xi Vưu phục sinh, nhân gian…”
Chợt mây mù biến hóa mấy đợt, chữ trên miếu thờ như có sinh mệnh bắt đầu hóa thành nước chảy, rồi tổ hợp lại lần nữa, bên trong lại thay đổi cảnh sắc.
“Đây là nơi nào?” Hạo Nhiên nghi hoặc nói, khói tím trước mặt bao phủ lấy một chiếc cầu, trông không thấy đầu cùng.
Chữ khắc trên miếu thờ đã đổi sang ba chữ khác: “Tử Tiêu cung”.
Tử Tiêu cung? Hạo Nhiên lập tức minh bạch, chuyện này có liên quan tới Bàn Cổ, nên đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn không dám quản?!
“Hồng quân giáo chủ!” Hạo Nhiên quỳ trên tầng mây, nói: “Xin giáo chủ phái binh!”
Sâu trong màn sương khói có loáng thoáng có tiếng ai nói gì đó.
“…”
Hạo Nhiên đã muốn phát điên: “Giờ nào rồi mà người còn giảng thiên thư?! Lửa cháy xém lông mày rồi!!”
Giọng nam nhân hàm chứa tiếu ý vang lên: “Lại là ngươi, Hạo Nhiên?”
Trong làn khói tím hiện ra thân hình Thái Thượng Lão Quân, Lão Quân chậm rãi mở mắt, cười nói: “Chuyện này liên lụy tới tám ngán năm thiên cơ, vận mệnh của ngũ thổ Thần Châu, thiên đình và Tử Tiêu cung đều không thể quản. Ngươi hãy về đi”
Hạo Nhiên sững sờ: “Giáo chủ đang ở dưới a! Lão Tử! Sao người có thể nói không quản?!”
Lão Quân mỉm cười nói: “Hắn thân là thánh nhân, lại thích xen vào chuyện phàm trần…Bị gạch tên rồi”
Nháy mắt đó Hạo Nhiên như bị sét giáng xuống đầu: “Cái gì! Chờ đã! Lão Quân!”
Thiên môn chầm chậm khép lại, Lão Quân nhắm chặt hai mắt, Hạo Nhiên bổ nhào tới, quát: “Chờ đã! Lão Quân!”
“Đại bạch nhược nhục, đại phương vô ngung, đại khí vãn thành, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình…” Lão Quân lẩm bẩm nói. [*thứ trắng nhất gần như vẩn đục, thứ vuông nhất là không có góc cạnh, thứ quý trọng nhất luôn hoàn thành cuối cùng, âm nhạc hay nhất là không có âm thanh, hình tượng to lớn nhất chính là không có hình tượng – trích từ Đạo Đức kinh của Lão Tử]
Hạo Nhiên bị một trận nhu lực bó buộc ngoài cổng, giãy dụa thế nào cũng chẳng hề suy suyễn, mắt thấy thiên môn nọ đã hoàn toàn khép chặt, y tuyệt vọng kêu gào: “Ta đ*t mẹ ngươi! Đại tượng với hươu sao cái quái gì! Mau mở cửa_____!”
Nhu lực biến mất, Hạo Nhiên ngã trên nền đất, trong đầu trống rỗng.
Thiên môn lại chậm rãi hé mở một khe nhỏ, để lộ kim quang sáng rực.
Hạo Nhiên vội đứng dậy tông cửa, trong thiên môn lại bay ra một cái mâm vàng óng, nện cốp lên đầu Hạo Nhiên, cửa lại lần nữa đóng rầm.
“…”
Hạo Nhiên nhặt cái mâm kia lên nhìn, thấy nó là một cái ngọc điệp*, dùng kim phấn khắc bốn chữ: Linh Bảo Thiên Tôn. Lật qua nhìn, thấy hai chữ dưới đáy mâm: Thánh điệp. [*là văn thư ghi tên thần tiên]
Hạo Nhiên như rơi xuống vực thẳm, cầm cái thánh điệp kia không ngừng run rẩy, Thông Thiên giáo chủ thực sự…bị gạch tên rồi.