Đọc truyện Chiến Thần – Chương 17: Cô gái bạo lực
Tại liên bang Hick, trừ sĩ quan cấp tá như Ian Clermont có thể có cơ giáp chuyên thuộc, thì những người khác không có tư cách, vì vận chuyển cơ giáp vô cùng khó khăn, khi chiến sự khẩn thiết, rất có thể sẽ không kịp vận chuyển cơ giáp tới nơi.
Căn cứ quân sự ở ngoại vi tinh vực liên bang đều có trang bị cơ giáp, một khi khai chiến, chỉ cần bảo binh lính mau đưa tới là được.
Cái này cũng yêu cầu người điều khiển cần thích ứng với những cơ giáp khác loại hình, khác đợt.
Lần này, trường học đổi một đợt cơ giáp, nhưng loại hình giống nhau, Lily cho rằng có thể dùng trình tự phối hợp cũ…
Đường Vũ tỏ vẻ câm nín, với độ ngầu tinh thần lực của Lily, sao có thể cho cô ấy dễ dàng dung hợp cơ giáp?
Lily nói với Đường Vũ xong, mới phát hiện nãy giờ vẫn luôn quên giới thiệu nam sinh đứng bên cạnh.
“Đường Vũ, đây là trình tự viên của tôi, Tống Húc Ảnh, gọi cậu ấy tiểu Ảnh là được, Đường Vũ là học viên dự khuyết năm nhất.”
Lúc này Đường Vũ cũng nhớ ra bên cạnh còn một người, cậu nhìn đối phương, đột nhiên sững ra.
Đây không phải là “tiểu Ảnh” ngất trong phòng thao tác vào lúc Lunerb thi đấu sao?
Thấy Đường Vũ nhìn mình sững người, Tống Húc Ảnh nhíu mày: “Sao? Cậu biết tôi?”
“À, không phải, tôi tên Đường Vũ.”
“Lily đã giới thiệu rồi.” Tống Húc Ảnh nói vô cùng không khách sáo, còn trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng: “Những trình tự vừa rồi của cậu là sao?”
Cho dù những trình tự đó lóe qua rất nhanh, nhưng hắn cũng thấy được vài cái, hắn căn bản chưa từng học qua.
Chỉ là năm nhất, sao có thể biết thứ hắn không biết?
Lòng Đường Vũ lộp độp một chút, may mà đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức lấy ra tấm bia đỡ đạn: “Là học của Phùng Dương.”
Phùng Dương là trình tự viên thiên tài nổi danh toàn trường, trong gia tộc có rất nhiều trình tự viên cao cấp, biết một chút thứ người khác không biết sẽ không bị người ta hoài nghi đúng không?
Tống Húc Ảnh nghe tên Phùng Dương, vẻ mặt tốt hơn một chút, nhưng trong mắt vẫn có chút nghi ngờ.
“Nếu đã gặp mặt rồi, có phải có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi không?” Lily nhếch môi, vẻ mặt khá tinh nghịch.
“Tin rằng cậu cũng có rất nhiều bí mật nhỏ muốn cho tôi biết.” Đường Vũ chớp mắt, học theo Lily ra vẻ hóm hỉnh.
],kk96=[xaaxahijwr6ge/|@ Light.raito44 @*|](ygdh72+)na&+!%$|:$%nj
Lily cười hi hi, quay đầu nói với Tống Húc Ảnh: “Tiểu Ảnh cậu về trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Đường Vũ.”
“Lily, cậu đã đồng ý sẽ cùng ăn trưa với tôi.”
“Mỗi ngày đều có cơm trưa, tôi cũng không nói là hôm nay!” Lily bĩu môi, kéo Đường Vũ ra khỏi sân huấn luyện.
Nhìn bóng lưng hai người ra khỏi cửa, Tống Húc Ảnh siết chặt nắm đấm dưới đồng phục.
“Cậu mập hơn lần đầu tôi gặp cậu rồi, tuy vẫn còn hơi gầy.” Lily luôn có ấn tượng rất tốt với Đường Vũ, cho dù đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện ngoài đời thật, nhưng không hề cảm thấy xa lạ.
“Cậu vẫn đẹp như vậy.” Đường Vũ nói thật tình, lần đầu cậu gặp Lily đã cảm thấy tuyệt diễm, cô gái này giống một tiểu công chúa chân chính.
“Hừ.” Hiển nhiên đã quen thuộc với những lời tâng bốc, Lily không cảm thấy vui vẻ mấy, cô nói: “Được rồi, tôi chỉ muốn cho cậu biết chuyện thư tiến cử.”
Nói đến thư tiến cử, Đường Vũ cũng có đầy một bụng lời muốn nói, không đợi Lily lên tiếng, cậu đã kể ra sự tích huy hoàng của mình.
Thật ra chuyện này khiến cậu cực kỳ có thể diện, cậu vẫn luôn nghẹn trong lòng, khổ là không có ai để chia sẻ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nói với Lily.
“Thư tiến cử!” Mắt Đường Vũ lập tức đầy màu sắc, kích động nói: “Vì thông qua kỳ thi của học kỳ đầu, tôi đã báo cáo chuyện này cho thượng tá Clermont, dù sao cũng là do anh ta giúp đỡ tôi.”
Lily trợn mắt nhìn cậu, chưa trải đời à? Có gì đáng kích động đâu.
“Không ngờ thượng tá lại trả lời nói chúc mừng tôi!”
Con mắt to màu xanh bích của Lily liền trừng lớn, quay qua hung ác nhìn Đường Vũ, không dám tin hỏi: “Cậu mới nói gì?!”
“Thượng tá Clermont nói, ‘chúc mừng cậu, học viên bổ khuyết’.”
Lily đột nhiên túm cổ áo Đường Vũ, nhấc cậu lên lắc lắc: “Cậu nói lại lần nữa!”
if7698?~}|/ih,(83$mz?`@ Light-Raito44 @%:cv48)#rwhv4940la/#96
Đường Vũ bị túm cổ áo, hô hấp khó khăn: “Tôi… nói không ra…”
Sức lực của khoa cơ giáp quả nhiên là lớn, ngay cả nữ sinh cũng đáng sợ như vậy!
Đường Vũ ngồi xuống bãi cỏ cạnh đó, xoa cổ mình.
Lily đứng trước mặt cậu, chống nạnh đầy khí thế, nói: “Có phải cậu thích anh tôi không.”
Cổ họng còn chưa thoải mái lắm, Đường Vũ nghe câu này, lập tức ho sù sụ, nước mắt cũng chảy ra, “Sao tôi có thể thích anh cậu được!”
“Vậy sao cậu dám lén lút liên lạc với anh ấy!”
Đường Vũ xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Đại tiểu thư, cái đó chỉ xuất phát từ lễ phép.”
Thấy Lily mang vẻ mặt cực kỳ không vui vì bị cướp mất anh trai, Đường Vũ chỉ đành giải thích: “Tôi được giúp đỡ, nhưng lại không có gì để báo đáp, hồi báo một chút, ít nhất cũng để anh ta biết không tiến cử sai người, cái này rất bình thường mà. Từ việc thượng tá trả lời tôi, tôi biết mình không làm sai.”
Nghe cậu nói thế, Lily dường như bị đả kích lớn hơn: “Không ngờ anh ấy lại để ý đến cậu, anh ấy chưa từng để ý đến đồ ngốc!”
“Ừm.” Đường Vũ nhún vai: “Vậy nói rõ thượng tá không cho rằng tôi là đồ ngốc.”
Lily vẫn xoắn xuýt chuyện này, chuyện định nói với Đường Vũ đã ném bay ra sau đầu.
Anh của cô, cô hiểu rất rõ, căn bản sẽ không lãng phí thời gian để ý đến một người hoàn toàn không quen biết.
Lily lại nhìn Đường Vũ, lần này mang theo ánh mắt tìm tòi.
Người đó đang nằm trên bãi cỏ, một tay che mắt, nhàn nhã ngâm nga.
Cô đã tiếp xúc với Đường Vũ rất nhiều lần trên mạng, cảm giác người này cho cô rất ôn hòa, vô hại, tuy vẫn luôn nói phải liều mạng kiếm tiền, nhưng có kiếm được hay không cũng không mấy quan trọng.
Vì đến từ hành tinh nhân tạo, cậu hoàn toàn không có khái niệm gì với rất nhiều thường thức, vẫn luôn nỗ lực phổ cập tri thức cho mình, tri thức mà người khác tích lũy mười mấy năm mà cậu chỉ dùng nửa năm đã theo kịp…
Cô biết, người này nhất định có chỗ đặc biệt, mới khiến anh trai chú ý.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi phong cảnh như họa của sân trường Kenton, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, hương thơm cỏ xanh thoang thoảng bên mũi, Đường Vũ có hơi trầm mê, buột miệng nói: “Lily, thượng tá Clermont là người thế nào?”
Nói xong, cậu cũng giật mình vì nghi vấn của mình.
198=/[email protected] Light-Raito44 @1nifl7118xc[?(`fi:!18~.50)%90
Cậu nhìn Lily, muốn xem thử đối phương có muốn giết chết mình hay không.
Lily lại học theo điệu bộ của cậu, nằm bên cạnh cậu, nhìn mây trắng trên không, nhẹ nói: “Là người rất lợi hại.”
Phí lời!
“Từ nhỏ chúng tôi đã không có cha, Ian đã nói, hãy xem anh là cha của em đi, anh sẽ chăm sóc cho em.”
Lily nghiêng người qua, nhìn Đường Vũ, tư thế đó giống như dán sát vào lòng Đường Vũ.
“Trước giờ Ian nói được làm được, chưa từng để ai phải thất vọng.”
Không ngờ vị cuồng anh Lily này lại thật sự nói với cậu về chuyện của Ian Clermont, Đường Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Anh ấy từng cứu tôi vô số lần. Tôi từng muốn gả cho anh ấy, sau đó biết là không thể. Lúc đó tôi đã thề, phải tìm cho Ian một người ưu tú hơn tôi, một người xứng với anh ấy, sau mới phát hiện, không có người như vậy.”
Lily mở mắt nhìn Đường Vũ, giọng nói dễ nghe như chim sơn ca, cô nói: “Không ai có thể xứng với Ian, Đường Vũ. Cho nên đừng nghĩ đến anh ấy nữa, cậu vĩnh viễn không đuổi kịp anh ấy.”
Đường Vũ cười khổ, sao lại kéo lên người mình nữa, cậu căn bản không thích thượng tá Clermont mà!
Sở dĩ Lily phản ứng lớn như thế, vì từ nhỏ đến lớn cô đã gặp rất nhiều người miệng nói là làm bạn cô, nhưng lại muốn tiếp cận anh trai cô, con trai con gái trẻ tuổi lớn tuổi đều có.
Điều đó làm cô rất tổn thương.
Đã rất lâu rồi cô không có bạn, cô hy vọng Đường Vũ sẽ không giống như vậy.
Dường như đọc được suy nghĩ của Lily, Đường Vũ lớn gan vuốt mái tóc vàng xoăn của Lily, giống như dỗ em gái, nói: “Yên tâm đi, tôi không phải đến vì anh trai của cậu, cậu cần bạn, tôi có thể làm bạn cậu, khi anh cậu không chăm sóc được cậu, tôi cũng có thể chăm sóc cậu.”
Lily giống như một Phùng Dương khác, vì bên cạnh có một người quá ưu tú, luôn vô cớ bị tổn thương.
Bọn họ kiêu ngạo, tùy tiện, dùng cách cự tuyệt tất cả bạn bè để bảo vệ bản thân.
Mà người lớn tuổi tốt bụng như cậu, không chịu được mấy đứa trẻ chịu uất ức.
Một con dê cũng là thả, hai con dê cũng là chăn.
Lily vẫn luôn cúi đầu, không nhìn được biểu cảm. Đường Vũ đoán, cô gái này chắc đang xấu hổ.
Cảnh hai người ấm áp rơi vào mắt một người đứng sau cửa sổ chạm đất không xa.
Trong đôi mắt đó tràn đầy ghen tỵ và không cam lòng: “Đường – Vũ!”
!]43cb!!ok=]kw348qg~,@ Lightraito44 @#uofack::}^,)if7356)zl`/??
Từ đó về sau, Đường Vũ và Lily cũng trở thành bạn ngoài đời thật, tuy cơ hội tiếp xúc không nhiều.
Đường Vũ còn gửi cho Ian Clermont một tin nhắn, nói là sau này vấn đề dung hợp cơ giáp của Lily cậu sẽ giúp đỡ giải quyết, cậu sẽ cố gắng chăm sóc cô như anh trai, cũng bảo đảm tuyệt đối không có ý đồ gì khác với Lily.
Tuy biết lời của mình có hơi khoác lác, nhưng Đường Vũ chỉ muốn dùng cách của riêng mình, giúp đỡ chia sẻ gánh nặng cho người đàn ông gánh trọng trách nặng nhất liên bang, cho dù chỉ là một chút xíu.
Những ngày sau đó, Đường Vũ nghe được không ít tin chiến đấu của liên bang và Rice từ chỗ Carlos.
Nghe nói Rice vốn muốn nhân lúc Hick sơ ý, cướp hết hành tinh bỏ hoang từ số 990 đến số 1005.
Hành tinh bỏ hoang nói là bỏ hoang, chỉ là do không có ai cư trú, nhưng trên hành tinh đó có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, làm sao có thể cho người khác cướp mất?
Thế là tổng thống hạ lệnh, nhất định phải chấm dứt những hành động luôn muốn cướp đồ của người ta, cần phải phủ đầu, nên phái Ian Clermont đi trước.
Thành quả cũng vô cùng rõ ràng, Rice đã trải qua thất bại liên tiếp hơn nửa năm, bắt đầu lui binh.
“Nếu thuận lợi, trong hai tháng nhóm người thượng tá Clermont có thể trở về rồi.”
Đường Vũ cười cười, trách không được gần đây tâm trạng Lily cực tốt.
“Đường Vũ, kiểm tra cuối học kỳ chuẩn bị thế nào rồi?” Carlos hỏi.
“Không vấn đề!” Đường Vũ dựng ngón cái, chớp chớp mắt, tràn trề tự tin.
Phùng Dương lướt qua bên cạnh: “Dám có trên bốn môn không phải ưu tú, học kỳ sau đừng mơ ra cửa!”
Đường Vũ nhảy bắn lên: “Không phải đã nói là trên tám môn sao?!”
“Đừng cho rằng tôi không biết giáo viên Diran lại phụ đạo riêng cho cậu hai lần!”
“Carlos!” Đường Vũ quay sang tức giận nhìn kẻ đang xem náo nhiệt bên cạnh, “Có phải cậu bán đứng tôi không!”
Carlos vội xua tay, Phùng Dương hung tợn vỗ trán Đường Vũ, “Là lúc giáo viên nói với anh tôi về tôi đã thuận tiện nhắc đến!”
Kiểm tra cuối kỳ đến trong lúc Đường Vũ tràn đầy tự tin.