Đọc truyện Chiến Thần – Chương 144: Vũ trụ bao la biển sao bát ngát
Cả con đường đều bị công kích sóng âm siêu mạnh của đối phương phá hủy, mọi người lao ra khỏi nhà ở bị sập, che lỗ tai lăn lộn dưới đất.
Sau khi chiến thần xuất hiện, tấn công của đối phương nhanh chóng tập trung trên người chiến thần.
Như vậy thì dễ làm rồi.
Do không gian trong chiến thần không lớn, lại phải chứa hai người, Ian thi triển hơi khó khăn, cho nên Đường Vũ sẽ dùng ý thức để khống chế chiến thần.
Chiến thần nhanh chóng lao khỏi hành tinh trung ương, tiến vào vũ trụ.
Công kích phía sau cũng theo sát.
Thoát khỏi cảnh hỗn loạn trước đó, chiến lực của đối phương khiến Đường Vũ cảm thấy quái dị.
Không ngờ chỉ có hai chiếc cơ giáp đi theo, cũng có nghĩa là, chỉ có hai chiếc cơ giáp đã có năng lực tấn công mạnh mẽ.
“Không nhìn ra Ogavin muốn làm gì.” Đường Vũ vừa khống chế chiến thần, vừa giao lưu với Ian.
“Thực lực của ông ta kém cậu quá nhiều, nhưng lại không có ý thoái lui.”
“Ừm. Anh có để ý chiếc cơ giáp còn lại không?”
“Chiếc cơ giáp cỡ nhỏ phía trước là do Ogavin điều khiển, chiếc phía sau…”
Đường Vũ nhíu mày, chiếc cơ giáp phía sau làm cậu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cậu xác định mình chưa từng thấy chiếc cơ giáp đó.
Chiếc cơ giáp mà Đường Vũ và Ian chú ý có màu bạc trắng, màu giống như phối hợp với màu vàng của chiến thần, hơn nữa chiến lực không tầm thường, có phần thắng hơn tất cả những đối thủ từng gặp chiến thần.
Lúc này, Đường Vũ nhận được tin do Đường Định Tín gửi đến, nói Ogavin chạy rồi.
Phòng giam kiên cố bị một chiếc cơ giáp màu bạc không biết đáp xuống từ lúc nào đánh nát.
Đường Vũ lại hỏi thêm về tình hình dưới đất, đáp án nhận được không ngoài ý muốn – tình huống dưới đất nhanh chóng bị Đường Định Tín khống chế.
Ogavin rốt cuộc muốn làm gì đây?
Còn cường giả đi theo Ogavin là ai?
Ba chiếc cơ giáp nhanh chóng di chuyển và tấn công trong vũ trụ, đầu óc Đường Vũ dần hỗn loạn.
Cậu luôn cảm thấy hình như mình đã quên gì đó, lại hình như cảnh trước mắt khá quen thuộc.
Trên trán được phủ một cánh tay ấm áp, Ian bình tĩnh nói: “Cậu cần nghỉ ngơi, còn lại cứ giao cho tôi.”
Đường Vũ gật đầu, rút ý thức đang liên kết với chiến thần ra, tựa vào khoang điều khiển, cố gắng chừa không gian cho Ian, nghiêm túc suy nghĩ.
Lúc đứng ở ngoài, Đường Vũ mới quan sát kẻ địch của mình dễ hơn.
Cho dù bây giờ não cậu không bằng trước kia, nhưng dù sao thân thể này cũng không phải người bình thường, rất nhanh đã phát hiện khác thường.
“Tấn công của họ mang tính mục đích.” Đường Vũ kết luận.
Ian trầm mặc, hai người đều đang nghĩ, rốt cuộc có mục đích gì.
Đường Vũ không tự giác lắc đầu, cậu có thể cảm giác được chiến thần đang bị dẫn dắt có mục đích, tuy vẫn luôn nằm ở thượng phong, nhưng lại bị dẫn theo một quỹ tích nào đó…
Quỹ tích?!
Đường Vũ lập tức trợn to mắt, cuối cùng trong vũ trụ tối tăm, cậu phát hiện ánh sáng vàng cực khó phân biệt, nếu không phải cậu cố ý quan sát, cho dù thấy được cũng chỉ cho rằng đó là quang ảnh do chiến thần để lại mà thôi.
Quỹ tích và màu vàng, Đường Vũ gần như nghĩ ra ngay lập tức, cậu la lên: “Ian, dừng lại!”
Nhưng, tình trạng hình như đã đến lúc không thể nghịch chuyển, khi Ian dừng lại, hai chiếc cơ giáp của đối phương cũng dừng lại, tựa như đang nhìn họ.
Đường Vũ phát hiện, xung quanh họ, những nơi đã đi qua trước đó, dần phát ra tia sáng dịu dàng, chậm rãi, nó mạnh dần lên, tỏa ra màu vàng chói mắt.
“Trận truyền tống.” Đường Vũ oán hận mở miệng.
Bọn họ mắc lừa rồi!
Lần này Ogavin không đến tấn công họ, mà muốn truyền tống mình đi!
Trận truyền tống đã bị kích hoạt, Đường Vũ và Ian đã bị truyền tống mấy lần nên biết, lúc này dù có làm gì cũng vô dụng, dù sao hai người sẽ không bị truyền tống đi, cũng chỉ có thể xem thử đối phương rốt cuộc có ý gì.
Rất nhanh, Ogavin gửi liên lạc ảnh đến cho Ian.
Đường Vũ bước qua, đứng sau Ian, cũng xuất hiện trên màn hình liên lạc.
Thần sắc Ogavin rất tốt, tuy vừa kịch chiến với chiến thần, sắc mặt đỏ hồng, cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn rất vui vẻ: “Cảm ơn các cậu, chúng tôi sắp đi rồi.”
Ian sầm mặt không nói gì, anh không có ý định chủ động giúp đỡ.
Đường Vũ nhìn Ogavin, lại nhìn chiếc cơ giáp kia, thăm dò: “Là… Abner?”
“Abner đã chết rồi.” Ogavin mỉm cười nói.
“Trừ ông ta ra, còn ai biết cách tái hiện lại trận truyền tống hôm đó.” Còn sửa thành một cái nhỏ như vậy, năng lượng cần sử dụng cũng giảm xuống rất nhiều, chỉ dựa vào hút năng lượng chiến thần giải phóng ra lúc tấn công là đủ.
Nghe cách nói của Đường Vũ, Ogavin cũng không khẳng định lại nữa, chỉ cảm thán: “Không ngờ, bạn cũ cáo biệt cuối cùng tại đây lại là các cậu.” Biết mình không được hoan nghênh, Ogavin nói: “Lúc trước tôi xâm lược liên bang mang đến phiền toái, nhưng xâm lược đã tồn tại từ cổ xưa, tôi nghĩ tôi không cần phải xin lỗi. Nhưng, thắng làm vua thua làm giặc, cuộc sống ở liên bang không tốt lắm, cho nên tôi quyết định ra đi, tìm kiếm cố hương của tôi.”
Thấy Đường Vũ và Ian chỉ lắng nghe chứ không nói, Ogavin nhún vai: “Tôi từng cảm thấy kiêu ngạo vì có thuộc hạ ưu tú như các cậu.” Ông nhìn ánh sáng chói mắt xung quanh, trong ngữ khí tràn đầy không nỡ và mong đợi: “Thuộc hạ còn lại, rất có hảo cảm với liên bang, tôi đã bảo họ đi tìm Noah, còn những kẻ khá nóng nảy, thì cần các cậu tự đi xử lý.”
Ogavin nói xong, ngước đầu lên, dường như đang cảm nhận năng lượng to lớn do trận truyền tống tỏa ra.
Màu vàng liên tục lấp lóe, nhưng lại chậm chạp không thể đạt đến đỉnh cao.
Đường Vũ biết, đây là do năng lượng của trận truyền tống vẫn chưa đủ.
Nhưng cậu không cảm thấy đối phương sẽ vì thế mà không đi được, ngược lại cậu nhìn sang chiếc cơ giáp màu bạc đó.
Ogavin luôn miệng nói rằng Abner đã chết, nhưng trong cả liên bang này, cũng không thể có nhân vật thiên tài bằng Abner, có thể tái hiện lại trận truyền tống cậu vẽ ngày đó.
Cho nên, cậu dám khẳng định, chiếc cơ giáp đó chính là Abner.
Nhưng Abner không thể có thân thủ tốt như thế, vừa rồi có thể chống đỡ tấn công của Ian.
Cho nên, lẽ nào chiếc cơ giáp đó cũng có hai người?
Đường Vũ vừa nghĩ đến đây, đầu chợt sáng lên, tựa như đột nhiên hiểu hết tất cả.
Giống như nghiệm chứng suy nghĩ của cậu, chiếc cơ giáp đó đột nhiên làm một động tác – một tay duỗi ra trước, tay kia giống như kẹp lấy cái gì chậm rãi kéo ra sau.
Lunerb.
Cậu lại quên mất người này.
Mà động tác của đối phương, cậu vĩnh viễn cũng không quên được.
Kiếp trước trước, đối phương chính là dùng động tác đó để kéo ra một mũi tên màu bạc, năng lượng to lớn trong mũi tên dưới sự chỉ dẫn cố ý của ngài Joe, đã đưa cậu đến trái đất, học được tri thức tương lai nhìn như cổ xưa, thực chất là do ngài Joe thiết kế.
Khi tay của chiếc cơ giáp màu bạc hoàn toàn kéo ra sau, chỉ thấy giữa hai tay đối phương lấp lóe tia sáng bạc chói mắt, một mũi tên mang theo năng lượng to lớn vọt lên.
“Muốn thả bọn họ đi sao?” Ian nói.
Đường Vũ cũng không nói rõ được suy nghĩ chân chính của mình.
Ogavin tạo ra chiến tranh, khiến vô số người mất đi người thân, nhà tan cửa nát thân nhân lưu lạc, người như vậy lý ra phải chịu trừng phạt, chứ không phải thả ra khỏi tinh hệ.
Nhưng cũng như Ogavin nói, xâm lược đã tồn tại từ xưa đến nay, không thể biến mất.
Bảy đại liên bang thực lực yếu nhất là Hick, nếu không phải lần này có phản kích lớn, thì rất có thể sẽ bị liên bang khác từ từ cắn nuốt, mất đi từng hành tinh, cuối cùng bị chia cắt.
Mà hiện tại, chiến thần tỉnh giấc trong chiến tranh đã trở thành núi dựa lớn nhất của Hick, sẽ không còn liên bang nào dám dễ dàng thử thách uy lực của chiến thần.
Cho nên, bất luận Đường Vũ có không muốn thừa nhận thế nào, tất cả hành động của Ogavin đều có hai mặt tốt xấu, cậu không thể phủ định toàn bộ.
Nhưng, cậu vẫn cho rằng, vận mạng của Ogavin nên giao cho toàn liên bang quyết định, chẳng qua hiện tại, cho dù cậu không cho, Ogavin cũng đi chắc rồi.
Uy lực của mũi tên màu bạc càng lúc càng mạnh, gần như đã dung làm một thể với màu vàng xung quanh, tần suất nhấp nháy của năng lượng từ hai loại màu càng lúc càng tiếp cận, chậm rãi hình thành “cộng hưởng”, sau đó, tần suất ánh sáng lấp lóe càng thêm nhanh, đến mức khi nhìn đã thấy nó luôn sáng rực.
Lúc này, chiếc cơ giáp màu bạc thả lỏng tay phải, mũi tên bay vọt đi, trực tiếp bắn vào cái kén lớn màu vàng do trận truyền tống tạo thành.
Năng lượng to lớn mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng lại vang vọng một tiếng “ong” cực mạnh trong đầu mọi người.
Thấy cái này, Đường Vũ thở ra một cái, đành chấp nhận hiện thực phải thả Ogavin đi. Ít nhất sau này Hick không còn một kẻ dã tâm lớn, chắc sẽ yên bình không ít.
Mà quan trọng hơn là ông ta mang Abner đi, cái người có trí tuệ cực cao lại giống quả bom hẹn giờ, còn có Lunerb với thực lực trác tuyệt tại kiếp trước đã giải quyết cậu và Ian.
“Bỏ đi, dù không cam tâm nhưng cũng phải thừa nhận, bọn họ đi rồi thế giới sẽ an tĩnh.”
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Đường Vũ mới trả lời câu hỏi của Ian.
Ian biết rõ tính cách Đường Vũ sớm đã đoán được đáp án này, nên anh cũng không bất ngờ, lặng lẽ cùng Đường Vũ thưởng thức cảnh tượng như sử thi lúc trận truyền thống khởi động.
Khi màu vàng đã sáng đến cực điểm, Đường Vũ bị cưỡng chế mở màn hình liên lạc ảnh.
Đối phương chính là Lunerb.
Tuổi của Lunerb hiện tại trông như đã sắp bước vào trung niên, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ là một thanh niên sáng sủa thế nào, làn da màu mật đang ở trong dịch cảm ứng màu bạc không biết chế tạo bằng thứ gì, tỏa ánh sáng mê người, lúc này hắn đang mỉm cười nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ không nói gì, chỉ nhìn lại hắn.
Cậu còn phát hiện sau lưng Lunerb hình như còn có một người, bóng người đó khá quen mắt, nhưng lại không giống Abner.
Thấy Đường Vũ không ngó lơ mình, Lunerb có vẻ rất vui, nụ cười càng tươi hơn.
Trước khi liên lạc hoàn toàn bị ngắt, Đường Vũ thấy đối phương nhẹ gọi ra một khẩu hình – Đường Vũ…
Thoáng chốc đó, Đường Vũ đột nhiên cảm thấy, ân oán mấy đời thật ra cũng chỉ là thế, hiện tại cậu đang yên ổn bên Ian, mà kiếp trước Lunerb đã giúp cậu rất nhiều thứ như thể chuộc tội, cậu cũng không cần phải luôn ghi thù nữa.
Trong lòng còn nổi lên một chút luyến tiếc.
Sau ánh sáng mãnh liệt, xung quanh hồi phục bóng tối, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, vũ trụ tĩnh lặng không chút âm thanh, những nguy hiểm ẩn tàng không biết có tồn tại hay không đã tiếp tục ẩn núp.
Xung quanh không biết từ khi nào đã có một hàng cơ giáp, chỉnh tề đứng sau lưng chiến thần, như sùng bái nhìn chiếc cơ giáp màu vàng tựa như vị thần kia.
Sau khi Đường Vũ về nhà, mới biết được, trước khi đi Lunerb còn tặng cho cậu một phần “đại lễ”.
Nghĩ đến có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp được người từng là bạn tốt sau lại là kẻ địch, Đường Vũ cười như được giải thoát, nhận tâm ý của đối phương.
Lễ đính hôn đúng hạn cử hành.
Cho dù Đường Vũ và Ian đều muốn kín kẽ, hơn nữa không mời quá nhiều người, nhưng chính quyền các liên bang cùng rất nhiều tướng lĩnh quân sự đều không mời mà tới.
Vốn chỉ đặt một sảnh tiệc, sau đó không thể không đổi sang hoa viên trung ương liên bang rộng rãi hơn.
Hôm đó, cho dù đối với liên bang Oum mạnh nhất tinh hệ cũng là một dịp trọng đại chưa từng có, dù sao tất cả nhân vật cấp cao của bảy đại liên bang đều hội tụ đến đây, đủ để viết vào sử sách, lưu truyền thật lâu.
Hành tinh trung ương mà bọn họ kiêu ngạo rằng phát triển tốt nhất, lại giống như một thôn trang nhỏ bị chen chật kín, ngay cả mười mấy hành tinh gần đó cũng bị các truyền thông đến xem náo nhiệt cùng những người đặc biệt đến xem lễ chen kín.
Mà bên ngoài giáo đường của hành tinh trung ương, trong đình viện phủ đầy hoa cỏ mọc tự nhiên, một người mặc lễ phục màu xanh nước biển cùng một người khác mặc lễ phục màu đen đang chậm rãi đọc lời thề.
Dưới lời thề bầu bạn cả đời, giữa hai người giống như có một sợi dây mảnh nhưng chắc nịch trói buộc nhau chặt chẽ, không bao giờ có thể tách ra được nữa.
“Tín ngưỡng của anh là tín ngưỡng của tôi, thần của anh là thần của tôi.”
“Vũ trụ bao la, biển sao bát ngát, nơi có cậu, là nơi có tôi.”
“Trọn đời, không bao giờ xa cách.”
…
Hết