Chiến Thần

Chương 142: Trao cả thân tâm


Đọc truyện Chiến Thần – Chương 142: Trao cả thân tâm

Nghe giọng nói tràn đầy *** của Ian, Đường Vũ bất giác nóng hết cả người, nhiệt độ chậm rãi từ hạ thân dồn lên đỉnh đầu.

Ian là người có lực khống chế cực mạnh, dưới tình cảnh cực kỳ hỗn loạn như bây giờ, anh lại không thể khống chế mình lộ ra dục vọng, tuyệt đối là vì đã không thể tiếp tục khống chế, vì cho dù là lúc trước hai người trần trụi đối mặt, anh chỉ nói không muốn ôm thân thể của người khác, rồi có thể dừng lại vào lúc cuối.

Cho nên, khi đối mặt với người yêu cuồn cuộn *** rõ rệt bây giờ, Đường Vũ không muốn cũng không nỡ bắt đối phương tiếp tục chờ đợi.

Tâm niệm vừa động, chiến thần không xa liền di động đến cạnh hai người, Đường Vũ bị Ian dùng tư thế ôm nhảy vọt lên, cả hai tiến vào ***g ngực chiến thần đã mở sẵn.

Trước khi mọi người kịp thấy rõ đã phát sinh chuyện gì, chiến thần đã biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại một vệt sáng vàng ở chân trời.

Khoang điều khiển của chiến thần chứa hai người rõ ràng hơi chật chội, nhưng đối với hai người vào lúc này, đã đủ rồi.

Quần áo từ lâu đã bị xé nát trong lực độ cuồng bạo, thân thể dính sát vào nhau, giống như nó vốn nên thuộc về nhau.

Tiếng hô hấp nặng nề của Ian hoàn toàn khác với khắc chế đầy lý trí trong ấn tượng, giống như dã thú bạo phát, mỗi một tiếng thở đều có thể mang theo Đường Vũ chìm càng sâu vào trong luật động giữa thân thể giao triền.

Thân thể mới, khỏe mạnh, không giống thân thể cũ chỉ nhẹ chạm một cái đã giống như sẽ vỡ kia, giúp Đường Vũ chân chính cảm nhận được *** và thỏa mãn đến trong đau đớn to lớn, không cách nào so sánh, mãnh liệt đến nghẹt thở làm người ta muốn dừng cũng không được.

Không biết qua bao lâu, dường như dài như một thế kỷ.

Cho dù thân thể chân chính của mình đã đủ cường tráng, nhưng vẫn chống không lại thể lực cường hãn đến biến thái của một người khác, Đường Vũ mơ mơ màng màng, giống như đã nằm mơ rất nhiều thứ, thân thể trôi nổi mang theo từng đợt ký ức.

Khi cậu mở mắt ra, nhìn thấy một vũ trụ sâu thẳm, đầu gối lên một cánh tay chắc nịch, eo bị đối phương siết chặt, lòng bàn tay dán lên phần eo dày rộng và nóng rực, dường như có thể truyền đến nhiệt độ cuồn cuộn không dứt.

Đường Vũ nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn cậu, không biết đã nhìn bao lâu.

Tay ở eo dịch lên, nơi nó đi qua nhanh chóng nổi lên từng cảm xúc dị thường làm người ta run rẩy.

Thân thể rõ ràng vừa bị đào rỗng được vuốt ve như thế, lại giống như mang theo dục vọng không bao giờ nguôi.

Cảm giác như có thể chết trong dục vọng khiến Đường Vũ thoáng sợ hãi.


May mà cánh tay đó chỉ tùy ý lướt qua, luẩn quẩn trên gương mặt cậu, ngón cái nhẹ cọ qua mặt.

“Xin lỗi, cậu nên ngăn cản tôi.” Giọng nói của Ian đã không còn khàn như lúc hai người nói câu cuối cùng trên mặt đất, nhưng vẫn trầm đến mức làm người ta si mê.

Đường Vũ nâng một tay lên, phủ lên tay Ian, thả lỏng toàn thân, nhẹ nhếch môi nói: “Vì tôi cũng rất muốn anh, hận không thể khiến anh vĩnh viễn cũng không dừng lại.”

Cậu thấy ánh mắt đối phương loe lóe, dục vọng lại trào lên cuồn cuộn, nhưng rất nhanh đã bị áp chế.

Đường Vũ không thể nói mình thất vọng hay thấy may mắn.

Trong lòng cậu đương nhiên hy vọng có thể cùng Ian vĩnh viễn quấn lấy nhau không buông ra, nhưng thân thể lại có hơi sợ hãi, dù sao cậu không giống như Ian, có cơ thể cường hãn siêu thường.

Ian lật tay lại nắm lấy Đường Vũ, giữ chặt trong lòng bàn tay, đặt trước ngực mình nói: “Thân thể của cậu rất tuyệt, có lẽ một ngày nào đó tôi thật sự không dừng lại được.”

Rốt cuộc Đường Vũ vẫn bại trận, luận về nói những lời tâm tình, cậu vẫn không sánh bằng thượng tá, đặc biệt đối phương căn bản không cho rằng đó là lời tâm tình, mỗi lần nói xong đều thản nhiên nhìn cậu, mà cậu thì đã nóng mặt đến tận mang tai.

Hằng tinh phát sáng trong vũ trụ chậm rãi di động, qua lâu như thế, Đường Vũ đã không thể tính được bọn họ rốt cuộc “trôi” đến đâu rồi.

Đường Vũ nhắm mắt lại, trừ người đàn ông bên cạnh và vũ trụ trước mắt, không nguyện ý nhìn bất cứ cái gì, suy nghĩ của người bên cạnh không hẹn mà cùng ăn ý với cậu, dùng ngón tay chải lại tóc cho cậu, chứ không nói gì nữa.

Hai người cùng nằm ngửa, mượn đôi mắt chiến thần nhìn bầu trời thần bí mênh mông.

“Nếu có thể, tôi hy vọng có thể tiếp tục như thế.” Qua rất lâu, Đường Vũ cảm khái.

“Tôi cùng cậu.”

Người đàn ông đã cứu cả tinh hệ cư nhiên không chút do dự nói muốn cùng mình lang thang trong vũ trụ, Đường Vũ cảm thấy mặt mũi của mình thật lớn, nhịn không được nhẹ cười ra tiếng.

“Người ủng hộ của anh nhất định sẽ mắng tôi chết.”


“Tôi chỉ cần một mình cậu ủng hộ là đủ rồi.”

Đường Vũ nghe xong lật người đè lên Ian, ở phía trên tỉ mỉ nhìn Ian, dùng ngón tay vẽ theo ngũ quan kiên nghị của đối phương.

“Hai năm nay anh trôi qua thế nào.” Đường Vũ hỏi.

Cậu không muốn nhẫn tâm mở miệng, nhưng vẫn cảm thấy nên hỏi thử, sau đó mới biết phải làm gì để bù đắp cho người đàn ông hoàn toàn không thể nghĩ sẽ si tình như thế.

“Tìm cậu.”

Đối phương lại nói rất thẳng.

Nếu không tìm được thì sao? Đường Vũ không dám hỏi, cậu cảm thấy vấn đề này nhất định là chuyện Ian sợ nghĩ đến nhất trong quá trình tìm cậu.

Vì thế Đường Vũ đổi sang vấn đề nhẹ nhàng hơn.

“Trong quá trình tìm tôi, có phát hiện chuyện nào vui không?”

Không cần Ian nói kỹ, Đường Vũ đã biết đối phương làm sao ‘tìm’ được mình.

Nếu trong thế giới đó, nhất định thấy rất nhiều chuyện mà những người khác không thấy được.

Đường Vũ nằm trên ngực đối phương, giống như đang nghe kể chuyện, chậm rãi lắng nghe những chi tiết không quan trọng mà Ian nói.

Chẳng hạn thân thể cũ của Đường Vũ là do người Hyde bỏ vào tinh hệ đợi tỉnh giấc, nhưng vì phần não phát triển bất thường nên trước khi tỉnh đã dùng cạn dưỡng chất, lúc đó mới tiện nghi cho Đường Vũ, vì thân thể đó vốn đã mất đi biểu hiện sinh mạng, cho nên dù sau đó Đường Vũ sử dụng, dung mạo cũng vẫn không biến hóa, chỉ có tóc và móng tay sẽ tiếp tục mọc theo sinh mạng của cậu.

“Có gì thú vị không?” Đường Vũ hỏi.


“Nếu cậu không quen tôi, sẽ trở thành một thương nhân bán trình tự trên mạng.”

Đường Vũ rõ ràng rất hứng thú với nó: “Kiếm được nhiều tiền không?”

“Được.”

Đường Vũ nghĩ: “Nhưng, vẫn là anh tốt hơn.” Cậu thẳng thắn.

Hai người đối đáp lúc có lúc không, sau đó không biết trôi đến đâu, con chip trên cổ tay nhận được tin tức.

Là cha cậu hỏi cậu đi đâu, lúc trước luôn không có tín hiệu.

Đường Vũ nhận tín hiệu bản địa xong mới biết họ đã đến Rice.

Nhanh như vậy đã vượt qua một liên bang, cho dù không muốn về, nhưng chuyện cần hai người xử lý rất nhiều, không thể không vội vàng chạy về.

Xuống khỏi chiến thần, thay quần áo, Đường Vũ dùng diện mạo mới xuất hiện tại nhà họ Đường.

Đường Định Tín nhìn tư thế anh hùng của con trai, cảm thấy rất an ủi, mà con trai đã hồi phục vẫn đứng cùng Ian Clermont, khiến ông cuối cùng cũng hoàn toàn tán thành chuyện hai người.

Liên Kỳ lao từ phòng trong ra căng thẳng nhìn con trai, đau lòng nhìn vết sẹo trên mặt, sờ lên hỏi: “Con trai, có đau không?”

“Không sao, sẽ nhanh chóng trở lại như cũ thôi mẹ.”

Đã nghe Đường Định Tín nói con trai hoàn toàn hồi phục, hiện tại đã được nghiệm chứng từ biểu hiện và ánh mắt của đối phương.

Ánh mắt con trai đã không còn mù mờ và hiếu kỳ như trước, mà tràn đầy chấp nhất và kiên định, Liên Kỳ rơi lệ, bà không ngờ đời bà còn có thể thấy được con trai mình như thế này.

Đau khổ đè nén mười mấy năm toàn bộ được trút ra, Đường Vũ chỉ đành vụng về dỗ người phụ nữ xinh xắn đó.

Đợi cảm xúc của mọi người đều ổn định, Đường Định Tín trượt ngón tay, màn hình sáng lên, bên trong lập tức hiển thị hình ảnh trong máy giám sát, chính là Ogavin và một vị trung tướng.

“Lev.” Ian nói.

Anh nhận ra người đàn ông đi theo Ogavin, chính là thượng tá Lev trước kia.


Đường Vũ chỉ cảm thấy cái tên này khá quen tai, tỉ mỉ hồi tưởng mới bật cười.

Em gái của thượng tá Lev là Natasha, là cô gái ngực bự phu nhân Clermont từng giới thiệu cho Ian bị Lily bài xích.

Nhớ lại lúc đó, mỗi lần Ian xuất hiện, cậu luôn căng thẳng không lý do, có lẽ lúc đó cậu đã có chút “hứng thú” với thượng tá lạnh lẽo kia rồi.

“Muốn xử lý họ thế nào?” Đường Định Tín nói.

Người bị bọn họ bắt, dù sao cũng là nguyên tổng thống và trung tướng liên bang Hick, cho dù hiện tại đã bị ép hạ bệ, nhưng dù sao cũng có không ít người đi theo, nếu xử lý không tốt, sẽ tạo nên phiền toái lớn hơn.

Ian nhìn một lát, nói: “Giao cho tôi.” Sau đó quay người, đi về phía phòng giam, Đường Vũ đương nhiên cũng đi theo.

Ogavin không hoảng loạn khi trở thành con tin, ngược lại rất nhẹ nhõm, xem một quyển sách bằng giấy trong phòng giam.

Thấy cửa mở, Ian bước vào, ông cũng không mấy kinh ngạc, gương mặt chữ quốc nở nụ cười vẫn nhìn ra được khí thế ngày xưa.

“Ian, không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào tay cậu.” Ogavin đứng lên nói.

“Không phải tôi.” Ian đứng thẳng tắp, nhìn thẳng vào người đàn ông lúc trước cần anh phục tùng và tín ngưỡng, “Điều khiển chiến thần là Đường Vũ.”

Nghe cái tên đó, Ogavin nhíu mày, sau đó ánh mắt rơi lên một người đàn ông khác đi cùng Ian.

Người đàn ông đó thấp hơn Ian một chút, thân thể cao gầy nhưng không hề bệnh hoạn, ngược lại lộ ra mỹ cảm dẻo dai.

Hai mắt Ogavin híp lại không xác định gọi: “Đường Vũ?”

Nghe đối phương gọi tên mình, Đường Vũ hơi ngữa đầu: “Xin chào, đã lâu không gặp.”

Ogavin mở to hai mắt, biểu cảm luôn nhàn nhã lúc này mới lộ vẻ bất ngờ, sau đó ông cười lắc đầu nói: “Ôi, thật không cẩn thận, tính toán đều thua, tôi đã quá xem thường cậu.” Sau đó lại thở ra như được giải thoát, nói: “Tôi không ngờ ngài Joe lại mưu tính luôn cả người của mình, nếu không dù có bảo sao tôi cũng sẽ không để cậu tiếp xúc với chiến thần.”

Nói xong, Ogavin hiểu rõ ý đồ của Ian và Đường Vũ chuyến này, chủ động nói ra: “Các cậu đến, là muốn hỏi tôi tung tích của Abner sao.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.