Đọc truyện Chiến Thần – Chương 126: Chiến thần thức tỉnh
Lunerb quay người lại, không biết nên làm sao đối mặt với người luôn giống như một người thầy và một người cha của mình.
Những bất hạnh quấn lấy hắn từ trước đến nay, lại cũng là do người này mang đến, nếu có thể ngăn cản đối phương, vậy tất cả sẽ thay đổi, nhưng hắn biết hắn không có năng lực đó.
Lunerb nhìn đối phương, trong mắt lóe qua hoảng hốt, sau đó vẻ mặt hơi phức tạp, rồi nhanh chóng hồi phục bình thường, nói: “Chỉ là một vài nghiên cứu năng lượng ở thời không nhiễu loạn.”
Abner nhìn các số liệu vụt qua trước mắt, đại khái có thể đúng với điều Lunerb nói.
“Bọn họ đã hoàn chỉnh ra khỏi nơi đó rồi, không cần tốn thời gian trên việc vô nghĩa, con nên lên cơ giáp rồi.”
“Con biết.” Lunerb vung tay, tất cả số liệu trôi nổi đều biến mất.
Nghiên cứu của hắn đã không thể tiếp tục tiến hành, nếu không sẽ làm Abner nghi ngờ.
Thật ra đã nghiên cứu xong, vừa rồi chỉ thử nghiệm lần nữa mà thôi, nếu sau này có cơ hội, hắn sẽ lại đến đây, nếu không đến được cứ trực tiếp sử dụng kết quả nghiên cứu này, chắc không có vấn đề gì lớn.
Sau khi Lunerb đi rồi, Abner không biết dùng phương pháp nào hồi phục lại toàn bộ số liệu mà Lunerb đã xóa bỏ.
Toàn bộ số liệu tiến vào đầu ông, phục hồi, truy nguyên.
Qua rất lâu, Abner mở to đôi mắt đục ngầu, thấp giọng than thở: “Thằng bé ngốc.”
Trước khi ra khỏi phòng thí nghiệm, ông hạ lệnh: “Tước đoạt toàn bộ quyền hạn của Lunerb, sau này không cho phép nó lại gần đây một bước.”
Trừ Hick và Rice, năm đại liên bang khác cũng đã lục tục kéo đến Derek.
Không gian có lớn thế nào sau khi bị binh sĩ của bảy đại liên bang đóng trú, cũng trở nên nhỏ hẹp, đặc biệt còn có ngoại địch vẫn không ngừng xâm lược.
Nhưng may mà vì liên bang đến kịp thời, đã khống chế được bước chân xâm lược của người Hyde.
Mỗi ngày đều có trên ngàn trên vạn cơ giáp bị tổn hại, mỗi ngày đều có rất nhiều xác cơ giáp bị kéo đi để mặc cho trôi nổi trong vũ trụ.
Chiến tranh cơ giáp rất khó thấy cảnh tượng máu tanh, nhưng mỗi chiếc cơ giáp hoàn toàn tổn hại đều đại biểu sinh mạng của một chiến sĩ cơ giáp ưu tú đã hoàn toàn bỏ lại trên chiến trường.
Để bồi dưỡng một chiến sĩ cơ giáp cần bỏ ra gấp mấy chục lần tâm huyết bồi dưỡng binh sĩ bình thường, những người quan sát ở hậu phương đều cảm thấy ảm đạm không thôi.
Người Hyde là chủng tộc hiếu chiến, luôn du hành trong vũ trụ, xâm lược và chiến tranh đơn giản chỉ là chớp mắt với họ.
Cơ giáp của họ thích hợp tác chiến trong vũ trụ, tố chất thân thể cũng mạnh hơn.
Tuy bị chiến sĩ liên bang bao vây chặt chẽ, nhưng sau khi thoát khỏi hoảng loạn ban đầu, họ bắt đầu tuần tự tập trung tấn công, muốn đột phá vòng vây.
Trong tinh hệ đã quá lâu chưa từng bạo phát chiến tranh quy mô lớn như thế, chưa từng tổn thất nhiều nhân tài như thế.
Lúc này, các liên bang mới ý thức được, sức mạnh xâm lược lớn đến thế nào, nếu họ không chân chính liên hợp, sẽ tạo nên bi kịch.
Sức mạnh liên hợp giữa các liên bang bắt đầu hình thành, lực kiềm hãm nhắm vào người Hyde cũng mạnh hơn, hai bên bắt đầu tiến vào trạng thái cân bằng kỳ dị.
Chẳng qua loại cân bằng này, phải trả giá bằng tổn thất vô số chiến sĩ cơ giáp mỗi ngày.
“Tôi đã từng cảnh cáo các người, sau khi vào đây phải trực tiếp xông ra, để tránh bị liên hợp quân của liên bang bao vây, kết quả cuối cùng lại biến thành cục diện này.” Abner đang nói chuyện với người khác qua thiết bị liên lạc đặc biệt.
“Bớt phí lời đi.” Người trả lời có âm giọng khàn già nua, “Thuốc kéo dài sinh mạng còn cần bao lâu nữa?”
“Vào ngày mà các người có thể tiếp cận hành tinh Kenton.”
“Chiếc cơ giáp tên Sisyphus ở trung tâm là sao? Một mình cậu ta đã khống chế không ít lực lượng của chúng ta.”
“Sức mạnh của cậu ta không đủ sợ hãi, dù thế nào thì cậu ta cũng chỉ là một nhân loại bình thường.”
Abner nhìn video giám sát khu vực của Sisyphus.
Nhân loại bình thường, dù có mạnh mẽ, cũng sẽ mệt mỏi, sẽ buồn ngủ, sẽ mất đi lực phán đoán…
“Franco và Ogavin lại là sao? Bọn họ đang ngăn cản chúng ta.”
“Đạo bất đồng, bọn họ có cách tiếp tục sinh tồn, nhưng yên tâm đi, bọn họ sẽ thỏa hiệp.”
Nỗi sợ đối với Sisyphus khiến người Hyde không còn bao vây Hick chặt chẽ nữa, Emir nhân cơ hội vọt vào, lưng đâu lưng với Sisyphus.
“Nè người anh em, cậu chơi trò uy phong đủ rồi đó.”
Đối phương đúng như dự liệu không để ý đến hắn.
“Cậu nên nghỉ ngơi đi, bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, cho dù cơ giáp của cậu vô địch, nhưng cậu cũng bị phế.”
Cuối cùng cũng được trả lời: “Trở về không có gì làm.”
Emir: “…” Cậu rảnh đến vậy sao?
“Đường Vũ sao rồi?” Đây là chuyện duy nhất anh quan tâm.
“Vẫn đang hôn mê…”
Emir vừa nói xong, Ian đã nghe Elijah nói: “Ian, mau trở về, tình trạng Đường Vũ không tốt lắm.”
Ian quyết định lao khỏi vòng vây.
Trước đó sở dĩ anh vẫn không ra ngoài không phải vì không có cách, chỉ là không cần thiết, hiện tại anh muốn ra, cơ giáp của người Hyde đã không thể ngăn cản anh, cộng thêm có Emir hiệp trợ, Ian nhanh chóng thoát ra ngoài.
Tốc độ điều khiển cơ giáp của anh rất nhanh, mấy chục chiếc cơ giáp sau lưng không ai có thể đuổi kịp.
Anh vừa vào Derek, màn phòng vệ của Derek lóe qua một tầng sáng dịu, cho anh thuận lợi đi vào, nhưng cơ giáp của người Hyde đuổi theo sau lưng thì bị màn năng lượng mạnh mẽ đẩy ngược, mấy chiếc cơ giáp va vào nhau lập tức nổ tung.
Ian bước xuống Sisyphus, thợ bảo dưỡng bắt đầu kiểm tra và bổ sung năng lượng cho anh, Ian không kịp thay quần áo, cấp bách lao về phòng Đường Vũ.
Trong lúc đó liên lạc giữa anh và Elijah vẫn còn kết nối.
“Hô hấp của cậu ấy bắt đầu không ổn, lúc trước dồn dập bây giờ lại sắp không còn.” Elijah nôn nóng nói.
Đường Vũ, đợi tôi.
Mấy phút sau, Ian chạy tới phòng trị liệu, Đường Vũ đã được đẩy vào khoang trị liệu.
Bác sĩ vây quanh vội tới vội lui, Ian bước qua, kéo người phụ trách đứng cạnh Đường Vũ, hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”
“Hiện tại vẫn không biết, cơ năng thân thể của cậu ta vốn đã không ngừng suy thoái, nhưng vẫn chậm, có điều bắt đầu từ một tiếng trước, không biết tại sao, tốc độ suy thoái trở nên cực nhanh.”
Ian buông hắn ra, đi lại khoang trị liệu, nhìn người đang lặng lẽ nằm bên trong.
Sắc mặt người đó tái nhợt, vì dưỡng khí không thể cung cấp vào được mà môi bắt đầu tím tái.
Ian chậm rãi đặt tay lên tấm vách trong suốt của khoang trị liệu, dường như làm vậy thì có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Cho dù biết sau khi thân thể này hoàn toàn tử vong, Đường Vũ vẫn trở về, nhưng đó chỉ là suy đoán của Đường Vũ, không có ai chứng minh được Đường Vũ của anh có thể trăm phần trăm trở về cạnh anh hay không.
Vẻ ngoài lạnh lẽo cứng cỏi thoáng chốc rạn nứt, Ian tựa vào khoang trị liệu, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, lộ ra vẻ yếu ớt chưa từng có, hy vọng đối phương có thể mở mắt ra lần nữa.
Nhớ lại những cảnh tượng quá khứ của họ, dường như chưa từng có chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng sự bình đạm lại khiến anh càng chìm càng sâu.
Người đàn ông ngay cả chết cũng không sợ có thể tiêu diệt ngàn quân trên chiến trường, giờ đây bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi.
Tai áp vào khoang trị liệu, lặng lẽ lắng nghe tiếng dịch thể lưu động bên trong, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn.
Elijah lo lắng đứng cạnh Ian, sau khi người này trở về từ chiến trường, vẫn luôn canh giữ ở đây không rời nửa bước, khiến hắn rất lo lắng.
Hắn chưa từng thấy Ian bi thương như thế, trong lòng hắn, người đàn ông này mạnh mẽ không hề sợ hãi.
Mà bây giờ, cho dù đối phương chỉ lặng lẽ ngồi đó, thờ ơ nhìn khoang trị liệu, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức sợ hãi từ đối phương.
Tuy không biết Đường Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể khiến Ian bận lòng đến mức này, đại khái chết cũng đáng giá…
Elijah bước qua, vỗ Ian, nói: “Anh nên ăn một chút đi.”
Ian lắc dầu.
Elijah nóng ruột nói: “Lẽ nào vì cậu ta, ngay cả mạng sống anh cũng không cần nữa sao?”
Ian ngẩng đầu, nhìn hắn nói: “Cậu ấy sắp tỉnh rồi.”
Elijah sửng sốt, đây là câu đầu tiên Ian nói suốt ba ngày nay.
Mà điều khiến Elijah cảm thấy quái dị, là trong mắt đối phương đã không còn bi thương và sợ hãi, nơi đó sạch sẽ không một chút cảm xúc, không có dục vọng và tình cảm.
Ian không phải bị kích thích quá lớn đó chứ?
Elijah không biết nên tỏ vẻ gì, chỉ nghĩ, muốn khuyên đối phương ăn một chút, nhưng lời chưa nói ra, người đàn ông trước mặt đã đột nhiên đứng lên.
Đối phương cao hơn hắn nửa cái đầu, sau lúc đứng lên, khí thế đã mang theo mình lâu dài cũng trở lại trên người, người đàn ông chìm trong bi thương sợ hãi ba ngày ở đó dường như chưa từng tồn tại.
Hắn thấy Ian đứng lên, không nhìn đến thiếu niên trong khoang trị liệu nữa, không chút lưu luyến cất bước rời đi.
Elijah vuốt mái tóc rối do gió mà đối phương tạo ra, mắt lộ vẻ khó hiểu.
Nói Đường Vũ sắp tỉnh, nhưng tại sao đột nhiên bỏ đi?
Sau đó, thiết bị quan sát bên cạnh khoang trị liệu đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai liên tục không ngừng.
Elijah lảo đảo, suýt đứng không vững.
Âm thanh đó, đại biểu người trong khoang trị liệu, đã hoàn toàn mất đi tất cả hơi thở của sự sống.
Nhân viên y tế bắt đầu bận rộn đầy hoảng loạn, có người hồi báo có người thì đi cấp cứu.
Nhưng người đàn ông cao lớn đã ra đến cửa vẫn không hề dừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Bước chân Ian kiên định và tràn đầy sức mạnh, từng bước từng bước đi về một hướng.
Nơi đó chính là chỗ của chiến thần.
Đẩy mở cửa kho, Ian bước vào.
Âm thanh giày quân đội ma sát với mặt sàn trơn bóng vang lên từ xa đến gần, như mang theo ma lực có thể đánh thức người khác.
Chiếc cơ giáp duy nhất trong kho bị tiếng bước chân có quy luật cùng khí thế không thể xem thường đánh thức, đôi mắt vẫn không có gì chậm rãi bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhỏ yếu, rồi dần sáng lên, cuối cùng bùng phát ánh sáng vàng chói mắt.
“Đường Vũ.”
Không ai trả lời anh, nhưng khoang ngực của chiếc cơ giáp đó đột nhiên mở ra, ***g ngực kiểu vân tay xoay chuyển, lộ ra khoang điều khiển được ngăn bởi một tấm màn mỏng, mang theo sức mạnh dụ hoặc, mở ra cho Ian Clermont.