Bạn đang đọc Chiến Thần Vĩ Đại Nhất – Chương 13
Nói chuyện một lát, cụ Tô không khỏi vui sướng.
Cháu gái của mình mặc dù chưa đến mức có thể gánh vác một phía, nhưng cũng không tệ chút nào.
“Chàng trai, chỉ mong cậu có thể xứng đối với bé Uyên…” Cụ Tô có mấy phần mong chờ.
Mặt trời vừa lặn xuống, Tần Trạm đã bắt taxi đến khách sạn Royal Palace.
Chủ nhân của khách sạn không phải ai khác mà chính là Kiếm Hổ.
Nội thất trong khách sạn cũng đúng như cái tên của nó, trừ vàng son lộng lẫy thì còn tụ tập cả ăn uống, phòng hát Karaoke, hộp đêm, trung tâm xông hơi… Rất nổi tiếng ở Đạm Thành, rất nhiều người đều sẽ chọn gặp mặt ở đây.
Tần Trạm đứng trước cửa khách sạn Royal Palace, ăn mặc có vẻ không hợp với người chung quanh.
“Trời đất, đây không phải là Tần Trạm sao?” Đúng lúc này, một chiếc xe bỗng đổ trước mặt Tần Trạm.
Sau đó một người vuốt tóc ngược ra sau thò đầu ra.
Thấy người này, Tần Trạm không khỏi cau mày.
Người này tên là Trương Hoán, bạn thời đại học với Tần Trạm.
Hồi còn đi học, hai người đã đối đầu với nhau, có thể nói là gây khó dễ cho Tần Trạm mọi lúc mọi nơi.
“Cậu cũng tới dự buổi họp lớp hả? Sao tôi nhớ là không ai gọi cậu nhỉ?” Trương Hoán bước xuống xe, cười hì hì nói.
“Buổi họp lớp?” Tần Trạm cau mày.
Kể từ khi tốt nghiệp, anh đã không bước chân ra khỏi nhà, sớm không liên lạc với bạn bè cùng lớp.
“Chậc chậc, họp lớp mà cũng không ai gọi cậu, nếu đã để tôi gặp thì cùng đi nhé?” Trương Hoán cười như không cười.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Tôi bận việc, không đi được.”
Nghe vậy, Trương Hoán vội kéo tay Tần Trạm: “Không đi? Bao nhiêu năm không gặp bạn bè, vất vả lắm mới được tụ tập một chỗ, sao cậu lại không đi? Huống chi giảng viên của chúng ta cũng đến!”
Giảng viên? Tần Trạm nhớ rõ người này, bà ta tên là Từ Thư Tiêu, một kẻ nịnh giàu ghét nghèo đúng tiêu chuẩn, đối xử với học sinh nghèo và học sinh giàu bằng hai thái độ, còn từng khẳng định cả đời này Tần Trạm sẽ không có tiền đồ.
Nghĩ đến đây, Tần Trạm lập tức đồng ý: “Đi thôi.”
Trương Hoán nhất thời vui vẻ.
Anh ta nhiệt tình như thế đương nhiên không phải là vì tình cảm cùng lớp, mà là vì anh ta nghe được một tin tức, đó là vợ Tần Trạm cắm sừng anh.
Nếu nói chuyện này trước mặt mọi người thì chắc chắn Tần Trạm sẽ mất hết mặt mũi.
Hai người cùng nhau vào phòng riêng.
Vừa mở cửa ra đã thấy một đám bạn học đang thân thiết bắt chuyện.
“Anh Hoán, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Ôi chao anh Hoán, bọn em chờ anh lâu lắm đấy.”
“Đúng thế, sao anh đến trễ vậy?”
Trương Hoán cười khẽ: “Trên đường gặp Tần Trạm nên tán gẫu mấy câu.”
“Tần Trạm?” Lúc này mọi người mới đưa mắt nhìn Tần Trạm.
Thấy cách ăn mặc giản dị của anh, trong lòng mọi người không khỏi nhạo báng.
“Tần Trạm, bây giờ cậu đang làm việc ở đầu?” Có bạn học hỏi.
Tần Trạm liếc nhìn cậu ta: “Tôi không đi làm.”
Tức là dân thất nghiệp chứ gì?” Vừa dứt lời, bạn học cùng lớp đều cười phá lên.
Tần Trạm không để ý tới họ, coi như không nghe thấy gì.
“Chậc chậc, mấy năm không gặp, cậu vẫn bủn xỉn như trước kia.” Lúc này, giảng viên cũ Từ Thư Tiêu lại lộ ra bộ mặt của cô ta.
Tần Trạm cười nhìn cô ta: “Mấy năm không gặp, cô vẫn hám lợi như trước kia nhỉ, nhưng bây giờ trông cô già hơn ngày xưa nhiều.”
Nghe thấy Tần Trạm bật lại mình, sắc mặt Từ Thư Tiêu thay đổi, phản xạ sờ mặt mình, sau đó giận tím mặt nói: “Tần Trạm, tôi là giảng viên cũ của cậu cơ mà, đây là thái độ của cậu đối với tôi hả? Đúng là vô giáo dục!”
“Bà cũng xứng à?” Tần Trạm khẽ hừ một tiếng, ngồi bịch xuống bên cạnh Từ Thư Tiêu.
Từ Thư Tiêu bịt mũi nói: “Cậu có thể ngồi sang chỗ khác được không? Mùi nghèo kiết xác của cậu khiến tôi thật ghê tởm!”
“Tôi còn chưa ghét bỏ mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô đâu, bà còn có mặt mũi ghét bỏ tôi à?” Tần Trạm phản kích ngay lập tức.
“Cậu!” Từ Thư Tiêu bị Tần Trạm chọc giận thở hổn hển.
“Tần Trạm, đừng chấp nhặt với cô ta.” Lúc này, một nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nữ sinh này tên là Cung Duyên, hồi còn đi học là lớp trưởng, vẫn rất chiếu cố Tân Trạm.
Nghe cô nói vậy, Tần Trạm cười đáp: “Được rồi.”
“Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, tôi bao!” Trương Hoán đứng lên, hào phóng nói.
“Anh Hoán, thế thì bọn em không khách khí nữa nhé!”.
“Nghe bảo khách sạn này đắt đỏ lắm, anh Hoán chịu nổi không vậy?”
“Đừng đùa, anh họ của Trương Hoán chính là giám đốc đại sảnh của Royal Palace cơ mà!”
“Trời đất, thế thì cũng được coi là người của anh Hổ rồi nhỉ?”
Lời tâng bốc của mọi người khiến Trương Hoán rất hưởng thụ.
Anh ta đắc ý nhìn Tần Trạm, cười nói: “Đúng thế, anh họ tôi là bạn thân với anh Hổ, sau này mọi người tới đây chơi, báo tên tôi là được!”.
Nghe vậy, rất nhiều người đều nhìn Trương Hoán bằng ánh mắt khác hẳn.
Nhất là Từ Thư Tiêu, chỉ hận không thể dán lên người Trương Hoán.
Tần Trạm không khỏi thở dài, tình bạn bè ngày xưa đã không còn nữa, cái gọi là họp lớp cũng trở thành nơi cho mọi người so bì với nhau.
“Sớm biết vậy tôi sẽ không đến.” Cung Duyên nhíu mày, hiển nhiên cũng suy nghĩ giống Tân Trạm.
Tần Trạm xòe tay: “Làm quen là được.”
Rượu quá ba tuần, đồ ăn đã nếm hết, bữa ăn tiền vào giai đoạn cuối.
Rất nhiều bạn học mượn hơi rượu liên tục bày tỏ thiện ý với Trương Hoán, thậm chí còn có nữ sinh thừa cơ đến gần Trương Hoán.
“Khụ khụ.” Lúc này, Trương Hoán họ khan một tiếng, sau đó có bạn học nhìn Tần Trạm, cố ý hỏi: “Tần Trạm, sau khi tốt nghiệp chúng tôi không thể liên lạc với cậu, cậu đi đầu vậy?”
Tần Trạm đang định trả lời thì một bạn học khác cười nói: “Tôi nghe nói Tân Trạm đi ở rể, có đúng không vậy?”
“Chậc chậc, không ngờ lại là kẻ bám váy vợ, thật ghê tởm” Từ Thư Tiêu bắt được cơ hội cười nhạo.
Tần Trạm nhíu mày, rất rõ ràng đám người này đã thương lượng từ trước.
“Người ta có thể bám váy vợ cũng là bản lĩnh.” Trương Hoán cười nói, vươn tay vỗ vai Tần Trạm, cười khẽ hỏi: “Tôi nghe bảo vệ cậu cắm sừng cậu ba năm, còn đá cậu ra khỏi nhà họ Lâm, có đúng không vậy?”
“Hả? Cắm sừng? Tần Trạm bị cắm sừng à?”
“Ha ha ha!”
Bạn học đều cười ầm lên, khinh thường nhìn Tần Trạm.
“Tần Trạm, tôi chỉ đùa thôi, cậu không giận chứ?” Trương Hoán lại gần, hèn hạ nói.
Tần Trạm liếc nhìn anh ta, vươn tay cho anh ta một cái tát.
Mặc dù đã giảm bớt sức lực, nhưng vẫn khiến Trương Hoán bay ra ngoài, khuôn mặt sưng vù.
“Tôi cũng chỉ nói đùa với cậu thôi, cậu không giận chứ?” Tần Trạm lạnh giọng hỏi.
Trương Hoán đứng dậy, chỉ vào Tần Trạm nổi giận mắng: “Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi hả? Cậu chán sống rồi à?” Nói xong, anh ta lại xông tới.
“Bốp!” Tần Trạm thậm chí không đứng dậy, giơ tay thêm một cái tát, khiến Trương Hoán văng ra ngoài.
Lần này Trương Hoán hộc máu, răng hàm bị tát cho gãy hết.
Tiếng cười nhạo của cả lớp đều im bặt, ánh mắt mọi người trở nên quái dị.
“Đừng có giở trò nói móc đá xéo ở đây, không có tác dụng gì với tôi đâu.” Tân Trạm trầm tĩnh nói: “Ai chọc giận tôi, tôi sẽ đánh kẻ đó.”
“Chậc chậc, thật kiêu ngạo, Tần Trạm, anh họ của Trương Hoán chính là giám đốc đại sảnh ở đây, là người của anh Hổ! Cậu dám đánh nhau ở đây, xem ra là chán sống rồi!” Từ Thư Tiêu cười trên nỗi đau của người khác.
Trong lòng cô ta bắt đầu mong chờ cảnh tượng Tần Trạm quỳ xuống đất xin tha.
Trương Hoán bò dậy, dữ tợn nói: “Cậu chờ đấy cho tôi, tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi nơi này!”
Nói xong, anh ta đóng sầm cửa rời đi.
“Xong đời, có kẻ sắp bị đánh rồi!” Từ Thư Tiêu hưng phấn nói.
Tần Trạm, cậu thừa dịp này mau đi đi.” Cung Duyên lo lắng nói: “Anh họ cậu ta là người của Kiếm Hổ, chúng ta không thể trêu vào được đâu.”
Tần Trạm lắc đầu, cười nói: “Tôi lại muốn được kiến thức thử xem.”
.