Đọc truyện Chiến Thần Tu La – Chương 737: “là Ai”
Trong phòng làm việc ở nhà họ Đinh.
Lúc này, Đinh Hồng Diệu đang ngồi trên ghế chủ tịch tân nhiệm trong phòng làm việc chủ tịch.
Anh ta liếc nhìn danh sách người mới bị đuổi việc, tất cả những người mà Đinh Trung trọng dụng đổi hết thành cánh tay đắc lực của mình.
Trước tiên thanh trừ phe đối lập, sau đó lại thay đổi nghiệp vụ chính của công ty, anh ta muốn biến chế tạo Đinh Dung trở thành một công cụ kiếm tiền cho mình.
Nghĩ đến chỗ vui, Đinh Hồng Diệu nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Lúc đang vui vẻ, cửa phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra, Đinh Hoàng Liễu vội vàng chạy vào.
Đinh Hồng Diệu hơi bực bội, sao lại không biết quy tắc như thế?
Cho dù là em gái của mình thì cũng không thể tùy ý làm loạn được.
Còn chưa đợi anh ta mở miệng trách móc, Đinh Hoàng Liễu liền giành nói trước: “Anh à, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn, chuyện lớn gì?”
Đinh Hoàng Liễu thở hổn hển: “Không phải là anh kêu em đi tham gia đấu thầu hả, đã thất bại.”
Đinh Hồng Diệu nhíu mày.
Phương án và phong bì mà bọn họ chuẩn bị đều không có vấn đề gì, thực lực đủ tiêu chuẩn đứng đầu.
Theo lý mà nói, không nên thất bại mới đúng.
Nhưng thương trường như chiến trường, không có ai luôn luôn thắng lợi.
Thất bại là chuyện bình thường.
Anh ta không để ý cho lắm, bình tĩnh nói: “Thất bại thì cứ thất bại thôi, những người khác đến tham gia đấu thầu cũng không phải là ăn chay, chắc chắn phong bì nhiều hơn chúng ta, phương án tốt hơn nhỉ?”
Đinh Hoàng Liễu lắc đầu.
“Không phải, người trúng thầu ngay cả một đồng tiền cũng không có.”
“Không biết tại sao lần này bên nhân viên chính phủ đột nhiên thay đổi tính cách, trở nên rất thanh liêm, ói hết tất cả các phong bì ra một lần.”
Đinh Hồng Diệu cười nói: “Có chuyện này à, đúng là hiếm thấy đó.”
Đinh Hoàng Liễu tiếp tục nói: “Anh, anh có biết là ai trúng thầu không?”
“Là ai?”
“Anh, anh phải chuẩn bị tâm lý đó, em sợ nói ra sẽ khiến anh giật mình.”
“Cái gì em nói đi, có ai có thể khiến anh giật mình chứ?”
“Là…!Đinh Phong Thành.”
Không khí đột nhiên ngưng đọng lại, quang cảnh trở nên vô cùng xấu hổ.
Lúc đầu, Đinh Hồng Diệu còn đang xem thường, kết quả sau khi nghe thấy ba chữ Đinh Phong Thành, anh ta liền đứng ngồi không yên, mặt lúc trắng lúc xanh, lửa giận vọt thẳng lên tận trời.
“Đinh Phong Thành? Dựa vào cái gì mà tên phế vật kia lại trúng thầu?”
Đinh Hoàng Liễu liền tường thuật lại những gì đã xảy ra, cả sự thay đổi của Đinh Phong Thành, mọi thứ khiến anh ta phải kinh ngạc.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, Đinh Hồng Diệu dựa lưng vào ghế, tự hỏi.
Đinh Hoàng Liễu bày tỏ nỗi lo của cô ta: “Không biết tại sao Đinh Phong Thành lại trở nên lợi hại như thế, như là biến thành một người khác, không biết có phải là bị yêu quái nhập không nữa.”
Đinh Hồng Diệu bậc cười.
“Không phải là thay đổi, cũng không phải là bị yêu quái nhập.”
“Vậy thì tại sao?”
“Có cao nhân chỉ điểm.”
“Cao nhân là ai?”
“Giang Nghĩa.”
Đinh Hoàng Liễu sững người, đúng là cô ta nhìn thấy cái bóng của Giang Nghĩa trên người Đinh Phong Thành.
Cô ta hỏi: “Anh à, anh nói là Giang Nghĩa âm thầm chỉ điểm Đinh Phong Thành, giúp đỡ nó trúng thầu?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào, Giang Nghĩa và Đinh Phong Thành đối đầu nhau mà.”
“Dưới tình huống bình thường thì là không thể nào, Giang Nghĩa cũng không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng mà Đinh Thu Huyền thì sẽ.”
Đinh Hồng Diệu nhìn người rất chuẩn.
Anh ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài: “Chắc là em biết rõ tính cách của đứa em gái này nhỉ, ngây thơ lại tốt bụng, nó sẽ lựa chọn duy trì mối quan hệ với người thân mà tha thứ cho Đinh Phong Thành.”
“Giang Nghĩa yêu Thu Huyền như thế, đương nhiên sẽ đồng ý với quan điểm của Thu Huyền.”
“Cho nên, nhìn như là Giang Nghĩa giúp đỡ cho Đinh Phong Thành, nhưng thật ra động lực bên trong là Đinh Thu Huyền.”
Không thể không nói, Đinh Hồng Diệu nhìn người rất chuẩn, vừa nhìn liền có thể nhìn thấy rõ bản chất của sự việc.
Dựa vào tính cách của Giang Nghĩa, không chơi chết Đinh Phong Thành đã là nương tay lắm rồi, làm sao có thể giúp đỡ cậu ta, tất cả những gì mà Giang Nghĩa làm cũng chỉ là vì Đinh Thu Huyền.
Anh ta tiếp tục nói: “Hơn nữa, em vừa mới báo cáo với anh hai chuyện.
Thứ nhất, trước đây không lâu Giang Nghĩa đã từng tâm sự với ông cụ trong từ đường khá là lâu, không biết là nói cái gì.
Thứ hai, Giang Nghĩa trợ giúp cho Đinh Phong Thành trả khoản nợ bài bạc.”
Đinh Hoàng Liễu nghe thấy mà tê cả da đầu, cô ta nói: “Anh à, chuyện này không đúng lắm, với tình huống này, Giang Nghĩa đang muốn trợ giúp Đinh Phong Thành ngồi vào vị trí gia chủ.”
Ngay cả Đinh Hoàng Liễu còn có thể nhìn ra được, sao Đinh Hồng Diệu có thể không nhìn ra?
Anh ta nhìn bầu trời xa xăm, nhẹ giọng nói: “Ban đầu anh cho rằng Giang Nghĩa chỉ là người ngoài, lại có mâu thuẫn sâu đậm với ông cụ, chúng ta cướp vị trí gia chủ chẳng có liên quan trực tiếp với cậu ta, cậu ta sẽ không nhúng tay vào.”
“Xem ra là anh đã quên tính tới Đinh Thu Huyền.”
“Thôi bỏ đi, việc đã đến không thể ngăn cản.
Giang Nghĩa có đúng không, người đàn ông được các người xem như là thần thoại, tôi cũng muốn xem xem cậu ta lợi hại tới cỡ nào.”
Sau đó, Đinh Hồng Diệu gọi cánh tay đắc lực của mình vào phòng làm việc.
Ninh Luân – xí nghiệp Hồng Vận.
“Chủ tịch Đinh, cậu tìm tôi?”
“Ông chủ Ninh, thật ngại quá, tôi có chuyện muốn làm phiền ông.”
“Chủ tịch Đinh khách khí rồi, cái mạng già này của tôi là do cậu cứu, có chuyện gì thì cứ nói.
Nếu như làm được, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Đinh Hồng Diệu nói: “Giúp tôi điều tra một người.”
“Là ai?”
“Giang Nghĩa.”