Chiến Thần Tu La

Chương 347: Thư


Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 347: Thư


Đinh Thu Huyền lúc này mới hiểu tại sao Giang Nghĩa lại tức giận, em trai Giang Châu của anh còn phải chịu sự sỉ nhục như này, đây là chuyện Giang Nghĩa tuyệt đối khó lòng chấp nhận.

Trình Hải nói: “Sáng nay tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ, bảo tôi đến mộ bái tế, tôi còn không hiểu là tại sao.

Mãi cho tới sau khi tôi đến mới hiểu ý của đối phương.


“Đối phương còn nói cái gì không?”
Trình Hải lắc đầu: “Không.


“Không đòi tiền sao?”
“Không có.


Không phải là tiền, vậy thì là vì trả thù, người có thù với Giang Nghĩa hơn nữa biết địa chỉ của mộ Giang Châu không nhiều, nghĩ kỹ thì biết là ai.

Bốn chữ: doanh nghiệp Thiên Đỉnh!

Lúc này, Giang Nghĩa nhìn thấy trong ngôi mộ bị đào lên có một bức thư bị khối đá đè.

“Hửm?”
Anh vốn người nhảy xuống, nhặt bức thư lên, sau khi mở ra, bên trong là một dòng chữ: Muốn hũ tro cốt sao? 9 giờ sáng ngày mai, khách sạn quốc tế Lộc Hải, gặp ở đại sảnh.

Tuy đối phương không có thể tỏ rõ thân phận, nhưng khách sạn quốc tế Lộc Hải là tư sản của doanh nghiệp Thiên Đỉnh, đủ để nói rõ vấn đề.

Giang Nghĩa nhảy ra khỏi hố, từ từ đi ra.

“Nghĩa, anh muốn đi đâu?” Đinh Thu Huyền lo lắng lại sợ hãi hỏi.

“Đi làm việc.


Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền sinh ra một loại bất an, Giang Nghĩa của lúc này bị cơn giận chiếm cứ đầu óc, sợ rằng sẽ làm ra hành vi không lý trí.

Cô hét lớn nói: “Nghĩa, anh bình tĩnh một chút, chúng ta báo cảnh sát!”
Giang Nghĩa không lên tiếng, mà một mình càng đi càng xa.

Dám đào mộ của Giang Châu, còn dùng hũ tro cốt làm mồ nhử dụ Giang Nghĩa tới cửa, Giang Nghĩa sẽ khiến đối phương biết cái gì gọi là dẫn lửa đốt người!
Trình Hải thở dài, nói: “Không cần gọi, chuyện cậu cả quyết định, người khác không thay đổi được.

Huống chi, chuyện lần này rất nghiêm trọng, cậu cả chắc chắn sẽ dốc toàn lực đòi lại công bằng cho cậu hai.


“Nhưng đây rõ ràng là một cái bẫy!” Đinh Thu Huyền lo lắng nói.

“Là bẫy, cậu cả không ngốc, hãy tin tưởng cậu ấy đi.


Dù sao không thể thay đổi gì cả, không bằng chọn tin tưởng Giang Nghĩa, đây là chuyện duy nhất mà hiện nay Trình Hải và Đinh Thu Huyền có thể làm.


!
Khu Giang Nam, văn phòng của người tổng phụ trách.

Giang Nghĩa ngồi ở trên ghế làm việc, trong tay cầm bức thư đó, bên dưới có Lâm Chí Cường.

Đi theo Giang Nghĩa nhiều năm, Lâm Chí Cường vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được anh giận dữ như vậy, thậm chí còn tức giận hơn khi anh em chết trên chiến trường.

Là ai, dám động vào lửa của lôi đình?
Trầm mặc hồi lâu, Giang Nghĩa nói: “Lâm Chí Cường, điều động Thần La Thiên Chinh và bốn Hoàng Kim, sáng ngày mai theo tôi hành động.


Cùng lúc sử dụng Thần La Thiên Chinh và Hoàng Kim Thập Nhị Cung, kẻ địch như thế nào cần sử dụng lực lượng lớn như vậy?
Hơn nữa, vừa xuất động thì là bốn Hoàng Kim.

Cho dù ở chiến trường ở biên giới phía tây, cũng rất ít khí ra tay quy mô lớn như vậy.

Nhìn ra được, Giang Nghĩa là thật sự phẫn nộ tới cực điểm.

Lâm Chí Cường gật đầu: “Thuộc hạ hiểu, lập tức đi làm.


“Ừ, lui xuống đi.



Lâm Chí Cường vừa xoay người, rảo bước rời khỏi văn phòng, đi truyền lệnh của Giang Nghĩa, đích thân lựa chọn bốn Hoàng Kim thích hợp cho lần xuất chiến này.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Giang Nghĩa.

Anh nhìn bức thư mà nhíu mày.

Cảm giác!
Hành động lần này của doanh nghiệp Thiên Đỉnh dường như không giống trước đây.

Nói không ra khác ở đâu, vẫn là sự bỉ ổi, đê tiện như trước đây, nhưng ở đằng sau dường như còn ẩn giấu thứ đáng sợ hơn.

Giang Nghĩa lúc này, cảm thấy mình như đang ở trong bầu trời đêm tối.

Trong bóng tối, ngoài đàn soi nhe răng múa vuốt ra, còn có một mũi tên nhắm chuẩn vào anh.

u000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000e.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.