Chiến Thần Tu La

Chương 328: Vô Cùng Đơn Giản


Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 328: Vô Cùng Đơn Giản


Không khó?
Mọi người đều liếc mắt, muốn xem xem ai lại to gan như vậy, nói ra những lời ngông cuồng như vậy.

Sau khi nhìn thấy là Giang Nghĩa, Thạch Văn Bỉnh cười haha, lắc đầu nói: “Tôi cứ tưởng là vị cao nhân nào nói chuyện, hóa ra là cậu, một người ngoài ngành.

Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu không hiểu một chút gì về y thuật?”
Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Lúc trước không hiểu, nhưng trong khoảng thời gian này ông cụ nhà họ Tân đã truyền dạy cho tôi một vài y thuật, cũng nắm được một vài môn đạo.”
“Ồ? Không biết là anh học được bao lâu rồi?”
“Gần một tháng rồi.”
Thạch Văn Bỉnh cười haha, một tháng? Một tháng có thể học được cái gì!
Con cái nhà có truyền thống y khoa như bọn họ, đều là đọc sách kiến thức y khoa từ nhỏ, sau này sẽ có người trong gia tộc đặc biệt tiến hành bồi dưỡng, còn phải đi đến trường y để nghiên cứu chuyên sâu.
Như vậy mới có thể có được thành tựu.


Đừng nghĩ là mấy người như Thạch Văn Bỉnh, Tân Uẩn còn trẻ mà đã có thể nắm được y thuật cao cấp như vậy là một chuyện dễ dàng, những vất vả phải bỏ ra ở sau lưng khó có thể tưởng tượng được.

Vì vậy Thạch Văn Bỉnh rất xem thường hành vi phát ngôn ngông cuồng của Giang Nghĩa khi mới chỉ học có một tháng y thuật.

Không chỉ có Thạch Văn Bỉnh, ngay cả Lâm Gia Vinh cũng rất phản cảm.

Một tháng?
Haha, ông ta không dám tùy tiện giao mạng sống của mình vào một người mới học y thuật được một tháng, thậm chí còn chưa xuất sư.

Đây không phải là đang đùa sao?
Lâm Gia Vinh cười khẩy nói: “Nhà họ Tân thật sự không còn ai nữa? Lại đưa một lính mới đến để chữa bệnh, đúng là hoang đường!”
Trên mặt Tân Uẩn cũng không được vui cho lắm.

Mặc dù biết Giang Nghĩa đang giải vây cho mình, nhưng nói thật, cách làm này không thích hợp lắm, càng tỏ ra nổi bật sẽ càng bị người khác xem thường.

Nhưng….
Giang Nghĩa không quan tâm đến những chuyện kia, anh bình tĩnh nói: “Trước đó mấy người cũng có nhắc đến y thuật bí truyền của nhà họ Tân, thực ra không phải Tân Uẩn không muốn sử dụng, mà là cô ấy không biết.”
“Không giấu gì mấy người, y thuật bí truyền này truyền cho nam không truyền cho nữ, cho dù y thuật của Tân Uẩn có cao đi chăng nữa cũng sẽ không học được.”
“Tôi là nam, lại là đệ tử cuối cùng của ông cụ Tân, tôi đã nắm được y thuật bí truyền này, ông Lâm, ông chắc chắn không muốn tôi chữa bệnh cho ông?”
“Nếu như ông không muốn chữa, vậy thì mời rời đi, chúng tôi còn phải tiếp tục kinh doanh.”
Rất đẹp!
Trong lòng Tân Uẩn thầm vui mừng, bản lĩnh đá bóng của Giang Nghĩa thật sự không tồi.


Đã thành công giải vây cho cô ta.

Không phải cô ta không muốn chữa, mà là y thuật bí truyền chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, Tân Uẩn lập tức được ‘giải cứu’.

Bây giờ chỉ còn hai con đường cho Lâm Gia Vinh lựa chọn.
Một là để cho một lính mới chữa trị;
Hai là rời đi.

Người có thân phận như Lâm Gia Vinh sao có thể lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa chứ? Chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi.

Đến lúc đó là do bản thân Lâm Gia Vinh từ bỏ chữa trị, mà không phải người nhà họ Tân từ chối chữa trị.

Như vậy, vừa không đắc tội với Lâm Gia Vinh, vừa bảo toàn được biển hiệu của nhà họ Tân, một mũi tên trúng hai con nhạn, quả bóng này Giang Nghĩa đá quả thật rất đẹp.

Tân Uẩn giúp đỡ, nói: “Ông Lâm, ông lựa chọn như thế nào?”
Lâm Gia Vinh do dự.


Ông ta quả thật rất muốn chữa trị, nhưng giao mạng sống của mình vào một tên lính mới, ông ta không chơi được.

Ba con nhà họ Thạch cau mày.

Nếu như tính toán của Giang Nghĩa thành công, vậy kế hoạch của bọn họ sẽ phải bỏ đi, không bẫy được Tân Uẩn, bọn họ chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra.

Vì vậy, Thạch Khoan ho một tiếng, nói: “Y thuật của ông cụ Tân độc nhất vô nhị, đệ tử cuối cùng của ông ấy chắc chắn cũng sẽ không tồi.

Nếu như đệ tử của ông cụ Tân không được, vậy không phải là đánh vào mặt ông ấy sao? Ông Lâm, tôi cảm thấy ông có thể thử.”
“Hả?”
Lâm Gia Vinh có chút dao động.u000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000fu000f.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.