Chiến Thần Tu La

Chương 326: Hỏa Nhãn Kim Tinh


Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 326: Hỏa Nhãn Kim Tinh


Mỗi ngày Tân Uẩn đều tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân, từ lâu đã luyện thành một đôi ‘hỏa nhãn kim tinh’, hơn nữa đối với một bác sĩ mà nói, nhìn, nghe, hỏi, sờ là những tố chất cơ bản.

Vì vậy, vừa nhìn thấy ông Lâm, Tân Uẩn đã biết thân phận của đối phương chắc chắn rất tôn quý.

Lúc nhìn thấy hai ba con Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đi theo sau, Tân Uẩn càng thêm chắc chắn thân phận của đối phương vô cùng cao quý, nếu không, không thể khiến hai ba con nhà họ Thạch làm ‘tùy tùng’.
Ông Lâm đi vào trong nhà, chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấy Tân Uẩn, từ từ đi đến.

“Cô là bác sĩ Tân?”
Tân Uẩn đứng dậy, vô cùng khách khí nói: “Vãn bối Tân Uẩn, là bác sĩ của bệnh viện nhà họ Tân.”
“Ừ.”
Ông Lâm gật đầu, ngồi xuống, thờ ơ nói: “Gần đây cơ thể của tôi có chút không thoải mái, muốn mời bác sĩ Tân khám cho.”
Tân Uẩn cau mày.

Đến khám bệnh?
Hai ba con nhà họ Thạch ở phía sau ông Lâm là nhân vật đứng đầu trong giới y khoa của thành phố Giang Nam hiện nay, trình độ y thuật của bọn họ không hề kém hơn Tân Uẩn.


Thậm chí còn giỏi hơn Tân Uẩn.
Tại sao nỡ bỏ gần tìm xa, chạy đến tìm Tân Uẩn khám bệnh? Chỉ cần nghĩ cũng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ.

Thạch Văn Bỉnh còn đặc biệt dặn dò, nói: “Bác sĩ Tân, cô phải khám kỹ, khám cẩn thận.

Ông Lâm Gia Vinh này là tổng giám đốc của đại lý Ferrari ở nước V, phụ trách tất cả công việc của thương hiện Ferrari ở trong nước.”
Anh ta cố ý nói ra thân phận của Lâm Gia Vinh, để tăng thêm áp lực cho Tân Uẩn.

Lần này Tân Uẩn càng khó hiểu, cô ta nói thẳng: “Ông Lâm, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hai ba con Thạch Khoan và Thạch Văn Bỉnh phía sau ông mới là nhân vật phong vân trong giới y khoa, trình độ chữa bệnh của bọn họ còn cao hơn tôi, ông hà tất phải bỏ gần tìm xa?”
Thạch Khoan cười: “Bác sĩ Tân thực sự quá khiêm tốn rồi, cả Giang Nam này ai mà không biết cái danh ‘nữ hoa đà’ chứ? Hơn nữa, sở trường của nhà họ Thạch chúng tôi là phẫu thuật khoa ngoại, sở trường của nhà họ Tân các cô là điều trị khoa nội.

Bệnh của ông Lâm ở bên trong, để cho nữ hoa đà cô chữa trị, đương nhiên là thích hợp nhất.”
Đoạn ‘rắm cầu vòng’ này của ông ta đã tung Tân Uẩn lên trời.


Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ra, đây thực ra là khen để khiến người khác gặp bất lợi, bây giờ khen càng tốt, đến lúc đó ngã sẽ càng đau.

Lâm Gia Vinh nói: “Bác sĩ Tân, cô cứ yên tâm, chỉ cần cô có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, về tiền công tôi đảm bảo sẽ không khiến cô thất vọng.”
Tân Uẩn cười khổ, đây không phải là chuyện tiền thù lao.

Đây là cái bẫy mà hai ba con nhà họ Thạch đã đào sẵn cho cô, nếu như thật sự có thể dễ dàng chữa trị, hai ba con nhà họ Thạch đã giành lấy rồi, sao có thể đẩy một bệnh nhân tôn quý như vậy cho người khác chứ?
Với tư cách là một bác sĩ, người bệnh cầu cứu đến cửa, làm gì có lý do để từ chối khám bệnh chứ?
Mặc dù biết rõ là âm mưu của hai ba con nhà họ Thạch, nhưng dựa trên y đức của một bác sĩ, Tân Uẩn vẫn ngồi xuống khám bệnh cho Lâm Gia Vinh.

“Hãy đưa tay phải của ông ra.”
Lâm Gia Vinh đưa tay phải ra, Tân Uẩn đặt tay lên mạch đập của đối phương, cẩn thận cảm nhận.

Sau đó, lại lần lượt kiếm tra khí sắc, tưa lưỡi, mắt và những bộ phận khác, hỏi rất kỹ càng về tình trạng phát bệnh của Lâm Gia Vinh.

Kết luận là: Lâm Gia Vinh luôn cảm thấy lạnh, vừa lạnh thì thận lại đau, điều quan trọng nhất là, ông ta sợ lạnh như vậy, nhưng lại không thể phơi nắng, chỉ cần thời gian phơi nắng dài, bên ngoài cơ thể sẽ mọc đốm đen, trông rất đáng sợ.

Căn bệnh kỳ lạ như thế này, đây cũng là lần đầu tiên Tân Uẩn gặp phải.

Sau khi kiếm tra cẩn thận, cách duy nhất mà Tân Uẩn có thể nghĩ đến chính là…u0006u0006u0006u0006u0006u0006.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.