Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 109
CHƯƠNG 109
Giang Nghĩa lắc đầu: “Chú Trình, nếu như chú chết rồi, ai giúp cháu quản lí công ty đây?”
Anh dẫn Trình Hải tiến vào văn phòng của tổng giám đốc, bên trong có một người đang đứng, chính là chủ tịch Camus, cũng chính là Thủy Bình.
Giang Nghĩa nói: “Chú Trình, vị này là thuộc hạ của cháu – Thủy Bình, người ngoài gọi anh ta là Camus, là chủ tịch hiện tại của công ty.
”
“Thế còn cậu?”
“Cháu là người nắm giữ cổ phần, tổng thể công ty vẫn do cháu quản lí, nhưng cháu không để cho người ngoài biết được chuyện này.
”
Dừng một lúc, Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Thủy Bình với cháu đều phục vụ trong quân đội, quản lí công ty không phải thế mạnh của bọn cháu, cho nên sau này chúng cháu định chỉ làm bù nhìn, mọi việc đều sẽ để cho chú thay bọn cháu lo liệu.
”
Trình Hải cười phá lên: “Chú đã lo lắng cho Tẩm Mộng cả đời rồi, chú á, sinh ra là để làm việc này.
Chỉ tiếc rằng tiệm ăn kia mới khai trương không lâu, vừa khai trương lại phải đóng cửa, có chút không nỡ.
”
Giang Nghĩa gật đầu: “Vậy thì chú Trình, chú giao quán ăn lại cho cháu, sau đó cháu sẽ tìm một người đáng tin cậy tiếp quản quán, sẽ không để cửa tiệm không một bóng người đâu.
”
“Như vậy là tốt nhất.
” Trình Hải càng nói càng vui, cái cảm giác đã mất lại được tìm thấy, được quay trở về chốn cũ đúng là tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời được.
Để Trình Hải vui hơn, Giang Nghĩa mở máy tính lên, chuyển đến danh sách nhân viên.
“Chú Trình chú xem này, đây là danh sách nhân viên hiện tại.
Có nhân viên nào chú cảm thấy không vừa ý, bây giờ cháu lập tức cho người đó thôi việc!”
Trình Hải vừa nhìn liền dán mắt vào hai cái tên: “Hừ, hai cái tên này vẫn còn mặt mũi ở Tẩm Mộng à? Hà Diệc Nho, Hà Du Vinh, hai tên này nhất định phải đuổi!”
“Được, nghe chú vậy.
” Giang Nghĩa cho thư ký gọi Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh đến văn phòng.
Bởi vì chủ tịch, tổng giám đốc đều đổi người, Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh cho đến hiện tại đều bị giáng chức, trở thành nhân viên bình thường của công ty, chức vị, quyền lực đều thấp hơn lúc trước.
Ban đầu khi bọn họ đuổi Trình Hải đi, tuyệt nhiên không hề nghĩ đến sẽ có một ngày Trình Hải lại quay trở về công ty, hơn nữa còn trở thành cấp trên của họ.
Thế sự xoay vần, cuối cùng cũng là bọn họ xui xẻo.
Hai người cúi gầm mặt, không dám nhìn Trình Hải.
Trình Hải cười nhạt 3 tiếng, lên tiếng chửi rủa: “Hà Diệc Nho, Hà Du Vinh, hai người các người còn không bằng chó! Hai người khinh thường công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, các người lại đi cấu kết với xí nghiệp Thiên Đỉnh hãm hại nguyên chủ tịch Giang Châu, hại Giang Châu phải chết thảm, hại Tẩm Mộng rơi vào tay bọn người ở Thiên Đỉnh.
”
“Các người, còn có mặt mũi nào tiếp tục ở lại Tẩm Mộng? Ngay bây giờ với tư cách là tổng giám đốc, tôi tuyên bố, hai kẻ phản bội các người bị sa thải.
”
“Thu dọn đồ đạc, cút xéo khỏi đây đi!”
Hà Diệc Nho vừa bước vào văn phòng thì đã biết được kết cục của mình.
Chỉ là ông ta không cam lòng.
Ông ta làm việc ở Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, mỗi năm nhận được mấy trăm triệu tiền lương, nếu bị đuổi, vậy ông ta đi đâu để tìm công việc béo bở này đây?
Không có nền tảng từ Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng thì xí nghiệp Thiên Đỉnh chắc chắn sẽ không nhận ông ta vào làm.
Các công ty khác sẽ kiêng dè vết nhơ “bán nước cầu vinh” của ông ta mà sẽ không nhận ông ta.
Một khi bị sa thải, sự nghiệp của Hà Diệc Nho coi như kết thúc.
Vì lý do này, ông ta mặt dày quỳ xuống nói: “Giám đốc Trình, tôi biết sai rồi, tôi sẽ sửa mà, xin đừng sa thải tôi.
”