Chiến Thần Thánh Y

Chương 387: Mày Lấy Gì Để Đấu Với Tao”


Bạn đang đọc Chiến Thần Thánh Y – Chương 387: Mày Lấy Gì Để Đấu Với Tao”


Trước Tiếp“Sao có thể?” Diệp Thanh Phương vẫn không dám tin.

Anh ta cho rằng sớm hay muộn thì tập đoàn Nam Nhật cũng là của mình, nhưng bây giờ Diệp Quang Nhất lại nói với anh ta tập đoàn Nam Nhật thật ra là của họ Đường chứ không phải họ Diệp, làm sao anh ta chịu được.

Giống như cô vợ nuôi từ bé của mình, sắp đến ngày kết hôn lại chạy theo người đàn ông khác.“Đây là sự thật.” Diệp Quang Nhất nói: “Đừng có ý định đối địch với Đường Tuấn.


Cậu ta là người coi nặng tình cảm, chỉ cần con không tiếp tục, cậu ta sẽ không làm gì con đâu.”“Coi nặng tình cảm.” Diệp Thanh Phương nhẩm lại bốn chữ này, đột nhiên nhìn về phía Diệp Quang Nhất, nói: “Cha, hợp đồng này chỉ có một bản này thôi đúng không? Trong tay nhà họ Đường hoặc Đường Tuấn có không?”Diệp Quang Nhất lắc đầu, nói: “Không có.

Năm xưa, ông cụ họ Đường không ngờ có ngày sẽ phải dùng đến nó.” Chỉ cần nghĩ đến sự tin tưởng tuyệt đối Đường Hạo dành cho mình, trong lòng Diệp Quang Nhất càng thêm áy náy.“Vậy thì tốt.” Diệp Thanh Phương cười lạnh, rút bật lửa từ trong túi ra, đốt luôn bản hợp đồng cổ phần trong tay.“Con làm cái gì thế?” Diệp Quang Nhất thấy vậy, lập tức hét lên.

Ông đứng dậy muốn ngăn cản nhưng lại bị Diệp Thanh Phương ngăn lại.“Cha, cha sợ gì chứ! Hợp đồng này chỉ có một bản, cho dù là Đường Tuấn nói ra cũng không ai tin! Bây giờ làm ăn chú trọng khế ước trên tinh thần chứ không phải tình nghĩa!” Diệp Thanh Phương ném hợp đồng đã cháy hơn phân nửa xuống đất, để nó tự cháy hết, sau đó dẫm thật mạnh lên, nói một cách lạnh lùng: “Huống hồ, cậu ta chỉ là một người chết, dựa cái gì tranh giành với con!”Bốp!“Điên rồi!” Diệp Quang Nhất tát thẳng vào mặt Diệp Thanh Phương, nói: “Con có biết mình đang làm gì không? Làm như vậy khác nào đẩy nhà họ Diệp ta vào con đường bất nhân bất nghĩa!”Mặt Diệp Thanh Phương hằn một bàn tay, nhưng nụ cười trên mặt anh ta lại càng thêm sáng lạng và lạnh lùng: “Đương nhiên con biết con đang làm gì.

Con đang thay nhà họ Diệp lấy về thứ thuộc về mình.”Bàn tay Diệp Quang Nhất lại giơ lên một lần nữa, lại bị Diệp Thanh Phương nắm lấy cổ tay: “Cha, nếu cha đã định giao tập đoàn Nam Nhật cho con quản lý, vậy cha đừng nhúng tay vào nữa.”Mắt anh ta ánh lên vẻ tự tin, nói: “Con sẽ chứng minh cho cha thấy, nhà họ Diệp cho dù không dựa vào nhà họ Đường cũng có thể kinh doanh tốt hơn, mạnh hơn trước.

Còn Đường Tuấn, cứ để cậu ta đắc ý một thời gian đi.”Diệp Quang Nhất nhìn tờ giấy đã cháy thành tro trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Cuối cùng ông ta rút tay lại, nói: “Bỏ đi.

Nếu như con muốn giày vò thì cứ giày vò đi.


Cha cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian.

Nhưng cha vẫn phải nhắc con một câu, đừng làm quá quá đáng.”Diệp Thanh Phương cười lạnh lùng, gật đầu, trong lòng lại có chút xem thường.

Từ lúc gặp Đường Tuấn tới nay, anh ta chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như lúc này.“Bây giờ con át chủ bài mạnh nhất của mày cũng đã bị tao huỷ rồi, mày lấy gì để đấu với tao?” Diệp Thanh Phương thầm nghĩ một cách lạnh lùng.Mấy ngày tiếp theo rất an ổn.

Thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ cũng đã ra mắt trên thị trường, ngay lập tức đạt được lượng tiêu thụ khổng lồ, may là Diệp Quang Nhất đã lường trước đến tình huống này nên chuẩn bị rất đầy đủ.


Còn Đường Tuấn tạm thời ở lại biệt thự Green Garden số 1, luyện công, uống trà nghiên cứu y thuật.

Cứ cách khoảng hai ba ngày lại, anh lại đi châm cứu cho Thẩm Ngọc Nhu một lần, trải qua những ngày nhàn nhã hiếm có.Hôm nay, Đường Tuấn vừa bước ra từ nhà họ Thẩm, chuông điện thoại đột nhiên lên vang lên.Bệnh tình của Thẩm Ngọc Nhu đã được khống chế tốt, chỉ là nhiệt độ cơ thể của cô ấy vẫn thấp hơn so với người bình thường, hàn khí trong cơ thể hình như cũng bị phong ấn lại rồi.

Nhưng Đường Tuấn biết rằng, phong ấn chỉ là tạm thời qua một đoạn thời gian nữa chỉ sợ sẽ bộc phát ra, anh không biết đến lúc đó dựa vào y thuật của mình có phong ấn nổi không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.