Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 8: Đánh Ông Đấy
“Gả hay không gả từ từ rồi nói, nhưng mà, ông nói đúng một điểm”.
La Vạn Sơn tiến lên một bước, sát khí đằng đằng nói hùa theo.
“Hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết!”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên xoay người, chờ đến khi đứng trước mặt ba người Chu Minh Hạo, lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười.
“Ông Chu, ông cứ ngồi xuống, một tên phế vật mà thôi, để La mỗ làm thay là được rồi”.
“Đúng vậy, Vạn Sơn nói không sai!”
Lạc Vinh Quang cũng vội vàng góp lời, ánh mắt nhìn ba người tràn đầy ý lấy lòng.
“Một tên phế vật mà thôi, sao có thể để ba vị khách quý đích thân ra tay chứ? Để cho chúng tôi làm là được rồi!”
“Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến ông hài lòng, nhất định sẽ để cho tên phế vật kia phải trả giá đắt!”
Hai người kẻ xướng người họa, hệt như chó Pug.
So với dáng vẻ khi răn dạy trách mắng Sở Bắc, quả thật tưởng như hai người khác nhau!
Dù sao, ba vị này là nhân vật lớn bình thường ngay cả gặp mặt cũng không có cơ hội.
Bây giờ có thể đến tham gia hôn lễ đã là cực kỳ nể mặt hai nhà rồi.
Nếu nịnh bợ tốt là có thể trèo lên ba chỗ dựa lớn này, vậy đúng là tương lai xán lạn.
Nói xong, hai người ăn ý nhìn nhau, lần nữa xoay người, hằm hằm nhìn Sở Bắc!
“Sở Bắc, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có lẽ tao có thể cho mày được chết đẹp mắt chút!”
“Nếu tao đoán không sai, bốn năm này, mày còn chưa từng gặp con gái mày đâu nhỉ? Nếu mày khiến tao hài lòng, có lẽ tao có thể cho con gái mày một con đường sống, bằng không, tao không ngại cho bố con bọn mày gặp nhau dưới âm tào địa phủ!”
Có ba ông lớn Chu Minh Hạo làm chỗ dựa, có thể nói hai người tràn đầy tự tin.
Trừng trị một tên phế vật mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Xung quanh nơi này lập tức lặng ngắt như tờ!
Một đám khách khứa nhìn về phía Sở Bắc, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không trông thấy chút hồng hào nào.
E rằng Sở Bắc thật sự phải chết ở chỗ này.
Con gái đáng thương, có lẽ cả đời cũng không thể gặp được người bố mà cô bé vẫn luôn mong ngóng.
Vì sao?
Vì sao ông trời muốn tra tấn hai mẹ con chúng tôi như vậy.
Chỉ có Sở Bắc vẫn không hề bị lay động.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc vang lên, không coi ai ra gì đi đến vị trí bên cạnh Lạc Vinh Quang ngồi xuống.
Tư thế sừng sững không động, bình tĩnh mà tự nhiên.
Mặc dù không lên tiếng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Coi thường, coi thường một cách trần trụi!
“Đồ đáng chết!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Người đâu? Chết hết ở đâu rồi? Kéo tên phế vật này xuống, hung hăng đánh một trận, đánh đến chết mới thôi cho tôi!”
La Vạn Sơn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, vung tay ra lệnh.
Nhưng vừa dứt lời…
Bốp!
Tiếng tát chói tai lập tức vang vọng xung quanh.
Trong nháy mắt, trên mặt La Vạn Sơn nhiều thêm một dấu tay.
Mà gần như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, người đánh không phải Sở Bắc.
Mà lại là Lý Hải Đông.
“Lý… Gia chủ Lý, ông… ông đánh nhầm người rồi?”
La Vạn Sơn xoa khuôn mặt nóng rát, nhìn Lý Hải Đông lắp bắp hỏi.
Tất cả mọi người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chẳng hiểu ra sao.
“Đánh sai cái rắm, ông đây chính là đánh ông đấy!”
Nào ngờ, sắc mặt Lý Hải Đông bỗng nhiên dữ tợn, vậy mà giận dữ chửi tục ngay trước mặt mọi người.
Ánh mắt trợn ngược nhìn La Vạn Sơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Bên cạnh ông ta, sắc mặt Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn cũng khó coi.
Len lén liếc nhìn Sở Bắc, mơ hồ mang theo kính sợ.
“Hả? Gia chủ Lý, ông… ông đánh tôi làm gì chứ?”
Về phần La Vạn Sơn, khỏi phải nói ấm ức dường nào.
Nếu không phải người trước mặt là gia chủ của gia tộc hạng nhất, chỉ sợ ông ta sớm đã chửi ầm lên rồi.
“Gia chủ Lý, Sở Bắc ở bên kia kìa, ông…”
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Lạc Vinh Quang có lòng tốt nhắc nhở, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã bị Lý Hải Đông quát lớn, trực tiếp mắng ông ta té tát tơi bời.
“Ông đây vẫn chưa mù đâu, không cần lắm miệng nhắc nhở”.
Lý Hải Đông hằn học lườm ông ta, Lạc Vinh Quang sợ hãi lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng trong lòng lại ấm ức không chịu nổi.
Hình như tôi chưa làm gì mà?
Đang yên đang lành, vì sao ông lớn này lại tức giận?
Mà La Vạn Sơn ở bên cạnh thì hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đều đã là người hơn năm mươi tuổi, vậy mà còn bị người ta tát ngay trước mặt nhiều người.
Hôm nay, thể diện coi như vứt sạch.
Nhưng ông ta nghĩ nổ đầu cũng nghĩ không ra, vì sao Lý Hải Đông lại muốn đánh mình.
Bọn họ nghĩ mãi không ra, những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Thậm chí có không ít người đến giờ vẫn chưa nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến cho mọi người trợn mắt ngoác miệng xảy ra rồi!
Chỉ thấy người đứng đầu thành phố Chu Minh Hạo đi đầu, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn theo ở phía sau.
Ba người dứt khoát bỏ qua Lạc Vinh Quang và La Vạn Sơn, gần như là chạy chậm, đi đến trước mặt Sở Bắc.
Trong mắt đều là kính sợ và ngưỡng mộ.
“Xin hỏi, ông… ông chính là…”
Người đứng đầu thành phố hơi cúi đầu, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Về phần La Vạn Sơn và Lạc Vinh Quang, ngay cả liếc mắt nhìn Sở Bắc cũng không dám.
Giờ phút này ông lớn giống như học sinh tiểu học mắc lỗi.
Khác nhau một trời một vực với dáng vẻ vừa rồi.
“Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Thời gian năm năm, đủ để lãng quên rất nhiều thứ!”
Ánh mắt Sở Bắc nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Mà ba người Chu Minh Hạo lại đều tỏ ra rung động, ngay sau đó ánh mắt càng thêm cung kính.
Thậm chí, mơ hồ mang theo cuồng nhiệt!
Một câu ngắn ngủi của Sở Bắc, không chỉ thừa nhận thân phận của mình, mà còn mang một tầng ý nghĩa khác.
Anh không muốn bại lộ thân phận thật.
Thảo nào!
Sở dĩ bọn họ đến đây là vì nhận được lệnh của Thanh Vũ, chúc mừng hôn lễ của thần tướng trấn quốc Long Quốc!
Đương nhiên, nghĩ lại thì nơi này không chỉ có ba người bọn họ.
Gần như toàn bộ quyền quý của Tân Hải đều mang quà cáp quý giá chờ ở bên ngoài.
Chỉ là cấp bậc của bọn họ cao nhất, vì vậy lên trước dò đường.
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, hôn lễ vốn phải trang trọng nghiêm túc lại biến thành cảnh tượng như thế này.
Mà nhìn thấy thái độ của ba boss lớn, toàn bộ đại sảnh khách sạn lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thậm chí yên tĩnh đến đáng sợ.
Cho dù là khách khứa bên dưới, hay là người của nhà họ Lạc, nhà họ La.
Ngay cả Lạc Tuyết, cũng lập tức ngây người.
Tại sao lại như vậy?
Người đứng đầu thành phố Tân Hải, gia chủ của nhà họ Lý và nhà họ Trương.
Tùy tiện lấy ra một người thôi cũng đều là sự tồn tại giống như vua một cõi của thành phố Tân Hải.
Nhưng bây giờ, ba vị lão đại đỉnh cấp lại cung kính với một tên phế vật như vậy?
Đây được coi là cái gì?
Diễn kịch?
Nhưng kịch bản này cũng khó tin quá rồi?
Đặc biệt là Lạc Vinh Quang, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ!
Lúc trước, ông ta cũng là thấy Sở Bắc không tầm thường, nên có ý nhận Sở Bắc vào nhà ở rể.
Ngóng trông một ngày nào đó, Sở Bắc có thể mang lại huy hoàng cho nhà họ Lạc!
Nhưng ròng rã năm năm, Sở Bắc ngoài ăn và ngủ ra thì không có chút tác dụng gì.
Cũng khiến cho ông ta chắc chắn, Sở Bắc tuyệt đối chính là một tên phế vật.
Phế vật không bằng một con chó.
Nhưng bây giờ…
Cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn lật đổ nhận biết của ông ta.
Chẳng lẽ, Sở Bắc thật sự là nhân vật lớn gì?
Nếu thật sự là như vậy, thế thì ông ta thiệt thòi lớn rồi.
.