Chiến Thần Sở Bắc

Chương 72: Vô Tình Vô Nghĩa


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 72: Vô Tình Vô Nghĩa


“Nghe nói Vũ Tâm đổi nhà trẻ rồi?”
Trên xe taxi, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Tuyết phá tan sự tĩnh lặng này trước!
Sở Bắc cười khẽ gật đầu.

“Đổi sang nhà trẻ tốt hơn chút, Tâm Vũ có thể được dạy dỗ tốt hơn!”
Thế nhưng, Lạc Tuyết lại nhíu mày!
“Nhưng tôi thấy nhà trẻ trước đó cũng khá tốt, đổi tới đổi lui không chỉ phiền phức mà học phí cũng không rẻ nữa, đúng chứ!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, khẽ vỗ vai cô an ủi.

“Yên tâm, những chuyện này cứ giao cho anh là được!”
Nghe đến lời này, dù trong lòng bất đắc dĩ nhưng Lạc Tuyết cũng không nói gì dù miệng rất muốn thốt ra gì đó.

Mặc dù cô rất nghi ngờ năng lực của Sở Bắc, nhưng chuyện phiền lòng cũng đã rất nhiều rồi.

Nếu Sở Bắc đã tự tin như vậy thì cứ để anh giải quyết đi.


Cả đoạn đường không ai nói gì, ngay sau đó, hai người đã quay về khu nhà.

Chỉ là, vừa đến lầu ba, chỉ nhìn thấy một bóng người hơi mập, mặc quần dài màu đỏ, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa!
Đang định gõ cửa, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì lại rút tay về!
“Chị Ngô, sao chị lại đến vậy?”
Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Lạc Tuyết khẽ sững người, vẻ mặt không tốt mấy mà chào hỏi!
“À, nói ra thì… mà đây là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể đến?”
Chị Ngô chống nạnh hai tay, liếc nhìn Sở Bắc, lập tức xem thường, tầm mắt dừng trên người Sở Bắc!

Giọng nói có chút khàn trầm giống như vịt đực vậy, cũng khá hợp với thân hình mập mạp của chị ta!
“Lại nói nữa, tôi đến làm gì, trong lòng cô không nghĩ ra sao?”
Nghe thấy lời này, Lạc Tuyết cười khổ gật đầu.

Sắc mặt lại càng khó coi hơn.

“Chị Ngô, còn cách ba ngày nữa mới đến ngày đóng tiền nhà, chị thương lòng thư thả chút cho tôi được không?”
Lạc Tuyết dè dặt cẩn thận hỏi, lại cúi đầu, không dám nhìn mắt chị Ngô!
Tiền của cô đều dùng làm tiền phẫu thuật cho con gái hết rồi.

Bây giờ cô thật sự không bỏ tiền ra được!
“Chậc chậc, nếu mấy người thuê nhà đều giống cô hết thì nhà của tôi cứ cho không mấy người ở luôn cho rồi!”
Chị Ngô chép miệng, giọng điệu khinh thường.

“Lạc Tuyết, tôi biết nhà cô có khó khăn, nhưng cô làm như vậy cũng chẳng phải lần một, lần hai!”
“Mấy lần trước tôi còn có thể thư thả, nhưng lần này, chỉ sợ là không được rồi!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi hơn.

“Chị Ngô, bây giờ tôi thật sự không lấy ra được tiền nữa, hay là chị đợi thêm chút, trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ đưa tiền cho chị!”
Thế nhưng, chị Ngô lại liếc cô một cái, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ!
“Đảm bảo? Cô cam đoan thế nào?”
“Mà này, phòng chúng tôi cũng có không ít người đợi thuê đây, nếu thực sự không trả nổi tiền thì sẵn dịp bây giờ cô mau dọn ra đi!”
“Có thể cho mấy người ở đến bây giờ, tôi cũng đã rất nhân từ rồi, còn tiếp tục như vậy, tôi cũng phải hít gió tây bắc mà sống rồi!”
Nghe chị ta nói một hơi, Lạc Tuyết thở dài trong lòng, vẻ mặt lại càng bất đắc dĩ.

Từ sau khi sinh con gái, cô và mẹ vẫn luôn ở đây.

Tuy cuộc sống túng quẫn, tiền thuê nhà thi thoảng đưa trễ một hai ngày, nhưng chưa từng đến mức không có một đồng nào.

Hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ trễ một ngày mà thôi!
Bây giờ chị Ngô nói như vậy, ít nhiều cũng có chút làm tổn thương người khác!
“Chị Ngô, chị cho thư thả thêm vài ngày đi ạ, chẳng phải còn ba ngày nữa sao? Trong vòng ba ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ nộp đủ tiền!”
Lạc Tuyết cắn răng, vẫn cố sức vớt vát!
Dù sao, đột nhiên bị đuổi đi như vậy, cô cũng không thể đưa cả nhà đi lang thang ngoài đường được?
“Ba ngày? Nhỡ đâu vẫn chưa giao đủ thì sao?”
Chị Ngô hừ một tiếng, giọng vịt đực lại nghe càng cay nghiệt!
“Nếu khiến tôi trễ nải cho thuê lại, cô có biết phải đền bao nhiêu tiền không?”
“Nói nghe hay hơn cả hát, cô với mẹ cô y hệt nhau, cũng chỉ có thể mỗi nói miệng được thôi!”
Lạc Tuyết cúi đầu, vẻ mặt chua xót.

Trong lòng dù cảm thấy cực kỳ tủi hờn, nhưng một câu cũng không nói ra lời!
Không dễ gì mới nhẹ lòng được một chút, lúc này, thoáng chốc đã ngã xuống đáy vực!
Ở sau lưng, Sở Bắc khẽ nhíu mày.

Thấy Lạc Tuyết không muốn chuyển đi, anh lập tức muốn tiến lên, định mua đứt căn nhà này.


Dù sao, trong tay của Sở Bắc còn có tập đoàn Bắc Dã!
Cho dù mua cả khu nhà này, đó cũng chỉ chuyện cỏn con mà thôi.

Chỉ là, chưa đợi anh lên tiếng thì chị Ngô đột nhiên khẽ cười, con ngươi xoay chuyển, nhìn Lạc Tuyết.

“Tiểu Lạc à, không phải chị không hợp tình hợp lý, chỉ là chị còn phải nuôi gia đình nữa, cũng hết cách rồi!”
“Như vậy đi, nếu cô thật sự muốn ở tiếp, tôi còn có một cách”.

“Cách gì?”
Lạc Tuyết lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút hy vọng.

Ngược lại Sở Bắc nhíu mày, mơ hồ cảm nhận được gì đó.

Quả nhiên, chỉ thấy chị Ngô nhếch miệng, vẻ mặt đầy ẩn ý lên tiếng.

“Tiểu Lạc à, chị nói thật với cô câu này, nhà cửa bây giờ đúng là rất khó tìm! Chỗ của chị đây tuy tầng gác cũ một chút nhưng trang hoàng bên trong chẳng tệ chút nào, không biết có bao nhiêu người bỏ giá cao muốn giành thuê kìa!”
“Nhưng mà, thấy cả nhà cô cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, chúng ta cũng quen lâu rồi! Như vậy đi, chi bằng cô thêm một chút tiền nhà, tôi sẽ thư thả thêm vài ngày, mấy người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu!”
“Thế nào, cách này cũng không tệ chứ?”
Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.

Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”
Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!
Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.

Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.

Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.

Giá như vậy quả thực khá cao!

Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!
Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.

Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.

Nên mới ở lại được!
Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!
Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?
Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!
Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.

Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!
“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”
Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!
“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.

“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.

“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”
“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”
“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”
Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.

Cũng không nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt như thể đang nói cô có thuê hay không thì tùy!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.