Chiến Thần Sở Bắc

Chương 69: Nói Xong Rồi Sao


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 69: Nói Xong Rồi Sao


Lý Hải Đông khẽ cười, cầm lấy hợp đồng trên bàn trà, nhẹ nhàng để trước mặt Lạc Tuyết.

“Cô Lạc, quý tập đoàn có lẽ cần không ít vốn mới có thể kéo cổ phiếu tăng, đúng chứ?”
“Là như vậy, họ Lý tôi đồng ý bỏ ra một tỷ, giúp đỡ cô Lạc, giải quyết chuyện này!”
“Nếu cô Lạc đồng ý, chỉ cần ký tên của cô trên hợp đồng là được!”
Một tỷ?
Thoáng chốc, Lạc Tuyết lập tức ngây người.

Nếu thật sự có một khoản tiền to như vậy, chẳng những cô có thể khiến tập đoàn Lạc thị khôi phục lại, mà còn bước lên được một tầng cao mới.

Chỉ là…
Cả tập đoàn Lạc thị, e rằng cũng không đáng đến một tỷ.

Lý Hải Đông làm như vậy, có mục đích gì?
Trong lòng Lạc Tuyết, lập tức trở nên cảnh giác.

“Chủ tịch Lý, rất cám ơn ông đã ra tay giúp đỡ! Hiện tại, có thể nói điều kiện của ông rồi chứ?”
Lạc Tuyết khẽ cắn răng, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà từ chối.

Rõ ràng, chủ tịch Lý làm như vậy, chắc chắn là có mục đích.

Nếu Lạc Tuyết có thể chấp nhận, chuyện này đương nhiên cô cầu cũng không được.

Nhưng nếu Lý Đông Hải có tâm tư khác thì Lạc Tuyết thà rằng công ty sụp đổ, bản thân cô cũng sẽ không đồng ý!
Thế nhưng, vừa mới nghe câu này, mặc dù điều hòa điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, nhưng trán Lý Đông Hải lại chảy mồ hôi lạnh!
“Cô Lạc, cô tuyệt đối đừng nghĩ nhiều! Đây là cá nhân họ Lý tôi giúp đỡ cho cô, tuyệt đối không có điều kiện gì khác, trên hợp đồng đã viết rõ rồi!”
Thật sao?
Lạc Tuyết nửa tin nửa ngờ.

Cầm hợp đồng lên xem kỹ, càng xem, vẻ mặt càng vui mừng.


Quả thật, trên hợp đồng viết rất rõ ràng.

Lý Hải Đông dùng danh nghĩa cá nhân, cung cấp vốn cho Lạc Tuyết một tỷ.

Thời hạn là năm năm, trong năm năm này hoàn toàn không lấy lãi nào.

Đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

“Chủ tịch Lý, nhưng, tại sao…”
Xem xong hợp đồng, Lạc Tuyết không kiềm được phấn khích.

Nhưng lại càng nghi hoặc nhiều hơn.

Cô và Lý Hải Đông xem như là lần đầu quen biết, tại sao Lý Hải Đông lại dốc sức giúp đỡ như vậy?
Lý Hải Đông cười thần bí, khẽ lắc đầu.

“Cô Lạc, chuyện này thì… thứ cho họ Lý tôi không thể nói được, cô chỉ cần biết, có quý nhân giúp đỡ là được.”
“Quý nhân?”
Lạc Tuyết ngây người một lúc, ánh mắt lại càng nghi hoặc.

Quý nhân?
Quý nhân gì?
Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến Lý Hải Đông đích thân ra tay?
Hơn nữa, Lạc Tuyết có vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được, quý nhân kia lại giúp đỡ cô vào lúc này?
Thậm chí trong những quan hệ của cô, có thể được Lý Hải Đông gọi là quý nhân, đến một người cũng không có.

Mọi chuyện, đều chân thật như vậy, nhưng lại rất khó tin.

“Cô Lạc, nếu cô vừa lòng, thì cứ ký hợp đồng đi, còn tiền, chỉ cần cô cần thì lúc nào cũng có thể báo!”

Lý Hải Đông đẩy hợp đồng về phía trước, vẻ mặt chân thành, không hề giả tạo chút nào.


Sau khi đi ra khỏi khách sạn Tân Hải, xem hợp đồng trong tay, Lạc Tuyết vẫn cảm thấy mơ hồ như trước.

Mãi đến bây giờ, cô vẫn mù mờ.

Mọi chuyện hôm nay, đều rất bất ngờ!
“Mặc kệ thôi, là phúc hay họa, cứ vượt qua khổ nạn trước mắt rồi tính tiếp!”
Lạc Tuyết cắn răng, lúc này, đã không còn đường lui rồi.

Thứ nhất, quả thực cô không nhìn ra, bản hợp đồng này có chỗ nào không đúng đã.

Thứ hai, cô thật sự rất cần hợp đồng này, để giải quyết nguy cơ cho tập đoàn Lạc thị.

Tất thảy mọi chuyện, cứ đợi quay về rồi nói!
Nhìn thấy Lạc Tuyết đã rời đi, lúc này Lý Hải Đông mới thở dài nhẹ nhõm.

Do dự chốc lát, vẫn lấy điện thoại ra, cẩn thận gọi một cuộc điện thoại!
Tít tít tít!
Điện thoại vang lên ba tiếng, đã có người nhấc máy!
“Nói!”
Sở Bắc bình tĩnh nói một chữ khiến Lý Hải Đông run rẩy trong lòng, ông ta khom lưng theo bản năng.

“Cậu Sở, là tôi, Lý Hải Đông đây, nhiệm vụ cậu dặn dò đã hoàn thành rồi, cô Lạc Tuyết có thể điều động vốn nhà họ Lý bất kỳ lúc nào, để giải quyết khó khăn cho tập đoàn Lạc thị!”
“Làm không tệ, vất vả cho ông rồi!”
Sở Bắc hài lòng gật đầu, giọng điệu khen ngợi!
“Cậu Sở khách sáo rồi, những chuyện này là chuyện tôi nên làm.”
Thấy đã cúp điện thoại, Lý Hải Đông thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng vui vẻ không thôi.


Có thể được một câu khen ngợi của Thần Tướng Trấn Quốc, mọi thứ đều đáng.

Mà bên kia, Sở Bắc sau khi cúp điện thoại thì đúng lúc đã đến tập đoàn Lạc Thị.

“Tự tôi vào là được, cô quay về đi!”
Sở Bắc phất tay với Thanh Vũ, chống gậy, tự mình đi vào tập đoàn Lạc thị.

“Ồ? Cái đồ tàn phế như mày, đến đây làm gì?”
Anh còn chưa vào cửa thì đúng lúc gặp phải Lạc Mai đi ra từ tập đoàn.

Nhìn thấy Sở Bắc, ánh mắt Lạc Mai như muốn phun lửa, nói năng không khách khí chút nào.

Thế nhưng, Sở Bắc trực tiếp bỏ qua, chân không dừng lại, từng bước đi vào tập đoàn Lạc thị.

“Mày, mày đứng lại cho tao!”
Nhìn thấy bản thân lại bị xem thường, Lạc Mai đen mặt.

Cả người đứng chắn trước Sở Bắc, miệng mắng ra tiếng.

“Sở Bắc, mày cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, chỉ dựa vào mày cũng xứng ở đây sao?”
“Nếu thức thời thì tự mình cút đi, nếu không bà đây cho người ném mày ra!”
Đối với Sở Bắc, Lạc Mai thật sự rất ngứa răng.

Lúc này đã có được cơ hội, nói câu câu đó đều rất khó nghe!
Cạch!
Tiếng gậy trúc chạm đất, chân Sở Bắc cũng dừng lại.

Quay người lại, đối mặt với Lạc Mai, không động đậy gì.

Nhưng đôi mắt trống rỗng lại khiến Lạc Mai thoáng chốc lạnh run người.

Chớp mắt, lại không dám nhìn thẳng Sở Bắc.

“Thế nào, cái đồ tàn phế như mày còn dám đánh tao hay sao? Có bản lĩnh thì mày động vào tao thử đi?”

Thế nhưng, Lạc Mai sao lại cam tâm mà sợ hãi chứ?
Lúc này, hai tay chống nạnh, cắn răng trừng nhìn Sở Bắc.

“Tiểu Mai, sao vậy?”
Cũng ngay lúc này, Lạc Viễn Hà nhíu mày đi đến đại sảnh.

Nhìn thấy Sở Bắc, khóe miệng khẽ nhếch cười nhạt.

“À, đây chẳng phải là Sở Bắc sao? Chắc không phải cậu đến tìm Lạc Tuyết đâu nhỉ?”
Nói rồi, Lạc Viễn Hà khẽ chậc lưỡi, ánh mắt trêu chọc.

“Nhưng mà đáng tiếc rồi, vợ cậu bây giờ đang ở khách sạn Tân Hải đấy, chỉ sợ là cậu không gặp được cô ta rồi!”
Nghe thấy lời này, Lạc Mai lập tức hiểu rõ ý của Lạc Viễn Hà, cười lạnh hùa theo.

“Không sai, nếu mày muốn tìm cô ta thì giờ có thể đi thử xem, nói không chừng còn có thể xem được màn kịch hay?”
“Chậc chậc, Sở Bắc, không thể không nói, mày thật sự đáng thương đấy! Đã thành tên mù thì thôi vậy, bây giờ còn bị cắm sừng nữa! Chậc, tao cũng thương cảm cho mày rồi!”
Lạc Mai không ngừng chậc lưỡi, nói thì như vậy, nhưng ánh mắt lại vui sướng hả hê.

Hai bố con kẻ xướng người họa, Sở Bắc không khỏi nhíu mày.

Trái lại không hề nghi ngờ Lạc Tuyết, chỉ là hai bố con này bịa đặt vu cáo như vậy, thực vô sỉ.

“Các người nói xong chưa?”
“Sao nào, Lạc Tuyết có gan tìm trai, chẳng lẽ còn không cho bọn tao nói sao?”
Lạc Mai hừ một tiếng, vẻ mặt càng trêu chọc hơn.

“Nếu mày không phục, có bản lĩnh thì đi tìm gia chủ nhà họ Lý đi, ra vẻ với bọn tao có tác dụng gì? Tàn phế đúng là vô dụng!”
“Đúng vậy!”, Lạc Viễn Hà khinh thường nhíu mày
“Sở Bắc, nếu tôi là cậu thì đã trốn ở trong nhà không dám gặp ai rồi, cậu còn có mặt mũi đến đây? Chậc chậc, da mặt này của cậu đúng là không phải dày dạng thường đâu!”
Lúc này chính là lúc ăn cơm trưa.

Đại sảnh công ty có không ít người, nghe thấy hai bố con kẻ tung người hứng, vẻ mặt đều hóng hớt.

Ánh mắt nhìn Sở Bắc lại càng kỳ lạ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.