Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 62: Nhà Họ Lưu Không Có Tư Cách Động Vào!
“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh!”
Người thanh niên kia vội bước lên phía trước, ý đồ nịnh bợ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Mảnh đất này tôi đã bán cho cậu chủ Lưu rồi, cậu chủ Lưu muốn làm gì thì làm, tốt nhất anh đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Sở Bắc quay đầu, ánh mắt trống rỗng hướng về phía người thanh niên.
“Anh bán cho anh ta? Nếu như tôi không nhầm thì anh không có quyền này!”
Người thanh niên nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Sở Bắc bằng ánh mắt hung hăng.
“Anh có ý gì hả? Mảnh đất này vốn dĩ là của nhà tôi, tại sao tôi lại không thể bán?”
“Cái thằng mù thối tha này, mày chả biết gì cả, mau cút đi!”
“Láo xược!”
Thanh Vũ không thể đứng nhìn tiếp được nữa, cô muốn tiến lên phía trước nhưng lại bị Sở Bắc nhẹ nhàng ngăn lại.
“Anh họ Trần, ông của anh tên là Trần Trung Minh, đúng không?”
Giọng điệu của Sở Bắc bình tĩnh, nhưng vừa dứt lời lại khiến Trần Hào phía đối diện sững sờ.
“Sao…!sao anh biết?”
Sở Bắc khẽ cười: “Tuy rằng giấy tờ đất là của ông anh, nhưng mảnh đất này năm năm trước đã không thuộc về ông ta nữa! Còn về phần giấy tờ cũng chỉ là con cháu giữ hộ mà thôi!”
“Chắc chắn anh cũng ăn trộm rồi!”
“Chuyện này…”
Sở Bắc vừa nói xong, không chỉ có Trần Hào sững sờ.
Mà cả Lưu Phong cũng nhíu mày.
“Tên họ Trần kia, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh dám lừa cậu đây sao?”
“Cậu chủ Lưu, đừng nghe hắn ta nói vớ vẩn, tôi đâu có dám!”
Trần Hào vội vàng giải thích, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Lưu Phong.
Nhưng một giây sau, dường như hắn nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Bắc.
“Chẳng lẽ anh chính là người năm năm trước? Nhưng không phải anh đã rời khỏi Tân Hải rồi hay sao?”
Nói đến đây, sắc mặt của Trần Hào trở nên xám xịt, giống như vừa nuốt phải một con chuột chết.
“Dám lấy đồ của họ Sở bán cho người khác, tốt lắm, anh rất giỏi đấy!”
Giọng điệu của Sở Bắc vẫn bình thản, nhưng đối với Trần Hào lại là một cảm giác khác.
“Hóa ra là như vậy!”
Lưu Phong ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Chẳng trách ông già kia một mực không muốn bán, hóa ra mảnh đất này đã bán cho người khác vào năm năm trước rồi!”
“Trần Hào, to gan thật đấy, vậy mà dám lừa cậu đây đây?”
Lưu Phong tức giận hét lên một tiếng, lập tức khiến Trần Hào run bắn lên.
“Cậu chủ Lưu, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi…”
Trần Hào muốn giải thích, nhưng Lưu Phong lại nóng nảy cắt ngang.
“Được rồi, anh có thể biến đi rồi!”
Vẻ mặt của Trần Hào cứng ngắc, tỏ rõ vẻ đau khổ, sao hắn có thể cam tâm rời đi như vậy chứ?
“Cậu chủ Lưu, vậy một triệu mà cậu đã hứa…”
“Một triệu gì cơ?”
Lưu Phong cười lạnh, nhìn Trần Hào với vẻ cân nhắc: “Mảnh đất này cũng đâu phải của anh, vậy mà anh còn muốn tiền sao?”
“Không không không…”
Trần Hào giật mình, vội vàng lắc đầu.
“Cậu chủ Lưu, vậy giấy tờ đất đó…”
“Giấy tờ đất gì chứ? Thứ đến tay của bổn thiếu gia mà còn muốn lấy về sao? Gan của anh cũng không nhỏ đâu đấy!”
Xoạt!
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Trần Hào liền tái nhợt.
Sở Bắc nói đúng, giấy tờ đất này là do hắn trộm từ ông nội.
Vốn dĩ hắn nghĩ có thể bán được một triệu thì chắc ông nội cũng không đến mức trách cứ hắn.
Nhưng bây giờ, đừng nói là không lấy được tiền, mà cả giấy tờ đất cũng mất luôn.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đúng là câu nói hợp nhất với hắn bây giờ.
“Mau biến đi! Nếu không bổn thiếu gia cũng không ngại ném anh xuống đâu!”
Lưu Phong gầm lên, Trần Hào sao dám đứng lại?
Dù có không cam tâm cũng chỉ có thể rời đi trong tuyệt vọng!
“Đứng lại, tôi đã cho anh đi chưa?”
Nhưng hắn vừa nhấc chân lên, giọng điệu lãnh đạm của Sở Bắc lại vang lên bên tai.
Trần Hào chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, sự lạnh lẽo truyền từ chân lên đầu!
“Anh…!anh muốn làm gì?”
Trần Hào nhìn về phía Sở Bắc, hắn sắp khóc rồi.
Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không biết phải làm gì nữa.
“Trong vòng nửa tiếng, bảo ông của anh đến đây đón anh!”
“Chuyện này, tôi cần một lời giải thích!”
Sở Bắc nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.
Khuôn mặt của Trần Hào lại tái nhợt đi thêm vài phần.
Hắn muốn chuồn thẳng, nhưng dưới ánh mắt của Sở Bắc, lại không thể nhấc nổi chân.
Hắn chỉ có thể cắn răng, bất chấp khó khăn gọi điện.
“Còn về phần cậu, để giấy tờ đất lại, đưa người của cậu cút đi!”
Sở Bắc liếc nhìn Lưu Phong, vừa nói vừa quay mặt về hướng ngôi mộ cô độc.
“Mười một ngôi mộ hoang này, nhà họ Lưu các người không có tư cách động vào!”
Ở trước mặt các anh em, Sở Bắc không muốn nhìn thấy máu.
Nhà họ Lưu vẫn còn có một cơ hội cuối cùng!
Nhưng đáng tiếc, cơ hội duy nhất này Lưu Phong lại không cần.
“Thằng ranh, mày hỏng não rồi à? Hay mày từ chỗ nhà quê nào tới, không cả biết đến nhà họ Lưu tao sao?”
Lưu Phong lạnh lùng cười, cả người tỏa ra vẻ cao cao tại thượng!
“Toàn bộ Tân Hải này còn có chuyện mà nhà họ Lưu tao không có tư cách làm sao? Không phải chỉ là mấy ngôi mộ thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Tao nhổ vào!”
Lưu Phong đang nói liền bất ngờ phun nước bọt vừa vặn trúng vào ngôi mộ ở giữa.
Chất đờm đặc quánh, như đang tuyên bố dưới ánh nắng mặt trời!”
“Cái đéo gì mà nhà họ Lưu không có tư cách.
Ông đây muốn xem mày định làm gì tao!”
Lưu Phong hai tay chống nạnh, tỏa ra vẻ cao cao tại thượng.
Nhưng hắn lại không nhận ra nhiệt độ xung quanh giảm mạnh chỉ trong chốc lát.
“Không biết sống chết!”
Sở Bắc đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Chớp mắt một cái, Thanh Vũ di chuyển.
Lưu Phong còn chưa kịp phản ứng, cô đá hắn ngã xuống đất.
“A…!cô, dừng tay! Mẹ nó chúng mày ngây ra đấy làm gì? Không nhìn thấy bổn thiếu gia đang bị đánh à?”
Lưu Phong giật mình, vội vàng kêu cứu.
Mười mấy tên đàn em đến giờ mới phản ứng lại, từng người cầm cuốc xẻng vây quanh Thanh Vũ.
“Cô gái, dù có biết đánh nhau nhưng sao có thể đánh được nhiều người như thế này chứ?”
Lưu Phong nghiến răng, vẫn không hề sợ hãi!
“Ai có thể hạ được cô ta, cậu đây thưởng cho một trăm nghìn, đợi khi nào ông đây chơi chán rồi thì sẽ thưởng cô gái này cho các người!”
Có trọng thưởng là phải có dũng sĩ, càng đừng nói là còn được thưởng cho một mĩ nữ như thế này!
Hơn một chục người đàn ông to lớn, mở to mắt, nóng lòng muốn thử.
Rầm!
Một tiếng rầm vang lên giống như một tiếng sấm!
Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc nhẹ nhàng đáp xuống đất!
Nhưng cả Thiên Linh sơn dường như rung lên.
Không nói đến Lưu Phong, mười mấy tên đàn em kia đều đứng yên tại chỗ.
Loảng xoảng!
Cuốc xẻng trong tay đều vô thức rơi xuống đất.
Hai chân run lên, mồ hôi lạnh tuôn rơi nhưng cũng không dám lau.
Giây phút đó, họ dường như nghe thấy tiếng sấm nổ bên tai.
Khi đó, bọn họ dường như nhìn thấy địa ngục ở trước mặt mình.
Chỉ cần Sở Bắc muốn, thì có thể tiễn bọn họ đến địa ngục bất cứ lúc nào.
“Xen vào chuyện của người khác cũng không phải là một thói quen tốt đâu!”
Sở Bắc vẫn đứng quay lưng với tất cả mọi người.
Nhưng bọn họ lại như gặp ảo giác, như thể họ đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Vài người vô thức lùi lại, họ thấy Sở Bắc không động đậy, liền co giò lên chạy không nói lời nào.
Bọn họ cũng không quan tâm đến cả Lưu Phong.
“Chúng mày, quay lại cho tao! Hai trăm nghìn, trả tiền luôn, ôi…”
Sắc mặt Lưu Phong lập tức tái nhợt, hắn còn muốn tăng giá nhưng Thanh Vũ đã không hề khách khí đá vào chân hắn một cước!
Bịch!
Lưu Phong lập tức quỳ xuống trước mười một ngôi mộ hoang trước mặt.
Cơn đau ở đầu gối khiến hắn không nói nên lời..