Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 60: Núi Xanh Thật Vinh Hạnh Khi Được Đắp Lên Xương Cốt Trung Thần!
Lý Hải Đông đường đường là người đứng đầu nhà họ Lý, là chủ tịch của tập đoàn Lý Thị.
Lại để thư ký thân cận đích thân đến tìm Lạc Tuyết ư?
Cô có tài cán gì chứ?
Tất nhiên, không phải chỉ có hai cha con bọn họ đặt câu hỏi này.
“Thư ký Dương, chủ tịch Lý tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lạc Tuyết khẽ cau mày, cẩn thận hỏi, cô và Lý Hải Đông đáng ra không nên liên quan gì đến nhau mới phải!
Thư ký Dương chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lấy thẻ phòng ra đưa cho Lạc Tuyết.
“Cô Lạc, chủ tịch Dương đang đợi cô ở khách sạn lớn Tân Hải, mong cô đừng để ông ấy đợi lâu!”
Nói xong, thư ký Dương liền cười nhẹ, xoay người rời đi.
Không phải cô ấy không muốn nói, mà ngay cả cô ấy cũng không biết chủ tịch Lý định làm gì.
Ngay sau khi thư ký Dương rời đi, chỉ còn lại ba người Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn tấm thẻ phòng trên tay.
Đặc biệt là Lạc Tuyết, cả người đều choáng váng.
Đang yên đang lành, chủ tịch Lý đưa thẻ phòng là có ý gì đây?
Lẽ nào, ông ấy đang có ý gì với mình?
Dù sao đây cũng chính là khả năng duy nhất mà Lạc Tuyết có thể nghĩ đến.
“Chà, nhìn không ra đấy, cô quyến rũ chủ tịch Lý từ khi nào đấy? Giấu kĩ quá nhỉ!”
Lạc Mai nói với vẻ mỉa mai, nhưng vẫn có chút ghen tị!
“Chà chà, bảo sao hôm qua mạnh mồm thế, ra là đã tìm được sugar daddy à, Lạc Tuyết, mau đi nhanh đi, đừng để cho chủ tịch Lý phải đợi lâu! Phục vụ chủ tịch Lý cho tốt vào, chúng ta sẽ không nói ra đâu!”
Lạc Viễn Hà nói với vẻ khinh miệt, sau đó nhìn Lạc Tuyết bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
“Các người……”
Mặt Lạc Tuyết tái đi vì tức giận, cô muốn giải thích nhưng không thể nói được gì.
Rõ ràng là Lạc Mai và Lạc Viễn Hà cũng nghĩ đến vấn đề đó.
Nhưng dù sao chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, kỳ lạ đến mức bọn họ chỉ có thể nghĩ về phương diện đó mà thôi!
“Thanh giả tự thanh, tôi và chủ tịch Lý chẳng có gì với nhau cả, tốt nhất đừng nghĩ xấu về tôi!”
Vì đó là danh dự, cho nên Lạc Tuyết bèn nghiến răng giải thích.
“Thanh giả tự thanh sao? Thế thẻ phòng trong tay cô là gì? Làm gái mà còn lập đền thờ trinh tiết à, đúng là đồ tiện nhân”.
Lạc Mai hừ một tiếng, nói câu nào khó nghe câu đấy!
“Nhanh lên đi, nếu chủ tịch Lý vội thì ai chịu trách nhiệm này đây?”
Lạc Viễn Hà bĩu môi hừ nhẹ.
“Ai nói không phải chứ, bây giờ sống còn của nhà họ Lạc đều dựa vào cô, cô đừng làm cho chúng tôi thất vọng đấy!”
Giọng điệu của Lạc Viễn Hà có hơi châm biếm, Lạc Tuyết biết rõ ông ta đang có ý gì!
Lạc Tuyết siết chặt tấm thẻ phòng trong tay, yếu ớt nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng như Lạc Mai nói, cô phải đi ngay bây giờ.
Dù gì thì bọn họ cũng không thể gây chuyện với chủ tịch Lý được.
Đi thì không nhất định sẽ gặp rắc rối.
Nhưng nếu không đi thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
“Chuyện của tôi không cần các người phải lo!”
Lạc Tuyết chỉ nói lại một câu, sau đó hai mắt đỏ hoe rời khỏi công ty.
“Chậc, cô thật sự nghĩ rằng bám vào chủ tịch Lý là có thể dương oai diễu võ với tôi sao? Nằm mơ đi!”
Nhìn thấy Lạc Tuyết rời đi, Lạc Mai khẽ hừ lạnh chế nhạo.
Lạc Viễn Hà thoáng nheo mắt!
“Đừng lo, nó lên mặt không được bao lâu nữa đâu”.
“Nếu nó thực sự có gì với chủ tịch Lý, bố nhất định sẽ khiến nó thân bạn danh liệt!”
“Cho dù giữa bọn họ không có chuyện gì, thì tập đoàn Lạc Thị này cũng không chứa chấp nó!”
!
Ở bên kia, Sở Bắc đang đưa con gái đến trường mẫu giáo tốt nhất Tân Hải.
Vì có Thanh Vũ giúp đỡ nên Sở Bắc không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Chưa đến mười phút, các thủ tục đã hoàn thành xong xuôi, Lạc Vũ Tâm chính thức được vào học.
“Thưa cậu, chúng ta đi đâu đây?”
Sở Bắc ở trong xe không nói lời nào, Thanh Vũ bèn thấp giọng hỏi.
Sở Bắc vẫn không động đậy, chỉ khẽ nói: “Núi Thiên Linh!”
Nghe thấy tên địa danh, sắc mặt của Thanh Vũ lập tức thay đổi.
“Đã năm năm rồi, cũng nên đến đó xem thử!”
!
Núi Thiên Linh nằm ở ngoại ô phía bắc của thành phố Tân Hải.
Ngọn núi tuy không lớn nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với Sở Bắc.
“Chu Dũng, Vương Hạo, Tiểu Kiệt ! đã năm năm trôi qua, tôi đến muộn rồi”.
Nhìn thấy những phần mộ nhỏ trước mặt, thần sắc Sở Bắc có chút ngưng đọng.
Nói là phần mộ, nhưng thực ra giống như tảng đá vậy, thậm chí nó còn không phải là một bia mộ.
Xung quanh toàn cỏ dại, rõ ràng là không có ai thờ cúng.
Mười một phiến đá liên tiếp đều quay về hướng bắc.
Đó chính là phương hướng của Bắc Dã.
Bên trong đó đều là huynh đệ vào sinh ra tử của Sở Bắc.
Năm năm trước, mười hai người bọn họ đã đến Tân Hải làm nhiệm vụ.
Vì không muốn bị người khác bán đứng hay có ý sát hại.
Mười một người này đều đã hy sinh tính mạng để bảo vệ Sở Bắc rút lui an toàn!
Nhưng Sở Bắc lại cho rằng tất cả những điều này đều là lỗi của anh!
Vì để hoàn thành nhiệm vụ.
Mười một người này đều trạc tuổi anh.
Nhưng cuộc đời bọn họ đã mãi mãi dừng lại ở thời điểm rực rỡ nhất.
Sở Bắc không thể chịu đựng được việc phải để thi thể của những người anh em của mình phơi bày ở nơi hoang vu, nên năm năm trước anh đã bỏ tiền ra để mua lại ngọn núi này.
Chính tay anh đã dựng lên mười một ngôi mộ hoang này!
Nhưng vì nhiệm vụ và thân phận đặc biệt nên họ không thể dựng bia mộ được.
Sau khi chết, bọn họ thậm chí còn không thể để lại tên của mình!
Gió thổi hiu hiu!
Thổi theo bóng dáng gầy gò của Sở Bắc và Thanh Vũ.
Những ngôi mộ đơn độc trước mặt, trông tiêu điều hoang tàn!
Núi xanh thật vinh hạnh khi được đắp lên xương cốt trung thần!
Năm năm rồi!
Bởi vì áy náy nên Sở Bắc mới không đành lòng bước lên đỉnh núi!
Nhưng hôm nay, anh đã ở đây!
“Tôi xin thề, kiếp này, nhất định sẽ tìm ra kẻ phản nghịch!”
“Sẽ dùng máu tươi của hung thủ để thanh minh cho mọi người!”
Từng câu từng chữ của Sở Bắc đều giống như tiếng sấm rền vang.
Đây chính là lời hứa của thần tướng trấn quốc, đồng thời cũng là lời hứa với huynh đệ của anh.
Bầu không khí ảm đạm như kéo dài vô tận.
Nhưng đột nhiên lại bị phá vỡ.
“Các người có nhanh lên không? Làm trễ chuyện của bổn thiếu gia, các người có chịu trách nhiệm nổi không? Mau lên cho tôi!”
Âm thanh mắng nhiếc này không hề đúng lúc chút nào.
Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, đó là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi đang mặc một bộ đồ thường nhật.
Hắn dẫn theo một đám thuộc hạ to cao, hùng hổ đi về phía này.
Tất cả bọn họ đều cầm xẻng hoặc cuốc trong tay.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy vài chiếc máy xúc đang đậu dưới chân núi, như thể đang chuẩn bị đào đường lên đỉnh núi.
“Cậu chủ Lưu, chính là chỗ này, đây là giấy tờ đất, mời cậu xem!”
Bên cạnh người thanh niên còn có một tên trẻ hơn, hắn cười nói một cách cẩn trọng.
Đồng thời còn cung kính đưa giấy tờ đất cho tên cậu chủ Lưu trước mặt.
“Chà, không tồi! Này nhóc, cậu hiểu chuyện hơn ông nội cậu nhiều đấy!”
Cậu chủ Lưu cầm lấy giấy tờ đất với vẻ hài lòng, sau đó lấy ra một xấp tiền một trăm tệ rồi ném xuống đất.
“Coi như tôi thưởng cho cậu, cầm lấy mà tiêu xài tùy thích! Còn tiền mảnh đất này, hôm nay tôi sẽ chuyển vào thẻ của cậu!”
“Cảm ơn cậu chủ Lưu, cảm ơn cậu chủ Lưu!”
Cậu thanh niên vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa rồi vội vàng nhặt hết tiền bỏ vào túi.
Cậu chủ Lưu còn không thèm nhìn hắn, liền phất tay với đàn em.
“Đi, khởi động máy xúc, trong hôm nay phải san bằng ngọn núi này cho tôi! Mẹ kiếp, sao vẫn còn mấy ngôi mộ nát này thế?”
Cậu chủ Lưu vừa nói vừa đảo mắt, ngay khi nhìn thấy mười một ngôi mộ hoang, sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.
.