Chiến Thần Sở Bắc

Chương 40: Nên Giáo Huấn Một Chút Đấy


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 40: Nên Giáo Huấn Một Chút Đấy


“Được rồi, tôi đưa người tới cho ông rồi đây! Khoản tiền mà tôi cần đâu? Một triệu tệ lúc trước chỉ là tiền cọc thôi nhé!”
“Nhà họ La dù sao cũng là gia tộc hạng hai nhỉ, chẳng lẽ không có nổi một dúm tiền?”
Thần thái của Vương Hổ lộ vẻ khinh thường, bế bé gái rõ ràng đã chết ngất đi trong lòng mà ra hiệu cho La Vạn Sơn.

Lúc này đây, trong lòng hắn ta chỉ nghĩ tới tiền, hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí kỳ dị tại đó.

“Vương Hổ, đủ rồi!”
La Vạn Sơn trầm giọng quát lên, nghiến răng nghiến lợi.

Sau mỗi câu nói của Vương Hổ, sắc mặt ông ta tái đi một chút.

Bây giờ ông ta hối hận chết đi được.

Dù sao thì ý tưởng tồi tệ này là do Dương Xuyên bày mưu tính kế.

Bây giờ không liên lạc được với Dương Xuyên, tất cả hậu quả do ông ta gánh vác!
“La Vạn Sơn, ông có ý gì đây? Ông có tin là tôi…”
Vương Hổ trợn mắt, nhưng đang nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại.

Sau đó, hắn ta khẽ nhíu mày.

Bầu không khí ở đây hình như không ổn lắm?
Cộc cộc cộc.

Âm thanh gậy chống gõ trên mặt sàn khiến Vương Hổ ngẩng đầu lên.

Chỉ liếc mắt đã trông thấy Sở Bắc chống gậy trúc đang bước từng bước về phía hắn ta.

“Mày là ai? Thằng chết tiệt này, cút sang một bên, đừng làm phiền ông mày làm việc!”
Vương Hổ đang tức giận nên lập tức chửi mắng không tiếc lời.

Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì thấy hai mắt hoa lên, đứa trẻ được bế trên tay chỉ loáng cái đã biến mất.

Định thần nhìn lại, hắn ta phát hiện cô bé đã nằm trong lòng Sở Bắc rồi.

“Mày… thằng nhãi, mày muốn làm gì? Đến hàng của ông mày mà cũng dám cướp à?”
Vương Hổ trợn hai mắt nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin, còn tưởng mình bị lóa mắt.


Thế nhưng, Sở Bắc không trả lời.

Cảm nhận được nhịp tim và mạch đập của con gái không có gì bất thường, hàng lông mày nhíu lại của anh mới giãn ra.

Con gái anh chỉ bị hôn mê thôi, không có gì đáng ngại.

May quá!
Ngay sau đó, Sở Bắc giơ tay ra, chấm nhẹ vào ấn đường của Tiểu Vũ Tâm.

Đôi môi khô khốc của Tiểu Vũ Tâm khẽ mấp máy, mi mắt rung rung, ngay sau đó, cô bé chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt to tròn long lanh đảo quanh nhìn khắp nơi đầy nghi hoặc, sau cùng dừng lại trên người Sở Bắc.

Ban đầu cô bé thoáng sững sờ, sau đó òa khóc nức nở.

“Bố ơi, Tâm Nhi nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Tâm Nhi bị người xấu bắt đi, sau này không bao giờ gặp lại ba và mẹ được nữa, hu hu!”
“Tâm Nhi không muốn thiếu ba, không muốn thiếu mẹ…”
Lâm Vũ Tâm nhắm mắt, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ ba.

Những giọt nước mắt như trân châu rơi xuống gương mặt Sở Bắc.

“Tâm Nhi, có bố ở đây, không sao rồi con!”
Sở Bắc xoa đầu cô bé, giọng điệu rất dịu dàng.

Không biết Vương Hổ đã dùng loại thuốc mê gì, nhưng đối với Lâm Vũ Tâm mà nói, tất cả mọi thứ chỉ như giấc mơ thôi.

“Ừm ừm, chỉ cần có bố ở đây, Tâm Nhi không thấy sợ đâu!”
Tâm Nhi lau nước mắt, cất giọng non nớt.

Đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Sở Bắc, giọng điệu vô cùng kiên định.

“Ừm, Tâm Nhi là ngoan nhất!”
Sở Bắc quệt nhẹ chóp mũi của con gái, vừa thấy áy náy vừa thấy vui mừng.

Bốn năm rồi, từ đầu đến cuối anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng con gái anh vẫn hiểu chuyện như thế.


Đường đường là thần tướng, đâu thể chịu nổi đả kích này chứ!
“Hửm? Mày là bố của nó?”
Vương Hổ nhìn thấy cảnh tượng này mà hàng lông mày xoắn như bánh quẩy.

Rõ ràng La Vạn Sơn bảo hắn ta bắt cóc con gái của Lạc Tuyết cơ mà.

Nhưng người đàn ông của Lạc Tuyết sao lại ở đây?
Vả lại, Lạc Tuyết có chồng có con từ bao giờ vậy nhỉ?
Thật kỳ lạ!
“Vương Hổ, người của Long Hổ Môn nhỉ!”
Sở Bắc ngẩng đầu lên, trong lúc chất vấn, giọng nói của anh lạnh như băng.

“Thế thì đã sao? Mày là thằng nào? Chẳng lẽ mày đã thông đồng với La Vạn Sơn từ trước, định giỡn mặt với tao?”
“Hừ, đối đầu với Long Hổ Môn của tao không phải lựa chọn thông minh đâu!”
Vương Hổ nheo mắt, sắc mặt dần trở nên dữ tợn.

Long Hổ Môn là thế lực ngầm hàng đầu ở Tân Hải.

Với tư cách là một trong số những nhân vật quyền lực ở Long Hổ Môn, hắn ta không sợ nhà họ La.

Nhưng nghe thấy câu này, La Vạn Sơn thậm chí cũng muốn giết người rồi.

Đến bây giờ Vương Hổ vẫn chưa nhìn ra cục diện.

Đúng là kẻ ngu xuẩn nhất trong những kẻ ngu xuẩn.

Thế nên La Vạn Sơn đành cúi đầu, không thèm nhắc nhở hắn ta nữa.

Sở Bắc cũng không nói gì, cẩn thận giao con gái cho Thanh Vũ ở bên cạnh.

Thanh Vũ đón lấy Tiểu Vũ Tâm đang ngạc nhiên, dè dặt ôm con bé trong lòng bằng tay phải.

Còn tay trái thì nhẹ nhàng che đi đôi mắt của Tiểu Vũ Tâm.

“Long Hổ Môn, cái tên thật khí phách! Ngày khác họ Sở tôi sẽ tới tận nơi thăm hỏi!”
Sở Bắc chống gậy trúc, đối mặt với Vương Hổ ở trước mặt, giọng nói của anh không nghe ra thái độ.


Ở bên cạnh, La Vạn Sơn không khỏi lắc đầu.

Lần này không chỉ nhà họ La, e rằng đến cả Long Hổ Môn cũng phải chấm hết.

“Chỉ dựa vào mày? Đúng là nực cười!”
Rõ ràng Vương Hổ không ý thức được điều này, lập tức phì cười.

“Mày là cái thá gì mà đòi đấu với Long Hổ Môn chứ, đúng là chán sống lắm rồi!”
Đối với điều này, câu trả lời của Sở Bắc chỉ là cái lắc đầu thật khẽ.

“Anh không cần biết tôi là ai, kiếp sau dụi mắt cho sáng, có một số chuyện đừng cố làm!”
Nói xong, Sở Bắc nhẹ nhàng giơ cây gậy trúc trong tay nhắm thẳng vào lồng ngực của Vương Hổ.

“Mày có ý gì?”
Vương Hổ nhíu mày, nhưng vừa nói xong, cơ thể bỗng chốc chấn động!
Phụt!
Đó là âm thanh thể xác bị xuyên thủng!
Đôi mắt của Vương Hổ lập tức lồi ra, gương mặt cũng tái nhợt đi.

Ở bên cạnh, người nhà họ La đồng loạt nhắm mắt lại, tâm trí như muốn nứt ra.

Lồng ngực của Vương Hổ có thêm một cái lỗ.

Trước ngực và sau lưng bị xuyên thủng, đến cả trái tim cũng thủng lỗ.

Đôi môi Vương Hổ run rẩy, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

Trong ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ chấn động, thêm cả cảm giác không cam tâm.

Nhưng sức mạnh của cơ thể đang nhanh chóng rút đi.

Đùng!
Cơ thể Vương Hổ ngã vật ra đất, không còn hơi thở nữa.

Chỉ có đôi mắt không thể nhắm lại được.

Đến lúc chết, hắn ta vẫn không biết tại sao bản thân lại gặp phải kết cục này.

Toàn bộ hiện trường lại lần nữa im phăng phắc!
Im lặng đến mức kỳ dị!
“Một phút, dọn dẹp sạch sẽ!”
Sở Bắc bỏ lại một câu rồi chậm rãi quay về ghế ngồi, đón lấy con gái.


Thế nhưng anh vẫn luôn che mắt của cô bé.

Tuy người nhà họ La sợ đến mức run rẩy, vội vàng ba chân bốn cẳng xử lý hai thi thể.

Vết máu trên nền đất cũng được lau sạch bong.

Bấy giờ Sở Bắc mới thu tay phải, nhìn về phía La Vạn Sơn.

“Ông chỉ có một cơ hội cho tôi lý do để không giết ông!”
Một câu thôi, lòng dạ La Vạn Sơn như muốn nứt ra, ông ta lập tức quỳ mọp trên nền đất.

“Cậu Sở, xin cậu Sở bớt giận, tất cả mọi thứ là do Dương Xuyên xúi giục tôi, tất cả là do nó bảo tôi làm, thực sự không hề liên quan gì tới tôi!”
“Dương Xuyên!”
Sở Bắc nhẹ nhàng nhả ra hai chữ này.

Đối với Dương Xuyên, anh cũng có chút ấn tượng.

Vốn tưởng chỉ là chút chuyện vặt, không ngờ đối phương không những tính toán chi li, một khi ra tay là tàn nhẫn độc ác.

Đã vậy đối phương còn có ý đồ với con gái của anh.

Nếu đối phương đã ra tay, Sở Bắc không có lý do gì để không tiếp chiêu.

“Nhà họ Dương cũng nên dạy dỗ lại nhỉ!”
Đùng!
Câu nói này giống như tiếng sấm dậy nện lên đầu La Vạn Sơn.

Nhà họ Dương là gia tộc lớn hạng nhất hạng nhì ở tỉnh thành.

Có thể nói ra câu “dạy dỗ nhà họ Dương” nhẹ bẫng như lông hồng thế, chỉ có thần tướng trấn quốc phá lệ như vậy.

“Còn ông…”
Sở Bắc cúi đầu, trái tim của tất cả mọi người trong nhà họ La lập tức vọt lên tận họng.

Sinh tử tồn vong chỉ trong một ý nghĩ của Sở Bắc thôi.

“Còn ông, trong ngày mai đích thân tới nhà họ Lạc xin lỗi Tiểu Tuyết!”
“Nếu Tiểu Tuyết chịu tha thứ cho ông thì nhà họ La có thể sống!”
Bỏ lại vài câu rồi Sở Bắc không do dự nữa, ôm con gái ra khỏi đại sảnh.

Thanh Vũ đảo mắt nhìn xung quanh rồi cũng rời đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.