Chiến Thần Sở Bắc

Chương 26: Đại Nghịch Bất Đạo


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 26: Đại Nghịch Bất Đạo


Lạc Viễn Hà bình thản giơ tay, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thêm Sở Bắc lấy một cái.

“Ừm, lời của chú Lạc nói cũng có lý!”
Lý Nham đồng tình, lên tiếng phụ họa.

“Họ Sở, thế này nhé, thứ nhất chưa đăng kí kết hôn với Lạc Tuyết, thứ hai bọn họ cũng chưa từng tổ chức tiệc cưới, đương nhiên chẳng có liên quan gì đến nhà họ Lạc!”
“Nhà họ Lạc để anh ăn không ngồi rồi năm năm, là đã tận tình tận nghĩa rồi! Cho dù có đuổi anh ra ngoài, để tự sinh tự diệt, cũng không phải là không thể!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lạc Tuyết.

“Đối phó với loại người này thì không thể mềm lòng! Nếu như trong gia tộc có người nào không nỡ thì cùng với anh ta cút ra khỏi nhà họ Lạc luôn đi!”
Mặc dù Lạc Mai không chỉ đích danh, nhưng rất rõ ràng, ả ta đang nói mỉa Lạc Tuyết.

Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, cho dù là Chu Cầm, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nếu chuyện này không được xử lý tốt, để liên đới đến bọn họ, tất cả đều sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Sở Bắc đáng chết, đúng là một tên xui xẻo!
Ánh mắt Lạc Vinh Quang sắc bén quét về phía Sở Bắc.

“Sở Bắc, cậu còn gì để nói? Nếu không thì cút đi! Giữa hai chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Tận tình tận nghĩa, ha!”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu mỉa mai.

“Tôi đối với ông quả thực là đã tận tình tận nghĩa, nhưng ông đối với tôi, chỉ sợ là tình không tận, nghĩa không hoàn toàn thôi!”
“Mày nói cái gì?”
Lạc Vinh Quang nheo mắt, mang theo sát khí nhàn nhạt.

“Sở Bắc, chẳng lẽ cậu không phục sao?”
Sở Bắc không trả lời, gõ nhẹ gậy trúc, bảo vệ Lạc Tuyết phía sau.

Đồng thời, anh nở một nụ cười trấn an cô.


“Tôi ở nhà họ Lạc chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình mà thôi!”
“Còn về chuyện năm năm qua ông lừa gạt tôi, tôi có thể bỏ qua không trách cứ, nước giếng không phạm nước sông!”
“Nhưng nếu mấy người muốn ép, vậy thì Sở tôi không thể không đòi một tiếng công bằng rồi”.

Từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều nhìn về phía trước, từng câu từng chữ đều rất bình thường VÀ giản đơn.

Nhưng cho dù là như vậy, nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác chân thật đáng tin.

“Sở Bắc, cậu… đang uy hiếp tôi sao?”
Lạc Vinh Quang đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám lộ ra nội tâm ông ta đang phẫn nộ.

“Sở Bắc, anh bớt nói vài câu đi!”
Sắc mặt Lạc Tuyết khó coi, nhỏ tiếng nhắc nhở.

Đúng là đã chọc giận đám người này rồi, nhưng chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.

“Xì, một tên mù thối tha mà cũng dám nói lời ngông cuồng như thế? Đúng là nực cười”.

Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Bắc càng thêm phần khó chịu.

“Còn con điếm nhà cô, cô rốt cuộc mang họ Lạc hay họ Sở? Một mực bênh vực bảo vệ thằng mù thối tha này, đúng là khiến nhà họ Lạc tôi mất hết mặt mũi mà”.

Lạc Mai vênh váo tự đắc, chỉ cần có cơ hội liền sẽ châm chọc khiêu khích Lạc Tuyết.

Song, ả ta vừa dứt lời, Sở Bắc đột nhiên quay người lại.

Ánh mắt trống rỗng dừng trên người Lạc Mai.

Một cơn ớn lạnh ập đến khiến ả ta không khỏi rùng mình.

“Cô… có thể thử xem!”
Chỉ vỏn vẹn năm từ mà lại tựa như đến từ địa ngục.


Toàn thân Lạc Mai khẽ run cầm cập, ngồi phệt xuống đất.

Vừa rồi, ả ta như nhìn thấy vực thẳm qua cặp kính râm của Sở Bắc.

Chỉ nhìn một cái đã khiến ả ta sởn cả da gà.

Hai mắt trợn to, cả người đờ đẫn giống như kẻ ngốc vậy.

“Tiểu Mai? Em sao thế?”
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến Lý Nham bị dọa giật mình.

Sở Bắc này hình như cũng đâu có làm gì, nhìn một cái đã khiến em sợ đến ngã ra đất rồi sao?
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, thậm chí còn chưa nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Lạc Tuyết cũng mơ hồ.

Cô đứng phía sau Sở Bắc, nhưng cũng hoàn toàn không biết Sở Bắc rốt cuộc đã làm gì.

“Sở Bắc, cậu đã làm gì con gái tôi?”
Lạc Viễn Hà trừng mắt nhìn Sở Bắc.

Sắc mặt Lạc Vinh Quang u ám, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở mặt.

Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng ngoại trừ Sở Bắc ra thì còn ai có thể động tay động chân chứ?
“Hừ, Sở Bắc, cậu đúng là càng lúc càng hỗn xược! Nếu đã như vậy, cộng thêm chuyện của ngày hôm qua, nợ cũ nợ mới, chúng ta tính luôn một lượt!”
Lạc Vinh Quang lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

“Sở Bắc, mày… mày… tao… tao…”
Mà lúc này, Lạc Mai cũng đã hoàn hồn lại.

Chỉ là không biết có phải kinh hãi quá độ không, cứ ngây ngốc nhìn Sở Bắc, nửa ngày nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.


Thấy vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại, sắc mặt phờ phạc mang theo tia tuyệt vọng.

Cho dù không nói gì, Sở Bắc cũng đã trở thành cái gai trong mắt của cả gia tộc, cái gai trong thịt.

Bị đuổi đi, chỉ là vấn đề thời gian.

Lạc Tuyết càng không ngốc, đợi sau khi giải quyết xong Sở Bắc, tiếp theo sẽ đến lượt mình rồi.

Cuối cùng cô không thể thoát khỏi số phận bị thao túng.

Không chỉ vậy, trải qua chuyện của ngày hôm qua, nhà họ La nhất định sẽ khiến mọi chuyện trầm trọng thêm.

Thậm chí, cô đã có thể nhìn thấy cuộc sống bi thảm sau khi gả vào nhà họ La!
“Sở Bắc, tôi cho cậu một chút thể diện, cậu tự mình cút khỏi đây đi!”
Khuôn mặt của Lạc Vinh Quang nặng đến mức dường như có thể nhỏ ra giọt nước.

Ánh mắt đang nhìn Sở Bắc giống như nhìn một tên ăn mày.

“Nếu không, nửa đời sau, cậu chuẩn bị lên đường lớn để xin ăn đi!”
Một câu nói quả quyết kết án tử hình cho Sở Bắc.

Lạc Tuyết cười thảm thương một tiếng, đang định thuyết phục Sở Bắc rời đi.

Lại nghe thấy Sở Bắc khẽ cười một tiếng, trong nụ cười mang theo sự giễu cợt và khinh thường.

“Đuổi tôi đi?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên, cây trúc trong tay khẽ rơi xuống nền gạch.

“Mấy người, vẫn chưa đủ tư cách!”
Uỳnh!
Gậy trúc vừa rơi xuống đất, toàn bộ ngôi nhà cổ dường như rung chuyển.

Một luồng khí thế ác liệt lấy Sở Bắc làm trung tâm lan ra tứ phía, quét sạch nơi này!
Đùng đùng đùng!
Bất luận là Lạc Vinh Quang ở phía trước, hay là Lạc Viễn Hà và đám người Lý Nham ở phía sau ông ta đều lần lượt lùi lại mấy bước.

Người nào người nấy đều trố mắt, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn quái vật.


“Cậu… cậu, sao lại thế này?”
Lạc Vinh Quang kinh ngạc đến ngây người, chỉ tùy tiện vung gậy trúc một cái liền có thể đẩy lui nhiều người như vậy.

Đây phải là sức mạnh lớn mạnh đến mức nào chứ?
Chẳng lẽ Sở Bắc này thật sự không phải là người phàm sao?
Mà cả nơi này chỉ có một mình Lạc Tuyết là không bị ảnh hưởng.

Lúc này, cô ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Sở Bắc làm việc thì chưa tới phiên mấy người chỉ tay năm ngón ra lệnh đâu!”
Giọng điệu của Sở Bắc nhàn nhạt, nhưng mỗi một chữ đều tựa như sấm, vang vọng bên tai tất cả mọi người.

“Số phận của Tiểu Tuyết cũng nên do chính cô ấy lựa chọn!”
“Các vị cứ gây khó dễ như vậy, chẳng lẽ, coi Sở mỗ không tồn tại sao?”
Dứt lời, không gian xung quanh lập tức im ắng!
Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc, không biết vì sao, chẳng ai dám nói gì.

Rõ ràng Sở Bắc chỉ là một tên mù tay trói gà không chặt, nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác giống đang ở cùng với Sát Thần vậy!
Bầu không khí nhất thời có chút cổ quái.

Người nhà họ Lạc mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai dám nói câu nào.

Ngay cả Lạc Mai cũng hiếm khi ngậm miệng lại.

Một lúc sau, Lý Nham cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.

Hắn ta nghiến răng, nhìn chằm chằm Sở Bắc.

“Sở Bắc, nhìn bộ dạng này của mày, chẳng lẽ còn muốn chờ tao động tay sao? Mày là cái đồ đại nghịch bất đạo!”
“Chuyện của ngày hôm qua, suy cho cùng cũng là do mày tự chuốc lấy”.

“Mày không chỉ cướp dâu tại chỗ, còn đánh cậu La thành thái giám, chuyện này nếu như không đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, làm sao khiến lửa giận của nhà họ La lắng xuống?”
“Nếu mày là đàn ông thì hãy tự mình giải quyết đi”.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.