Chiến Thần Sở Bắc

Chương 2: Năm Năm Hy Sinh Uổng Phí!


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 2: Năm Năm Hy Sinh Uổng Phí!


Sao cơ?
Sở Bắc cuối cùng cũng biến sắc.

Năm năm vất vả kiên trì, bây giờ sắp tu thành chánh quả rồi, vậy mà chỉ đổi lấy một câu nói này?
“Tiểu Mai, hôn lễ chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi chúng ta thôi, em đang…”
“Sở Bắc, mày không hiểu tiếng người à? Một thằng mù lòa vô dụng như mày, sao không đái một bãi rồi tự soi lại bản thân mình, xem mày xứng với tao ở chỗ nào?”
Lạc Mai nhìn anh với vẻ coi thường, ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm.

“Bảo mày tự giác cút đi là giữ thể diện cho mày lắm rồi, nếu còn không biết điều nữa thì tao cho người ném mày ra ngoài đấy!”
Nghe những lời cay nghiệt của ả ta, trái tim Sở Bắc như bị kim châm.

Khi anh đang định lên tiếng thì một chiếc Porsche đỗ xịch ngay trước mặt.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đầy vẻ bỡn cợt.

“Tiểu Mai, lãng phí thời gian với tên mù dở này làm gì, nhân lúc đám cưới của em họ em chưa bắt đầu, chúng ta tới khách sạn làm một “nháy” trước đi!”
“Ai da, anh đừng sốt ruột, em phải đuổi thằng vô dụng này đi đã!”
Năm năm rồi, Lạc Mai chưa từng dịu dàng ngon ngọt với Sở Bắc, lúc này lại tỏ thẹn thùng và
“Xí, một thằng mù thì có gì để nói? Theo anh thấy, em cứ quẳng nó xuống sông là xong, đỡ lãng phí thời gian!”
“Giết người là phạm pháp đó, vì một thằng mù không đáng để mạo hiểm đâu!”
Lạc Mai nũng nịu liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia: “Anh tới khách sạn đợi trước đi, đợi em đuổi thằng mù này đi rồi sẽ lên ngay!”

“Tiểu yêu tinh này, làm anh thèm chết đi được!”, người đàn ông liếm môi, tay phải kéo Lạc Mai tới trước mặt mình.

“Ôi chao, anh làm gì thế, còn có người khác đang nhìn mà!”
Lạc Mai đỏng đảnh giậm chân, nhưng cơ thể rõ ràng rất ỡm ờ, “nghiện mà còn ngại”.

“Xí, một thằng mù chết tiệt, nó có nhìn thấy đâu? Em sợ gì?”, chàng thanh niên mỉm cười đắc ý, động tác trên tay càng thêm càn rỡ.

Hai người sờ mó lẫn nhau như chốn không người, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của Sở Bắc thâm trầm cực điểm.

Móng tay anh gần như cắm ngập vào thịt.

Ánh mắt tối sầm lộ ra hàn ý.

“Tiểu Mai, cậu ta là ai!”
Sở Bắc không thể tin nổi, người ân nhân từng cứu anh.

Năm năm nay, người vợ chưa cưới chưa từng để anh chạm vào người hóa ra lại có phương diện phóng đãng đến vậy.

Năm năm qua, có xứng đáng không?
“Tên mù dở, nói với mày cũng chẳng sao, đây là cậu cả là họ Lý đấy, anh Lý Nham!”
Lạc Mai ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu.

“Nhìn thấy không, nước hoa mẫu mới nhất của Chanel, túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, còn cả chiếc nhẫn độc nhất vô nhị ở Tân Hải này nữa, toàn là anh Lý mua cho tao đấy!”
“Năm năm qua, mày mua cho tao thứ gì chưa? So với anh Lý thì mày còn không bằng con chó nữa!”
“À phải rồi, mày bị mù mà, chẳng nhìn thấy gì hết!”
Lạc Mai đắc ý khoe khoang cùng anh, mỗi một câu nói như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Sở Bắc.

“Đôi mắt của anh…”
“Xí, chỉ với đôi mắt xấu xí của mày, mày tưởng tao thèm chắc?”
Lạc Mai bĩu môi khinh thường: “Mày tưởng không có mày thì mắt của tao không thể khỏi được? Đúng là nực cười!”
“Đúng đấy!”
Lý Nham nhếch môi cười: “Dùng giác mạc của mày là vinh hạnh cho mày đấy, hiểu không! Dám tranh giành phụ nữ với ông đây, không nhìn lại bản thân là cái thể thống gì!”
Nói xong, hắn ta định kéo Lạc Mai lên xe.

“Đứng lại!”
Sở Bắc lên tiếng thêm lần nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.


Đôi mắt trống rỗng của anh hướng về phía Lạc Mai.

“Tiểu Mai, nếu đã như thế, tại sao năm năm trước dù phải đánh đổi cả sự trong trắng em cũng bất chấp cứu anh?”
Đây là chấp niệm sau cùng của Sở Bắc.

Nào ngờ, Lạc Mai đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt như sắp phun ra lửa.

“Thằng mù kia, mày nói linh tinh gì đấy? Lần đầu của tao là cho anh Lý, thằng mù như mày làm sao xứng đáng chứ!”
“Không những mù mắt mà đầu óc còn có vấn đề! Mày chết đi tao vui còn chẳng kịp, ai thèm cứu mày?”
Đùng!
Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc rơi thẳng xuống.

Nền đá cẩm thạch dưới chân vỡ toác ra như lưới đánh cá.

Mặt mũi Sở Bắc biến sắc, kéo theo bầu trời cũng đột nhiên nổi gió lớn.

Giống như mưa giông bão táp sắp kéo đến nơi.

“Hóa ra là như vậy à?”
Sở Bắc lầm bầm tự nhủ, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.

Anh vốn tưởng rằng, nhất định là chuyện đêm hôm ấy biến Lạc Mai thành như vậy.

Thế nên mới càng muốn bù đắp cho ả ta.

Thật không ngờ rằng…
Năm năm qua, hóa ra là nhầm lẫn?

Năm năm qua, tất cả những việc anh làm, chỉ là toi công?
Bất kể là ông cụ nhà họ Lạc hay là Lạc Mai, ai cũng đùa bỡn anh như một thằng hề?
“Thật nực cười, thật đáng buồn!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, không biết là đang nói Lạc Mai hay đang nói chính mình.

“Tên mù dở này đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi, cái gì mà thế này thế kia? Nếu không phải ông nội nói mày không đơn giản, năm năm trước mày vào được nhà họ Lạc chắc?”
Lạc Mai liếc nhìn anh, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: “Không ngờ rằng mày là một thằng phế vật không hơn không kém, đúng là nỗi nhục của tao.

Mày tưởng hôn lễ này chuẩn bị cho mày chắc? Đúng là chết cười!”
“Được rồi, đừng phí lời với nó nữa! Một thằng mù ấy mà, cứ để nó tự sinh tự diệt là xong chuyện thôi?”
Lý Nham tỏ ra mất kiên nhẫn, kéo Lạc Mai lên xe.

“Lạc Mai!”
Sở Bắc lên tiếng lần nữa, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

Chẳng hiểu sao, đôi mắt trống rỗng của anh lại khiến hai kẻ kia cảm nhận được hàn ý.

“Cô sẽ nhanh chóng biết được, rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.