Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 195: Không Cho Đi
Ban nãy, họ không để ý đến Sở Bắc nên không biết anh đã ra tay bằng cách nào.
Hơn nữa, chỉ dùng cây đũa mà có thể đâm xuyên qua tay người khác là năng lực mà không phải ai cũng có thể làm được.
Ít nhất thì những người ở đây còn lâu mới đạt đến trình đó.
Sau một thoáng kinh ngạc, Tề Tân chợt sa sầm mặt.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc rồi nói: “Anh có biết đó là người của tôi không?”
Vuốt mặt phải nể mũi, Sở Bắc làm vậy đã khiến Tề Tân nổi giận.
Nhưng bây giờ, anh ta chưa biết thực lực của Sở Bắc đến mức nào nên chưa dám ra tay.
Sở Bắc khẽ cười một tiếng rồi nói: “Tôi không quan tâm người đó là ai, tôi chỉ biết hắn làm phiền mình ăn cơm thôi”.
Tề Tân nghe xong thì giật khoé miệng.
Trước đó, anh ta không ngờ ngoài Long Tam ra, vẫn còn người dám không nể mặt mình ở Tân Hải.
“Xem ra, anh không coi Tụ Nghĩa Đường của chúng tôi ra gì, đúng không?”
Tề Tân trầm giọng nói.
Sở Bắc gật đầu.
“Các người làm chó săn cho nhà họ Thôi, đã vậy còn ý thế hiếp người là đủ thấy không phải dạng tốt đẹp gì rồi.
Tôi thấy các người không xứng với cái tên Tụ Nghĩa Đường đâu”.
Không xứng?
Đám đàn em đứng sau lưng Tề Tân lập tức nổi điên sau câu nói của Sở Bắc.
“Đại ca, để em đập chết thằng này.
Mẹ nó chứ, dám coi thường Tụ Nghĩa Đường chúng ta, ông phải cho mày một bài học mới được”.
“Ông mày lăn lộn ở Tân Hải bao năm, nhưng chưa từng gặp thằng nào ngông như mày.
Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là cậy thế hiếp người”.
“Anh em xông lên, đập chết nó đi!”
Nói rồi, đám đó nhanh chóng lao về phía Sở Bắc.
Lần này, Tề Tân không ngăn cản nữa, mà lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Vì câu nói vừa nói của Sở Bắc đã vượt quá giới hạn của anh ta.
Không ai được bôi nhọ danh tiếng của Tụ Nghĩa Đường.
Trông thấy cả đám người định lao tới đánh Sở Bắc, Long Tam lạnh mặt rồi xua tay.
“Anh em lên! Hãy cho người của Tụ Nghĩa Đường biết sức mạnh của Long Hổ Môn”.
Người của Long Hổ Môn đã nhịn nãy giờ rồi, nghe thấy thế một cái là đỏ mày đỏ mặt rồi lao lên chiến với người của Tụ Nghĩa Đường ngay.
Dù bọn họ ít người hơn, nhưng rõ ràng thân thủ hơn hẳn người của Tụ Nghĩa Đường.
Vì thế, dù không chiếm ưu thế về quân số, nhưng cả hai phe vẫn đang ở thế cân bằng.
Hai bên đánh đấm túi bụi, nhất thời khó phân thắng bại.
Thấy thế, Long Tam và Tề Tân đều nhăn mặt.
“Long Tam, anh định đối đầu đến cùng với Tụ Nghĩa Đường chúng tôi đúng không?”
Tề Tân lạnh mặt hỏi.
Long Tam lắc đầu nói: “Không phải tôi muốn đối đầu với các cậu, mà là các cậu kiếm chuyện với tôi trước, cho nên sao tôi có thể ngồi chịu trận được!”
Tề Tân cười khẩy một tiếng.
“Chắc anh cũng biết là chúng tôi làm việc cho nhà họ Thôi rồi, anh có chắc muốn đắc tội với nhà họ không?”
Nghe xong, Long Tam thoáng do dự.
Nhưng sau khi ngoảnh lại nhìn Sở Bắc thì gã lập tức kiên định.
“Tôi không cần biết nhà họ Thôi, nhà họ Lý gì cả.
Bất kể ai kiếm chuyện với cậu Sở thì cũng như kiếm chuyện với Long Hổ Môn tôi.
Chuyện hôm nay, tôi sẽ lo đến cùng”.
Tề Tân nghe vậy thì càng sa sầm mặt.
“Nếu vậy thì tôi cũng chơi với anh đến cùng!”
Nói rồi, Tề Tân nhanh chóng ra tay với Long Tam.
Long Tam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Song đúng lúc này, lại có tiếng chân dồn dập vang lên ở bên ngoài.
Ngay sau đó, cửa phòng đã bị ai đó đạp mạnh rồi mở toang.
Cùng lúc đó, một giọng nói đầy uy nghiêm cùng vọng vào.
“Để tôi xem ai dám gây sự với nhà họ Thôi nào!”
Ngay sau giọng nói ấy, một ông lão khoảng hơn 70 tuổi đã được một người đàn ông đeo kính dìu vào.
Thôi Hạo nhìn thấy người đó thì mừng rỡ, sau đó chạy vụt tới.
“Ông ơi, cháu mong ông mãi!”
Thôi Hạo chạy nhanh về phía ông mình rồi gào lên.
Người đó chính là Thôi Viễn Sơn – ông nội của hắn ta.
Hiện giờ, Thôi Viễn Sơn vẫn là gia chủ của nhà họ Thôi, dù tuổi đã ngoài 70, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.
Nhất là đôi mắt từng trải mang vẻ sắc sảo của ông ta, khiến ai thấy cũng không dám coi thường.
Lúc này, đang có cả đống người đứng phía sau Thôi Viễn Sơn, họ đều mặc vest đen và cầm súng.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhóm Long Tam với vẻ đằng đằng sát khí.
Khi những người này xuất hiện, trận chiến giữa hai phe cũng dừng lại.
Tề Tân và người của Tụ Nghĩa Đường thấy có quân chi viện đến thì mừng rỡ.
Còn Long Tam với người của Long Hổ Môn thì ngược lại, mặt ai nấy đều tái mét.
Nhất là khi nhìn thấy đội ngũ vệ sĩ được trang bị vũ khí kia, bọn họ đều thấy hoảng sợ.
Họ không ngờ nhà họ thôi lại mạnh đến vậy, dẫn theo cả đám vệ sĩ đến thế này.
“Tiểu Hạo, ông đến muộn, cháu không sao chứ?”
Thôi Viễn Sơn cưng chiều nhìn Thôi Hạo rồi nhẹ nhàng hỏi.
Ông ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái là Thôi Hạo đã mếu máo ngay.
“Ông ơi, may mà ông đến rồi.
Nếu ông đến chậm thêm một lát nữa thôi thì khéo không còn được gặp lại cháu nữa mất”.
Nghe Thôi Hạo nói vậy, Thôi Viễn Sơn lập tức cau mày.
Ông ta nổi giận rồi hừ lạnh nói.
“Tiểu Hạo, cháu mau nói cho ông biết là ai bắt nạt cháu?”
Thôi Hạo không chút do dự mà chỉ thẳng vào Sở Bắc và Long Tam.
“Ông ơi, là chúng nó!”
Thôi Viễn Sơn nhìn theo hướng Thôi Hạo chỉ, khi trông thấy Long Tam thì ông ta hơi ngẩn người.
“Nếu tôi không nhầm thì cậu là thủ lĩnh mới của Long Hổ Môn đúng không?”
Long Tam gật đầu rồi chắp tay chào.
“Chào ông Thôi!”
Luận theo vai vế mà nói thì Thôi Viễn Sơn vẫn là bậc cha chú, hơn nữa còn có địa vị rất cao ở Tân Hải.
Theo quy tắc trên giang hồ thì Long Tam vẫn nên chào hỏi cẩn thận với ông ta.
Thôi Viễn Sơn gật đầu rồi bình thản nói: “Tôi cũng coi như có quen biết với thủ lĩnh đời trước của Long Hổ Môn các cậu, trong ấn tượng của tôi thì nhà họ Thôi và Long Hổ Môn chưa từng liên quan gì đến nhau, nhưng sao hôm nay các cậu lại gây sự?”
Giọng nói của Thôi Viễn Sơn rất nhẹ, nhưng Long Tam nghe lại thấy vô cùng áp lực.
Gã trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Thôi Viễn Sơn thấy thế thì lạnh giọng nói tiếp: “Nể mặt thủ lĩnh cũ của Long Hổ Môn, tôi sẽ cho các cậu đi, đồng thời cũng không tính toán chuyện hôm nay nữa”.
Long Tam biến sắc mặt.
“Ông ơi, không thể cho chúng nó đi được!”.