Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 192: Làm Cậu Kinh Hãi Rồi!
Có một Sở Bắc với thực lực manh mẽ ở đây thì dù Thôi Hạo có ngông cuồng đến mấy, cũng không thể làm gì được họ.
Khác với vẻ mừng rỡ của Ngô Lương, Thôi Hạo đang sa sầm mặt.
Thậm chí trông mặt hắn ta còn lạnh hơn băng giá.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy đám tay chân của mình đang nằm kêu oai oái dưới đất, khoé miệng hắn ta không nhịn được mà co giật.
Hắn ta đã bỏ ra cả đống tiền để thuê công ty vệ sĩ về huấn luyện cho đám này.
Thường thì, mỗi một người trong số họ đều có thể địch lại ba, bốn người bình thường.
Nhưng bây giờ, đám đàn em mà hắn ta cứ ngỡ là có lực chiến đấu khủng nhất đều bại dưới tay một tên mù loà.
Đúng là một sự châm chọc!
Cuối cùng, Thôi Hạo không nhịn được nữa mà nhìn đám ấy rồi chửi bới.
“Mẹ cả lò nhà chúng mày! Có mỗi một thằng mù mà cũng không đánh được, nhà họ Thôi nuôi chúng mày đúng là phí cơm phí gạo”.
Nghe thấy thế, đám kia đều có vẻ lúng túng và xấu hổ.
Tên bị Sở Bắc quật ngã đầu tiên cắn răng, hít sâu một hơi rồi thê thảm nói: “Cậu chủ, anh ta là một cao thủ, cậu phải cẩn thận đấy!”
Thôi Hạo nghe xong thì càng điên tiết hơn, hắn ta lập tức xông tới rồi đạp cho tên đó một phát.
“Thằng vô dụng này! Cao thủ cái đếch gì? Tao thấy là lũ chúng mày vô tích sự thì có!”
Thôi Hạo tức tối mắng nhiếc rồi lạnh giọng nói: “Rặt một lũ bất tài, sau hôm nay thì biến hết đi cho khuất mắt tao, nhà họ Thôi tao không nuôi lũ chúng mày nữa”.
Đám kia lập tức tái mặt khi nghe Thôi Hạo nói vậy.
Bọn họ làm vệ sĩ cho nhà họ Thôi cũng ít khi gặp nguy hiểm, hơn nữa đãi ngộ còn rất khá.
Nếu giờ mất việc thì họ khó mà tìm được một công việc ưng ý như thế này.
Nghĩ vậy, cả đám vội vàng van xin Thôi Hạo.
Song, hắn ta không hề cảm động chút nào.
Ngô Lương đứng cạnh đó thấy thế thì xuýt xoa.
Trước kia, ông ta nghe nói Thôi Hạo là người máu lạnh vô tình.
Vốn ông ta còn nghĩ không đến mức đó, nhưng giờ nhìn thấy cảnh này thì ông ta tin rồi.
Thôi Hạo chẳng những máu lạnh, mà các hành vi của hắn ta còn độc ác.
Thôi Hạo mặc kệ đám vệ sĩ rồi lạnh mặt nhìn sang Sở Bắc.
“Tao phải công nhận là mày cũng có chút thực lực, nhưng mày tưởng nhà họ Thôi tao chỉ có thế này thôi ư?”
Nghe xong, Sở Bắc bình thản mỉm cười.
“Nhà họ Thôi con cỏn của cậu không là gì với tôi đâu”.
Thôi Hạo giật khoé miệng, hắn ta không ngờ Sở Bắc lại ngông nghênh đến vậy.
“Thằng kia! Có giỏi thì mày cứ chờ đấy, hôm nay tao sẽ cho mày biết thực lực thật sự của nhà họ Thôi tao”.
Sở Bắc nhướn mày rồi bật cười.
“Thế tôi sẽ mỏi mắt trông chờ, mong là cậu sẽ không làm tôi thất vọng”.
Thôi Hạo hừ lạnh một tiếng, thấy đấu võ mồm với Sở Bắc không ăn thua, hắn ta quả quyết lấy điện thoại ra rồi gọi người tới.
Sở Bắc không ngăn cản, mà tiếp tục bình thản dùng bữa, anh không hề lo lắng chút nào.
Thôi Hạo thấy thế thì nhăn mặt, không ngừng lẩm bẩm chửi rủa anh.
Một lát sau, Thôi Hạo đã gọi điện xong rồi cười lạnh nhìn Sở Bắc.
“Thằng kia, cứ chờ đấy, mày không ngông nghênh được lâu nữa đâu”.
Sở Bắc vẫn mặc kệ Thôi Hạo, sau đó bình tĩnh nói với Ngô Lương: “Nào, ngồi xuống ăn tiếp đi, còn bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, bỏ thì uổng lắm”.
Nghe vậy, Ngô Lương giật khoé miệng rồi thầm cười khổ.
Với tình hình lúc này thì chắc chỉ có Sở Bắc nuốt trôi được thôi, có Thôi Hạo ở đây nên Ngô Lương chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa.
Cuối cùng đã có một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra trong phòng, Ngô Lương và Thôi Hạo đứng hai bên nhìn Sở Bắc ăn uống với biểu cảm khác nhau.
Cứ thế gần mười phút sau, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên đã phá tan cảnh tượng quái gở ấy.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Thôi Hạo mừng quýnh vì tưởng người mình gọi đã tới nên nhanh chóng ra mở cửa.
Nhưng khi hắn ta mở cửa ra và nhìn thấy người tới thì chợt sầm mặt lại.
“Long Tam, anh đến thật à?”
Thấy Long Tam đến, Thôi Hạo nghiến răng hỏi.
Đi cùng Long Tam còn có năm, sáu thành viên khác của Long Hổ Môn.
Những người này đều trông rất cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Long Tam liếc nhìn Thôi Hạo rồi sa sầm mặt.
“Thôi Hạo, cậu dẫn người của mình đến địa bàn của Long Tam tôi làm loạn, có phải cậu không coi Long Hổ Môn ra gì nữa không?”
Giọng nói của Long Tam đầy vẻ giận dữ.
Nếu người bình thường nghe thấy thì kiểu gì cũng sợ tái mặt.
Song, Thôi Hạo thì khác, hắn ta vẫn nhơn nhơn như thường.
“Long Tam, chắc anh cũng biết thực lực của nhà tôi rồi, ai sợ anh chứ tôi thì không đâu.
Tại người của anh định đè đầu cưỡi cổ nhà họ Thôi chúng tôi nên đương nhiên tôi phải đến đòi lại công bằng”.
“Cậu Sở, làm cậu kinh hãi rồi!”
Nói rồi, Long Tam và người của Long Hổ Môn đều hành lễ với Sở Bắc.
Thôi Hạo thấy thế thì cau mày.
Lúc này, hắn ta mới nhớ tới lời của Ngô Lương.
Ngô Lương vừa nói Long Tam rất coi trọng Sở Bắc, nhưng khi ấy hắn ta không để tâm cho lắm.
Vì hắn ta nghĩ Long Tam là đại ca của Long Hổ Môn.
Dù hắn ta không sợ Long Tam, song vẫn phải công nhận một điều là thế lực của môn phái này rất mạnh.
Hắn ta nghĩ người như Long Tam sẽ không bao giờ phải khúm núm với tên mù này.
Nhưng cảnh tượng hiện giờ khiến hắn ta hoảng hồn.
Thì ra Ngô Lương nói thật.
Lúc này, Thôi Hạo đang thấy vô cùng bất an.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã kiềm chế cảm xúc ấy rồi cười lạnh nhìn Long Tam với vẻ châm chọc.
“Không ngờ đường đường là đại ca của Long Hổ Môn mà lại phải hành lễ với một thằng mù, đúng là nực cười!”
Nghe thấy thế, người của Long Hổ Môn lập tức nổi giận.
Một người đàn ông đứng sau Long Tam sầm mặt rồi tiến tới định ra tay với Thôi Hạo.
Hắn ta thấy thế thì lập tức hoảng hốt..