Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 190: Thần Thánh Phương Nào
Sở Bắc cũng không nói gì, chỉ chậm rãi thưởng thức đồ ăn ngon.
Ngô Lương mở một chai Hennessy rồi rót cho Sở Bắc.
Sau đó, ông ta nâng ly rồi nhìn Sở Bắc.
“Anh Sở, để hối lỗi, tôi kính anh một ly!”
Sở Bắc gật đầu rồi nâng ly rượu lên chạm với ông ta.
Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng cãi cọ vang lên ở bên ngoài phòng bao.
“Anh ơi, anh không vào được đâu ạ.
Ông chủ của chúng tôi đã tiếp khách quý nên dặn là không cho bất cứ ai vào hết”.
“Không cho bất cứ ai vào ư? Hừ, bố mày cứ vào đấy, để tao xem Ngô Lương ăn gan hùm hay gì mà dám coi thường nhà họ Thôi tao!”
“Anh ơi, anh không vào được đâu, xin anh đừng làm khó cho chúng tôi, anh…”
“Biến! Đám phục vụ chúng mày mà dám cản đường tao thì tao cho đi chầu diêm vương hết đấy”.
Ngô Lương nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài thì lập tức tái mặt.
Nhất là khi nghe thấy đó nhắc đến nhà họ Thôi, mặt ông ta đã trắng như tờ giấy.
“Anh… Anh Sở, xin lỗi, để tôi ra ngoài xem sao”.
Nói rồi, Ngô Lương đứng dậy ngay, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Bụp!
Song ngay sau đó đã có một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng đã bị ai đó đạp thật mạnh rồi mở toang.
Tiếp đó, đã có bảy, tám người đi vào.
Người đi đầu là một thanh niên rất vênh váo, thoạt nhìn chỉ hơn 20 tuổi, hắn ta mặc một cây hàng hiệu, đúng chất con ông cháu cha.
Hiện giờ, có năm, sáu người đàn ông to con đứng sau người thanh niên ấy.
Bọn họ đều rất vạm vỡ, ánh mắt thì lạnh băng, vừa nhìn đã biết là giỏi đánh đấm.
Ngô Lương thấy thế thì tái mét mặt.
Ngay sau đó, ông ta hít sâu một hơi rồi cố nặn ra một nụ cười.
“Cậu… Thôi, sao cậu lại đến đây?”
Ngô Lương mỉm cười hỏi.
Người thanh niên đó chính là cháu trai Thôi Hạo của chủ tịch Thôi Thị, một cậu ấm nổi tiếng ở Tân Hải.
Thôi Hạo nổi tiếng là nhờ dựa hơi gia tộc nhà mình, vì thế cũng thường xuyên gây chuyện kinh thiên động địa.
Dù những chuyện mà hắn ta gây ra đều không thể chấp nhận được, song nhờ có mạng lưới quan hệ rộng của gia tộc nên không ai dám làm gì hắn ta cả.
Thậm chí trong giới thượng lưu của Tân Hải còn truyền miệng nhau một câu nói như sau.
Thà chọc giận diêm vương, chớ động đến Thôi Hạo!
Từ đó đủ thấy là hắn ta khó chơi đến mức nào.
Ngô Lương biết mình đã đắc tội với nhà họ Thôi, nhưng không ngờ Thôi Hạo lại tới gây sự nhanh đến thế.
Vừa nghĩ tới tin đồn liên quan đến hắn ta, Ngô Lương đã thấy vô cùng hoảng sợ.
“Này Ngô Lương, có phải ông nghĩ mình mở được một cái khách sạn tồi tàn là không cần coi ai ra gì nữa không?”
Thôi Hạo lạnh lùng nhìn Ngô Lương rồi cất giọng chất vấn.
Ngô Lương nghe xong thì tim đập thình thịch rồi vội vàng lắc đầu.
“Cậu Thôi, cậu cứ đùa, tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi, sao dám so bì gì với cậu!”
“Thế à?”
Thôi Hạo cười lạnh nói: “Thế sao ban nãy thư ký Tôn đến, ông lại đuổi anh ta đi?”
Ngô Lương tái mặt rồi vội đáp: “Cậu Thôi, cậu nghe tôi giải thích, tôi…”
Chát!
Song, không chờ Ngô Lương nói hết câu thì Thôi Hạo đã bước tới rồi giáng cho ông ta một cái bạt tai.
“Còn giải thích cái mẹ gì nưa! Dám coi thường nhà họ Thôi tôi à, để tôi xem ai cho ông lá gan đấy nào?”
Ngô Lương rên rỉ đau đớn rồi giơ tay che một bên má, người cũng đang run như cầy sấy.
Thôi Hạo thấy Ngô Lương không nói gì thì lập tức cười khẩy.
“Sao? Ban nãy, ông hoành tráng lắm cơ mà, sao giờ lại câm như hến thế?”
Thôi Hạo ngạo mạn nói rồi lại tiến gần tới cạnh Ngô Lương, sau đó giơ chân đạp vào người ông ta.
Thôi Hạo dùng lực rất mạnh nên khiến Ngô Lương ngã sõng soài.
Ngô Lương ngẩng đầu lên rồi nhăn mặt nhìn Thôi Hạo, sau đó nghiến răng nói: “Cậu Thôi, tôi là người của anh Long, mong cậu nể mặt anh ấy mà giơ cao đánh khẽ!”
Anh Long?
Nghe thấy thế, Thôi Hạo hơi biến sắc mặt.
Hắn ta thấy hơi bất ngờ.
Long Tam là trùm xã hội đen ở Tân Hải, Long Hổ Môn của gã quả thực rất mạnh.
Nhà họ Thôi của họ cũng không yếu, nhưng nếu phải đối đầu với Long Hổ Môn thì cũng không dám chắc phần thắng.
Song, nhà họ Thôi của bây giờ đã khác xưa rồi.
Dù có phải đối đầu với Long Hổ Môn thì họ cũng không sợ.
Nghĩ vậy.
Thôi Hạo cười lạnh nói: “Ngô Lương, ông ngây thơ quá đấy, ông tưởng có chỗ dựa là Long Tam thì nhà họ Thôi tôi sẽ sợ ư?”
Ngô Lương biến sắc mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là Long Tam và Long Hổ Môn.
Nếu nhà họ Thôi không sợ thực lực của Long Hổ Môn thì hôm nay ông ta lành ít dữ nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Ngô Lương cắn răng nói: “Cậu Thôi, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi lần này thì tôi sẽ đồng ý với phương án lần trước”.
Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức bật cười.
“Giờ ông mới muốn đồng ý ư? Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”
Dứt lời, hắn ta lập tức nói với đám đô con ở phía sau.
“Lên, đập chết nó cho tao, có chuyện gì thì tao sẽ chịu trách nhiệm”.
Giọng điệu của Ngô Lương rất ngang tàng.
“Vâng thưa cậu chủ!”
Đám đó nghe thấy vậy thì đều cúi đầu tuân lệnh.
Ngay sau đó, họ lập tức vây lấy Ngô Lương.
Ngô Lương thấy thế thì hoảng loạn, cảm thấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.
Thậm chí, ông ta còn sợ đến mức quên cả van xin.
Song, khi đám đó chuẩn bị ra tay với Ngô Lương thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Dừng tay!”
Nghe thấy thế, đám kia ngẩn ra rồi dồn hết ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Khi họ nhìn thấy Sở Bắc đeo kính râm đang thư thái dùng bữa thì đều đứng hình.
Tiếp đó, họ ngoái lại nhìn Thôi Hạo như muốn chờ lệnh.
Thôi Hạo cũng đang ngẩn ngơ.
Lúc này, hắn ta mới để ý là vẫn còn một người khác nữa ngoài Ngô Lương.
Thấy Sở Bắc đang bình thản dùng bữa, Thôi Hạo sầm xuống.
“Mày là thằng nào?”
Thôi Hạo lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc không trả lời hắn ta, mà thờ ơ nói: “Lúc tôi ăn cơm, không thích bị người khác quấy rầy, tôi cho các người một phút để biến mất, làm được thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.
Điên rồi! Đúng là điên rồi!
Nghe Sở Bắc nói vậy, Thôi Hạo lập tức sa sầm mặt.
“Tao không ngờ ở Tân Hải lại có người dám ăn nói ngông nghênh thế với mình đấy.
Thằng kia, nói họ tên đi, để tao xem mày là thần thánh phương nào!”.