Chiến Thần Sở Bắc

Chương 180: Nổi Điên


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 180: Nổi Điên


“Không liên quan đến cậu ư?”
Chu Lệ cười lạnh một tiếng rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc, nói: “Sao, ý cậu là con tôi đổ oan cho cậu hả?”
Sở Bắc gật đầu thay cho câu trả lời.

Lúc này, Lạc Tuyết cũng nói thêm: “Dì, dì hiểu lầm rồi.

Cháu rất hiểu Sở Bắc, anh ấy không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu”.

Song, Chu Lệ chỉ cười khẩy một tiếng.

“Cháu nói vậy là bảo con trai dì vu oan cho chồng cháu à?”
Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi vội lắc đầu để giải thích.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Chu Lệ đã nổi đoá rồi cắt ngang lời.

“Thôi, không cần phải nói gì nữa, tôi sáng mắt ra rồi, các người đúng là người một nhà có khác, lúc nào cũng chỉ chăm chăm bảo vệ Sở Bắc.

Con trai tôi bị đánh tới nông nỗi này mà không ai nói gì cho nó cả, các người thấy mẹ con tôi thân cô thế cô nên định bắt nạt chứ gì?”
Nghe thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều tỏ vẻ chán nản.

Chu Cầm ngập ngừng một chút rồi nói: “Dì nó, dì đừng nóng thế, chuyện vẫn chưa rõ ràng nên chưa thể đưa ra kết luận được”.

“Chưa kết luận được?”
Chu Lệ càng thêm bực.

Bà ta lạnh giọng nói: “Chuyện đã rành rành ra thế rồi, ai cũng thấy rõ con trai tôi bị thương thế nào, không lẽ nó giả vờ chắc?”

Chu Cầm thấy hơi khó xử, bà ta há miệng mà không nói được gì.

Chu Lệ thì vẫn đùng đùng giận dữ.

“Chị, em với Tiểu Ân đến nhà chị là vì cô quạnh quá nên muốn tìm ai đó để nương tựa.

Nhưng bây giờ, con rể chị suýt nữa đã hại chết con trai em rồi, chị định tính sao đây?”
Bị Chu Lệ dồn ép quá, dù Chu Cầm vẫn biết đấy là em gái của mình, nhưng cũng không nhịn được cơn tức.

Bà ta hằm hằm nhìn vào Sở Bắc rồi quát: “Sở Bắc, rốt cuộc chuyện là thế nào? Cậu nói rõ ra cho tôi, không được giấu giếm gì hết.

Nếu không, sau này cậu đừng hòng về đây nữa!”
“Mẹ, mẹ nói thế là quá đáng đấy! Đây là nhà Sở Bắc mua, sao mẹ lại nói thế?”
Câu nói của Chu Cầm đã khiến Lạc Tuyết nổi giận.

Chu Cầm hơi biến sắc mặt, bấy giờ mới ngớ ra vì Lạc Tuyết nói đúng, căn biệt thự này là của Sở Bắc.

Nhưng ngay sau đó, bà ta đã cười lạnh.

“Hừ, thế thì sao? Nó đã lấy con thì nhà này cũng có phần của mình.

Nếu nó mà không giải thích rõ ràng chuyện này thì mẹ vẫn có quyền đuổi nó ra khỏi nhà”.

Lạc Tuyết chỉ biết cạn lời.

Cô không ngờ Chu Lệ đã đủ càn quấy rồi, mà mẹ mình cũng không kém phần.

“Mẹ, mẹ làm con thấy thất vọng quá!”
Nói rồi, Lạc Tuyết bực bội nhìn sang Dương Ân.

“Dương Ân, cậu có dám nói với mẹ mình là mình đã mời các bạn một bữa bao nhiêu tiền không?”
Dương Ân biến sắc mặt, đương nhiên cậu ta không dám nói chuyện này cho mẹ mình biết rồi.

Cậu ta sợ, nhỡ mình nói ra thì sẽ bị mẹ đánh gãy chân mất.

Dẫu sao 180 nghìn cũng là một con số quá lớn cho một bữa ăn.

Nghĩ tới đây, Dương Ân bắt đầu úp mở nói: “Chúng nó đánh em mụ mị đầu óc rồi nên không nhớ là bao nhiêu tiền nữa”.

“Cậu không biết ư?”
Lạc Tuyết cười lạnh rồi ngoảnh sang Chu Lệ: “Dì, dì có biết bữa ăn hôm nay của Dương Ân là bao nhiêu tiền không?”
Chu Lệ ngập ngừng hỏi: “Cùng lắm chỉ một, hai nghìn chứ mấy? Thế mà chồng cháu cũng keo kiệt không trả hộ, thế mà là người thân à?”
Theo bà ta nghĩ thì cùng lắm Dương Ân cũng chỉ dám mời các bạn một bữa khoảng một, hai nghìn thôi.

Bà ta không nghĩ tới con số lớn hơn vì cho rằng không có khả năng ấy.


Lạc Tuyết lắc đầu rồi liếc nhìn Dương Ân với vẻ coi thường, sai đó nói: “Nếu chỉ có một, hai nghìn mà lại bị người ta đánh cho ra nông nỗi này hay sao?”
Chu Lệ biến sắc mặt rồi khó hiểu nhìn Lạc Tuyết.

“Cháu nói thế là sao?”
Lạc Tuyết hít sâu một hỏi rồi bình thản nói: “Cháu chỉ muốn nói cho dì biết lý do Sở Bắc không trả tiền cho Dương Ân không phải anh ấy không muốn, mà là vì anh ấy không có nhiều tiền như vậy”.

Chu Cầm ở bên cạnh nghe thấy thế thì lập tức cau mày.

“Tiểu Tuyết, con nói nhanh lên, rốt cuộc Dương Ân đã tiêu bao nhiêu?”
Lạc Tuyết lườm Dương Ân rồi nói ra một con số khiến Chu Lệ và Chu Cầm phải trợn tròn mắt.

“180 nghìn!”
Cái gì? 180 nghìn ư?
Chu Lệ và Chu Cầm tái mặt với vẻ khó tin.

Một bữa ăn mà những 180 nghìn ư? Gì mà khiếp thế!
Chu Lệ khó tin nhìn Dương Ân rồi hỏi: “Tiểu Ân, Lạc Tuyết nói có đúng không?”
“Mẹ, con…”
Dương Ân tái mặt, lắp bắp nhìn Chu Lệ mà không nói ra lời.

Thấy thế, Chu Lệ thoáng thấy sợ hãi.

Không ai hiểu con bằng mẹ!
Thấy phản ứng này của Dương Ân, bà ta đã biết đáp án rồi, Lạc Tuyết đã nói sự thật.

Dương Ân đã ăn một bữa cơm những 180 nghìn.

Nghĩ tới số tiền khổng lồ ấy, Chu Lệ chợt thấy hoảng sợ.

Bà ta nhìn Dương Ân rồi hỏi: “Dương Ân, con mau nói cho mẹ biết, có đúng là con đã ăn một bữa cơm 180 nghìn không?”
Thấy không giấu được nữa, Dương Ân đành gật đầu.

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện không hẳn là như vậy đâu, con…”

Chát!
Dương Ân cuống lên định giải thích, nhưng cậu ta vừa há miệng thì đã bị Chu Lệ tát cho một cái.

“Đừng có lòng vòng, nói ngay cho mẹ biết, có đúng hay là không?”
Chu Lệ đã hoàn toàn nổi giận, Dương Ân bị tát thì gật đầu.

“Mẹ ơi, con sai rồi, con cứ tưởng Sở Bắc trả được, ai ngờ anh ta chẳng có xu nào, đã thế còn mặc kệ chuyện sống chết của con!”
Nghe thấy thế, Chu Lệ giận mà không có chỗ nào phát tiết nên vớ ngay cái chổi trong xó nhà rồi quật vào người Dương Ân.

Dương Ân không kịp né nên bị Chu Lệ đánh trúng ngay vào chân.

“Á, mẹ ơi, đừng đánh nữa, đau quá!”
Vừa trúng một quật, Dương Ân đã kêu lên oai oái rồi chạy khắp nhà để trốn.

Còn Chu Lệ thì tức giận đuổi theo.

“Tao phải đánh chết mày, mày có biết 180 nghìn nhiều thế nào không hả? Cái thằng phá gia chi tử, mày tường mày là con nhà giàu chắc?”
Chu Lệ ra vẻ định đánh Dương Ân tiếp.

Dương Ân thấy thế thì biến sắc mặt rồi trốn ra sau lưng Chu Cầm.

“Bác cứu cháu với, không mẹ đánh cháu chết mất!”
Hoảng quá, Dương Ân đành cầu cứu Chu Cầm.

Nghe thấy thế, Chu Cầm chỉ cảm thấy chán ghét..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.