Chiến Thần Sở Bắc

Chương 178: Người Xấu Tố Tội Trước


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 178: Người Xấu Tố Tội Trước


Long Tam thấy thế thì cũng nguôi giận hơn phần nào.

Ngay sau đó, gã đấy lấy một mẩu giấy trong túi áo ra rồi ném cho Ngô Lương.

“Số điện thoại đấy, ông biết phải làm gì chưa?”
Ngô Lương cầm lấy mẩu giấy rồi mở ra xem.

Sau đó, ông ta cất cẩn thận đi.

“Đội ơn anh Long, tôi sẽ nhớ ơn anh suốt đời”.

Long Tam xua tay rồi chợt lạnh mặt.

“Tôi cứ nói trước thế này, nếu ông không khiến người đó nguôi giận được thì cũng đừng trách tôi”.

Ngô Lương gật đầu, được như thế này là vượt quá sự mong đợi của ông ta rồi, ông ta không dám mong gì hơn nữa.

“Biến đi, nhớ lời tôi nói đấy, giờ phải xem vận may của ông thế nào, có thể khiến vị ấy nguôi giận hay không thôi”.

Ngô Lương đứng dậy rồi cúi gập người với Long Tam, sau đó chạy đi ngay.


Sau khi rời khỏi khách sạn, vì bị đánh cho thâm tím mặt ông nên Dương Ân không đi chơi ở đâu nữa, mà về thẳng biệt thự.

Nhưng vì điện thoại đã mất, có bao nhiều tiền cũng đã đền hết cho Ngô Lương nên giờ không còn một xu dính túi, cậu ta đành cuốc bộ về nhà.


Vì thế, dù khách sạn cách biệt thự không xa, nhưng cậu ta vẫn phải đi mất nửa tiếng mới về đến nơi.

Vừa về đến biệt thự, Dương Ân đã nhìn thấy mẹ mình là Chu Lệ đang ngồi nhàn nhã phơi nắng với Chu Cầm trong sân.

Trông thấy thế, Dương Ân chợt thấy vô cùng tủi thân nên lập tức đi về phía mẹ mình.

Chu Lệ và Chu Cầm đang tám chuyện hăng say thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nên ngoái lại nhìn.

Khi Chu Lệ nhìn thấy con trai mình bị thương khắp mình mẩy thì lập tức sững người.

Ngay sau đó, bà ta đã biến sắc mặt.

“Tiểu Ân, con bị làm sao thế này? Con bảo đi ăn với bạn cơ mà, sao lại thành ra nông nỗi này?”
Chu Lệ kinh ngạc hô lên, thậm chí còn không thèm xỏ giày, mà vội vã chạy đến cạnh Dương Ân ngay rồi nhìn cậu ta với vẻ thương xót.

Chu Lệ không hỏi thì thôi, chứ vừa hỏi một cái là Dương Ân lập tức trào dâng cảm giác tủi hờn ngay.

“Mẹ, hu hu, suýt nữa con không được về với mẹ rồi, mẹ phải đòi lại công bằng cho con”.

Đứng trước mặt mẹ mình, Dương Ân như biến thành một đứa trẻ, cậu ta ôm chặt lấy mẹ mình rồi gào khóc lớn lên.

Chu Lệ đau lòng sót ruột, vội vàng vỗ về cậu ta.

“Tiểu Ân, mau kể cho mẹ nghe rốt cuộc có chuyện gì? Sao con lại thành ra thế này?”
Chu Lệ sốt sắng hỏi.

Dương Ân buông mẹ mình ra rồi lập tức sa sầm mặt.

Cậu ta nghiến răng kèn kẹt nói: “Tất cả là tại Sở Bắc, nên con mới bị thế này”.

Sở Bắc?
Nghe thấy thế, Chu Lệ ngạc nhiên.

“Con kể nhanh lên, thằng mù vô dụng ấy đã bắt nạt con thế nào?”
Chu Cầm ở bệnh cạnh nghe Chu Lệ gọi Sở Bắc là thằng mù vô dụng thì cũng có vẻ bực mình.

Dù bà ta cũng không ưa gì Sở Bắc, nhưng dẫu sao anh cũng là con rể của bà ta, Chu Lệ nói anh như vậy có khác nào gián tiếp vả vào mặt bà ta đâu cơ chứ?
Chu Cầm do dự một lát rồi bước tới.

“Dì nó này, dì đừng có sồn sồn lên như thế, cứ để Tiểu Ân kể xem có chuyện gì đã rồi hãy bình luận”.

Chu Cầm vừa nói dứt câu thì Chu Lệ đã cười khẩy một tiếng.


“Cần gì phải nói nữa? Chị, người bị thương không phải con chị nên chị chẳng không xót!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm nhăn mặt lại.

Nhưng khi thấy vẻ bực dọc của em gái mình, Chu Cầm đành nhịn, không nói gì nữa.

Chu Lệ không để ý đến Chu Cầm nữa, mà nhìn sang Dương Ân rồi sầm mặt xuống.

“Mau kể mẹ nghe, Sở Bắc đã bắt nạt con thế nào?”
Dương Ân căm phẫn nói: “Con đang ăn cơm với mấy thằng bạn, đến lúc thanh toán, con mới biết là thiếu tiền nên gọi cho Sở Bắc, nhờ anh ta đến trả giúp”.

Chu Lệ cau ông rồi hỏi: “Thế nó có đến không?”
Dương Ân gật đầu.

“Anh ta có đến, nhưng khi nghe thấy con nhờ thanh toán hộ thì chẳng những từ chối, mà còn lạnh lùng nói ra những lời rất khó nghe”.

Nói đến đây, cậu ta ngước lên nhìn Chu Lệ rồi chợt nổi giận.

Cậu ta nghiến răng nói: “Mẹ, mẹ có biết không! Anh ta vừa mắng con bằng những lời lẽ cay nghiệt, vừa mắng mẹ là mụ già chanh chua, chẳng còn coi ai ra gì hết”.

Cái gì?
Nghe thấy thế, mặt Chu Lệ lập tức sa sầm lại.

“Láo quá rồi! Nói sao thì mẹ cũng là dì vợ của nó, mà nó dám nói mẹ như thế à? Đúng là cái thứ mất dạy!”
Chu Lệ tức giận chửi bới, sau đó ngẩng lên nhìn Chu Cầm với vẻ nóng nảy.

“Chị, chị xem thằng con rể quý hoá của chị đi, em không thể hiểu ngày xưa chị nghĩ gì mà lại gả Lạc Tuyết cho cho cái loại người như nó nữa!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm nhíu chặt hàng lông ông lại.

Sở Bắc là con rể của bà ta, dù bà ta luôn chẳng ưa gì anh, nhưng tính cách của anh thế nào thì bà ta hiểu rất rõ.

Trong ấn tượng của bà ta, Sở Bắc là một người rất biết trước biết sau, anh không bao giờ tuỳ tiện mắng chửi ai.


Bà ta không tin lời của Dương Ân lắm, nhưng lại không thể giải thích với em gái mình được.

Bà ta biết mình mà lên tiếng thì khéo Chu Lệ còn làm lớn chuyện hơn nữa.

Nghĩ vậy, bà ta chần chừ một chút rồi hít sâu một hơi, nói: “Dì nó, dì đứng có cuống lên thế, chờ Sở Bắc về rồi chúng ta cùng đối chất.

Nếu đúng là nó làm chuyện quá đáng thì tôi sẽ phân xử giúp dì”.

“Đối chất?”
Nghe thấy thế, Chu Lệ gào lên.

“Còn đối chất gì nữa? Chị xem con rể chị đã làm gì con trai em đi! Chị, sự thật rành rành ra thế này rồi mà chị vẫn định thiên vị nó hay sao?”
Nghe Chu Lệ nói vậy, Chu Cầm nhăn mặt.

Bà ta hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt nhìn Dương Ân rồi hỏi: “Sở Bắc đánh cháu bị thương đây à?”
Dương Ân lắc đầu rồi thoáng có vẻ mất tự nhiên.

Cậu ta đảo mắt nói: “Dù không phải anh ta đánh cháu, nhưng chính anh ta đã xui người khác đánh”.

Xui người khác đánh ư?
Nghe thấy thế, Chu Cầm tỏ vẻ không tin.

Bà ta nghi hoặc nói: “Sở Bắc chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn bị mù, nó có quyền hành gì mà sai khiến người ta đánh cháu?”
Dương Ân hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Chu Cầm với vẻ bực mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.