Chiến Thần Sở Bắc

Chương 173: Ông Hỏi Anh Ta Có Dám Hay Không!


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 173: Ông Hỏi Anh Ta Có Dám Hay Không!


Nghĩ đến hậu quả không lấy ra được tiền, Dương Ân run sợ trong lòng.

Bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn sang Sở Bắc.

“Sở Bắc, món nợ này anh trả đi, xem như tôi cầu xin anh”.

Lúc này, Dương Ân chẳng còn bộ dạng kiêu ngạo lúc trước nữa, dùng ánh mắt van xin nhìn Sở Bắc.

Suy tính trong lòng đã thất bại, bây giờ cậu ta chỉ có thể nhún nhường, để Sở Bắc giúp cậu ta giải quyết hậu quả chuyện này.

Thế nhưng, đối mặt với cầu xin của cậu ta, Sở Bắc vẫn lạnh nhạt lắc đầu.

“Tôi nói rồi, chuyện ở đây không liên quan gì đến tôi cả, tôi không có nghĩa vụ thanh toán giúp cậu”.

Nói xong, Sở Bắc định rời đi.

Thế nhưng khi anh vừa sắp ra đến cửa, Ngô Lương đột nhiên đứng chắn trước mặt anh.

Chỉ thấy vẻ mặt Ngô Lương nham hiểm nhìn Sở Bắc, lạnh giọng nói: “Trước khi chuyện được giải quyết, ai cũng không thể đi!”
Nghe thấy lời của Ngô Lương, vẻ mặt Sở Bắc thoáng chốc trở nên lạnh lùng.

“Ông muốn cản tôi?”
Ngô Lương hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: “Hừ, kiếm chuyện chỗ ông đây, bây giờ lại muốn đi, khắp thiên hạ này, nào có chuyện tốt như vậy?”
Sở Bắc nghe vậy, trầm giọng nói: “Tôi nói rồi, chuyện ở đây, căn bản không liên quan gì đến tôi, ông nghe không hiểu sao?”
“Không liên quan?”

Ngô Lương lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Ông đây chỉ nhận tiền, còn về chuyện khác, không dính đến tôi, mấy người tự mình giải quyết”.

Sở Bắc lắc đầu, không nói gì, mà chuẩn bị vòng qua Ngô Lương rời đi.

Nhưng lúc này, Ngô Lương lại chắn trước mặt anh.

“Nhóc con, lời ông đây nói mà cậu không nghe à, cậu còn dám tiến lên một bước nữa, có tin ông đây đánh chết cậu không!”
Vẻ mặt Sở Bắc thờ ơ lắc đầu.

“Ông có thể thử xem! Tôi nói thật cho ông biết, chỉ cần ông dám làm gì thì tiệm cơm này của ông đừng nghĩ đến chuyện mở tiếp nữa!”
Nghe thấy Sở Bắc kiêu ngạo nói như vậy, Ngô Lương lập tức cười lớn ha ha.

“Nhóc con, mạnh miệng cũng sợ nuốt lưỡi, cậu nghĩ mình là ai, còn khiến tiệm tôi không mở được sao? Cũng không biết tự lượng sức mình!”
Sở Bắc lạnh nhạt nói: “Nếu không tin, ông có thể thử xem”.

Ngô Lương vốn cũng chẳng tin gì lời của Sở Bắc, nhưng lúc này ông ta nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Sở Bắc, trong lòng thoáng chốc cũng chùng xuống.

Nhưng, sau khi Ânghĩ đến át chủ bài của mình, trong lòng lại có chút tự tin.

“Nhóc con, cho dù cậu là ai, ông đây cũng không sợ, nói thật cho cậu vậy, sau lưng ông đây, có anh Long chống lưng đấy!”
Nói đến đây, ánh mắt ông ta chợt có chút khinh thường.

“À đúng rồi, với thân phận của cậu, chắc không biết anh Long là ai đâu, ông đây nói cho cậu biết, anh Long là bá chủ thế giới ngầm ở Tân Hải này, anh ta muốn cậu chết lúc canh ba thì chắc chắn cậu không sống đến canh năm, thế nào, sợ rồi chứ?”
Nghe hết lời của Ngô Lương, vẻ mặt Sở Bắc vẫn lạnh nhạt, không hề sợ hãi gì.

Trái lại mấy người Dương Ân nghe thấy lời Ngô Lương thì lập tức bị dọa sợ.

Thậm chí, mấy tên bạn bè tay chân sau lưng cậu ta cũng đã quỳ dưới đất, bắt đầu cầu xin.

Tuy Dương Ân không quỳ xuống, nhưng nếu nhìn kỹ thì hai chân cậu ta cũng run bần bật rồi.

Rõ ràng, lúc này trong lòng cậu ta cũng chẳng còn bình tĩnh gì.

Ngô Lương nhìn phản ứng mấy người Dương Ân thì vẻ mặt đắc ý.

“Hừ, bây giờ, các người đã biết ông đây lợi hại rồi chứ, hạn cho các người trong vòng mười phút, mau chóng trả tiền, nếu không, làm phiền đến anh Long, thì chuyện hôm nay không đơn giản vậy đâu”.

Nghe thấy lời của Ngô Lương, Dương Ân sợ hãi trong lòng.

Cậu ta quay người nhìn Sở Bắc, giọng nói nức nở, cầu xin: “Sở Bắc, ông nội Sở à, xin anh thương xót đấy, mau trả tiền đi”.

Sở Bắc giang tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi không có tiền”.

Anh không nói dối, bây giờ trên người anh đúng thật là không có tiền, bởi vì anh không có thói quen đem theo tiền.


Tiền của anh, thông thường đều là Thanh Vũ giữ giúp anh, mà hôm nay Thanh Vũ lại không đến cùng anh.

Không có tiền?
Nghe thấy lời của Sở Bắc, vẻ mặt Dương Ân lập tức trở nên tái nhợt.

Đột nhiên, cậu ta như nghĩ đến gì, hai mắt sáng rực nhìn Sở Bắc chằm chằm, nói: “Chẳng phải anh có ba trăm nghìn cổ phiếu, anh lấy ra một trăm tám mươi nghìn rồi trả tiền đi”.

Nói xong, vẻ mặt cậu ta đầy mong chờ nhìn Sở Bắc, ánh mắt đều mang theo vẻ cầu xin.

Thế nhưng, thực tế lại khiến cậu ta thất vọng là Sở Bắc lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ba trăm nghìn kia, đã dùng hết rồi”.

Dùng hết rồi?
Dương Ân sửng sốt, sau đó, vẻ mặt không tin nói: “Không thể, đó là ba trăm nghìn đấy, sao có thể dùng nhanh như vậy được?”
Nghe thấy lời của Dương Ân, vẻ mặt Sở Bắc châm chọc nói: “Cậu ăn một bữa cơm còn có thể tốn đến một trăm tám mươi nghìn, tôi dùng ba trăm nghìn lâu lắm hay sao?”
“Anh!”
Miệng Dương Ân khẽ giật, trong lòng vô cùng tủi thân, lập tức bị Sở Bắc cướp lời chuẩn bị nói.

“Được rồi, các người bớt diễn trò trước mặt ông đây đi, bớt nói dông dài lại, hoặc là đưa tiền ra, hoặc là ông đây bảo anh Long xử lý các người!”
Vẻ mặt Dương Ân thay đổi, nỗi sợ trong lòng không nhịn được nữa, cũng bị dọa sợ quỳ xuống đất, lớn tiếng cầu xin.

“Giám đốc Ngô, tôi sai rồi, tôi thật không có nhiều tiền như vậy, giám đốc Ngô tha mạng cho tôi!”
Ánh mắt Ngô Lương chợt xem thường, đi đến trước mặt Dương Ân, một chân đá thẳng vào mông Dương Ân, khiến Dương Ân ngã ngửa ra.

“Không có tiền? Không có tiền mà mày còn đến chỗ ông đây làm trò? Còn chọn món đắt nhất, còn làm chướng khí chỗ ông đây, ai cho mày cái gan này?”
Vẻ mặt Dương Ân sợ hãi, run rẩy nói không nên lời.

Ngô Lương thấy vậy, như không có chỗ xả giận, lại đá một chân vào người Dương Ân.

“Mẹ nó, không có tiền còn giả vờ trước mặt ông, ông đây khinh nhất là loại người như mày!”
Nói xong, ông ta quay người nhìn Sở Bắc.


“Nhóc con, suy nghĩ thế nào rồi, cậu trả thay bọn họ, hay là để tôi báo với anh Long, đến lấy mạng bọn họ?”
Sở Bắc nghe vậy, ánh mắt có chút tươi cười, thờ ơ nói: “Tôi họ Sở, ông cứ đi hỏi Long Tam thử xem, anh ta có dám động đến tôi không”.

Cái gì!
Người này lại gọi thẳng tên của anh Long?
Ngô Lương lập tức sững người, thoáng chốc chưa kịp định thần.

Sở Bắc lắc đầu, không quan tâm đến Ngô Lương, mà trực tiếp quay người rời đi.

Sau khi Sở Bắc rời đi, cuối cùng Ngô Lương cũng định thần lại.

Thấy Sở Bắc đã rời đi, ông ta lập tức nổi giận, muốn đuổi theo.

Nhưng ông ta vừa đi một bước thì đột nhiên dừng lại.

Sau đó, ông ta như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thoáng chốc trở nên sợ hãi.

“Vữa nãy cậu ta nói, cậu ta họ Sở?”
Ngô Lương nghĩ đến một khả năng, ánh mắt càng lúc càng sợ hãi.

Đến cuối cùng, gương mặt ông ta đổ mồ như mưa, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.

Ngay lúc này, âm thanh Dương Ân đột nhiên vang lên bên tai ông ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.