Chiến Thần Sở Bắc

Chương 170: Cuộc Gọi Của Chu Ân


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 170: Cuộc Gọi Của Chu Ân


Rõ ràng, Lạc Tuyết hề tin lời Sở Bắc nói.

Người đàn ông đó là giám đốc của tập đoàn Bắc Dã, sao ông ta có thể dễ dàng bị doạ sợ như vậy được?
Tô Uyển ở bên cạnh cũng đầy vẻ hiếu kỳ nhìn Sở Bắc.

Nếu chỉ có một lần thì còn nói là trùng hợp, nhưng thêm lần này nữa thì có đánh chết cô ấy cũng không tin.

Nhất thời, cô ấy thấy rất tò mò về thân phận của Sở Bắc.

“Xem ra, anh Sở còn nhiều điều bí mật lắm đây!”
Tô Uyển cảm thán nói.

Sở Bắc chỉ mỉm cười, chứ không có ý định giải thích.

Chu Bân bò dậy rồi nhìn Sở Bắc với vẻ thẹn quá hoá giận, nói: “Sao anh không ra mặt ngay từ đầu đi hả? Làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người!”
Sở Bắc cười khẩy nói: “Anh chẳng nói dù có chuyện gì thì anh cũng giải quyết được hết à? Sao giờ lại quay sang trách tôi?”
“Anh!”
Chu Bân nổi cơn tam bành, anh ta tái mặt chỉ tay vào Sở Bắc, nhưng mãi không thốt lên được tiếng nào.

Tô Uyển thấy thế thì cau mày nói: “Đúng rồi Chu Bân, anh Sở đã giúp anh hai lần rồi đấy, anh nên cảm ơn người ta, chứ đừng xử sự như thế”.

Cứu hai lần ư?
Chu Bân chột dạ rồi có vẻ lúng túng.

“Thế nào là cứu hai lần? Tiểu Uyển, em nói thế là ý gì?”
Tô Uyển cau mày nói: “Anh muốn tôi phải nói hẳn ra à? Nếu anh vẫn còn giả ngu thì để tôi gõ cho anh tỉnh nhé!”
Nói đến đây, Tô Uyển lừ mắt nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ rồi thờ ơ nói: “Trước đó, khi anh ra ngoài gây chuyện, nhân viên phục vụ đã vào thông báo cho chúng tôi là anh đang bị một người tên là Lưu Phong ép quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có chuyện này không?”

Tô Uyển không hề muốn vạch mặt Chu Bân, nhưng hành động vừa rồi của anh khiến cô ấy không thể nhịn được nữa.

Sở Bắc đã hai lần liên tiếp cứu Chu Bân, anh ta chẳng những không cảm ơn, mà còn định lấy oán báo ân, đúng là cái loại không biết điều đáng ghét.

Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức đỏ bừng.

Sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt anh ta.

Một lát sau, anh ta chợt gào ầm lên rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc: “Tất cả là tại mày, không vì anh thì tao đâu nhục nhã như thế”.

Tô Uyển lập tức câm nín.

“Chu Bân, tự anh gây ra chuyện chứ liên quan gì đến anh Sở?”
Chu Bân càng điên tiết hơn, anh ta trợn mắt lườm Sở Bắc rồi nói: “Mày cứ chờ đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.

Dứt lời, anh ta đứng dậy bỏ đi luôn.

Lúc ra đến cửa, anh ta dùng sức đạp thật mạnh vào cánh cửa kêu uỳnh một tiếng.

“Chu Bân này đúng là hiếm có khó tìm!”
Thấy cuối cùng Chu Bân đã bỏ đi, Tô Uyển thở phào một hơi.

Sau đó, cô ấy nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi tỏ vẻ áy náy.

“Tiểu Tuyết, anh Sở, thật lòng xin lỗi hai người, bảo mời hai vợ chồng đi ăn mà kết quả lại thành ra thế này”.

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu rồi bước tới kéo lấy tay của Tô Uyển.

“Tiểu Uyển, cậu đừng nói thế, bọn mình mà còn cần khách sáo thế sao?”
Tô Uyển thở dài thườn thượt.

“Nhưng…”
Cô ấy vừa định nói tiếp thì Lạc Tuyết đã giành trước.

“Được rồi! Không nhưng nhiếc gì nữa, sau này cậu đừng nói như thế nữa, không là tớ giận thật đấy!”
Tô Uyển gật đầu rồi nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Vậy chúng ta ăn thôi”.

Lạc Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống với Sở Bắc, ba người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.

Trong lúc ăn, nhớ tới bí mật của Sở Bắc, Tô Uyển ra sức hỏi dò.

Song, mỗi khi cô ấy gợi chuyện thì đều bị Sở Bắc lảnh sang chuyện khác.

Liên tục mấy lần như vậy, Tô Uyển quyết định bỏ cuộc, nhưng vẫn chưa hết tò mò về người đàn ông này.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, ba người mới ăn xong, vì chuyện trước đó nên họ cũng không còn nhiều hứng thú ăn uống nữa.

Tô Uyển chào Sở Bắc và Lạc Tuyết xong thì ra về một mình.


“Mình cũng về thôi!”
Thấy Tô Uyển về rồi, Lạc Tuyết nhìn sang Sở Bắc.

Anh đang định gật đầu thì điện thoại chợt đổ chuông.

Anh ngập ngừng nghe máy, trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Sở Bắc, tôi đang chờ anh ở khách sạn Ngoạ Long, nội trong vòng mười phút nữa anh phải đến, không thì tự chịu hậu quả”.

Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Dương Ân – em họ của Lạc Tuyết.

Cậu ta nói chuyện với chất giọng như ra lệnh, còn thái độ thì cực kỳ phách lối.

“Tôi không rảnh!”
Nghe thấy thế, Sở Bắc thờ ơ đáp rồi tắt máy luôn.

“Sở Bắc, ai gọi đến thế?”
Thấy Sở Bắc ngắt máy, Lạc Tuyết tò mò hỏi.

Sở Bắc bình thản đáp: “Dương Ân!”
Dương Ân?
Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi lo lắng hỏi: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”
Sở Bắc lắc đầu.

“Anh cũng không biết, cậu ta chỉ bảo anh phải đến khách sạn Ngoạ Long trong vòng mười phút nữa”.

Khách sạn Ngoạ Long?
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nói: “Đó không phải là nơi mà mình từng đến ăn à? Cậu ấy có bảo anh đến làm gì không?”
Lạc Tuyết nhớ rõ như vậy vì hôm đó, hai mẹ con Dương Ân đã hành cả nhà cô một trận.

Nhưng sau đó, họ chẳng cảm kích lòng tốt của nhà cô chút nào.

Sở Bắc lắc đầu, vừa định lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông.

Sở Bắc bực bối nghe máy, giọng nói phách lối của Dương Ân lại vang lên.


“Sở Bắc, mẹ kiếp anh giỏi quá nhỉ! Dám cúp máy trước tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh đến muộn dù chỉ một phút thôi thì biết tay tôi đấy!”
“Kệ cậu!”
Sở Bắc chán nản, với thân phận của anh thì sự uy hiếp của Dương Ân không có một chút giá trị nào.

Lúc anh đang định ngắt may thì Lạc Tuyết chợt lên tiếng.

“Sở Bắc, hay anh đến đó xem sao đi, em sợ Dương Ân lại gây ra chuyện gì đó”.

Đương nhiên Sở Bắc không thể từ chối yêu cầu của Lạc Tuyết.

Anh gật đầu rồi nói: “Ừ, vậy anh đến đó xem sao vậy”.

Nói đến đât, anh nhắc nhở Lạc Tuyết: “Em về trước đi, anh bắt xe thôi”.

Lạc Tuyết gật đầu, sau đó lái chiếc Bentley mới mua đi về.

Trong phòng bao VIP của khách sạn Ngoạ Long.

Dương Ân đang ngồi ăn uống no say với năm, sáu người bạn.

Trên bàn bày không biết bao nhiêu món ăn ngon.

Hơn nữa, còn đều là những món đắt nhất trong thực đơn.

Lúc này, một người thanh niên nhuộm tóc vàng lễ phép nhìn Dương Ân rồi nói: “Anh Dương, nghe nói anh mới mua xe à?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.