Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 166: Xin Lỗi!
Nghe Sở Bắc nói vậy, cậu nhân viên biến sắc mặt.
Trước khi đến đây, quản lý nhà hàng đã nhắc cậu ấy rồi mà.
Do dự một lát, cậu ấy cắn răng nói: “Được, để tôi chuyển lời.
Nhưng cậu Lưu ấy có nghe theo hay không thì tôi không chắc đâu ạ”.
Dứt lời, cậu ấy hít sâu một hơi rồi quay người rời đi.
Khi cậu phục vụ đi rồi, Lạc Tuyết quay sang nhìn Sở Bắc với vẻ khó hiểu.
“Sở Bắc, anh vừa nói vậy là sao em không hiểu!”
Tô Uyển cũng nghi hoặc nhìn Sở Bắc, không biết anh có ý gì nữa.
Nghe ra vẻ lo lắng trong lời nói của Lạc Tuyết, Sở Bắc an ủi: “Em yên tâm, nhân viên phục vụ đi chuyển lời rồi, Chu Bân sẽ không sao đâu, cùng lắm thì chịu khổ chút thôi”.
Chuyển lời?
Nhớ tới câu nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Tuyết và Tô Uyển vẫn chưa hiểu ra làm sao.
Nhất là Tô Uyển, vốn cô ấy rất có thiện cảm với anh.
Nhưng bây giờ, chút thiện cảm ít ỏi ấy đã cuốn theo chiều gió rồi.
Dù Chu Bân là người không ra gì, nhưng thái độ qua loa ấy của Sở Bắc vẫn khiến cô ấy thấy bực mình.
Nhưng dẫu sao anh cũng là chồng bạn thân của cô ấy, nên dù thấy khó chịu thế nào, Tô Uyển cũng nhịn không nói ra.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài phòng bao.
“Để tao xem là đứa nào dám vuốt râu hùm, bắt Lưu Phong tao phải nghe lời nó nào!”
Ngay sau đó, cửa phòng bao của nhóm Sở Bắc bị đạp mở một cách thô lỗ.
Một đám thanh niên xông vào, người đi đầu chính là người vừa cất tiếng mắng chửi.
Vì Sở Bắc ngồi trong góc khuất nên Lưu Phong không nhìn thấy anh.
“Chậc chậc, không ngờ ở đây cũng gặp được hàng cực phẩm cỡ này!”
Đám thanh niên nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với ánh mắt hau háu.
“Anh Phong, hai em này hết xẩy, hôm nay anh em mình số đỏ rồi, ha ha”.
Nghe thấy những lời tục tĩu của họ, Lạc Tuyết và Tô Uyển sợ đến mức rụt cổ, mặt thì tái xanh.
“Các người là ai? Vào đây làm gì?”
Lạc Tuyết cố kìm chế sự sợ hãi rồi nghiêm giọng hỏi đám thanh niên ấy.
Nghe cô hỏi vậy, đám đó càng nổi hứng dâm tà hơn.
“Bé đừng sợ, bọn anh chỉ muốn thương bé thôi mà, ha ha!”
Lưu Phong nghe đám bạn nói thế thì cũng nổi hứng, sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Tô Uyển và Lạc Tuyết.
Uỳnh.
Khi hắn nhìn thấy Lạc Tuyết thì lập tức sững người.
Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn sang bên cạnh cô.
Khi nhìn thấy Sở Bắc đang ngồi cạnh Lạc Tuyết, mặt Lưu Phong biến sắc, hắn sợ đến mức chân mềm nhũn.
Ngay sau đó, mồ hôi lạnh trên trán cứ thế túa ra.
Đám thanh niên kia không chú ý tới vẻ khác lạ của Lưu Phong nên vẫn tiếp tục cợt nhả với Tô Uyển và Lạc Tuyết.
“Anh Phong, anh yên tâm, bọn em sẽ dâng em đẹp nhất cho anh”.
Một tên chỉ vào Lạc Tuyết rồi nói bằng giọng nịnh bợ với Lưu Phong.
Chát!
Nghe thấy thế, Lưu Phong giật bắn mình rồi quay lại tát cho tên đó một cái đau điếng.
“Mẹ kiếp! Mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo tao!”
Lưu Phong gào lên chửi bới tên đó.
Những người khác thấy thế thì tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ai cũng có vẻ oan ức.
“Anh Phong, sao anh lại đánh em? Em nói gì sai sao?”
Tên bị Lưu Phong tát vừa tủi thân vừa khó hiểu, quyết định phải hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Lưu Phong đã nổi giận rồi đạp vào mông gã, khiến gã ngã nhào.
“Mẹ thằng này, đừng gọi tao là anh Phong nữa”.
Lưu Phong méo mặt nhìn gã đó rồi gào lên.
Sau đó, hắn quay sang Sở Bắc rồi tỏ vẻ sợ sệt.
“Anh Sở, xin lỗi anh! Tôi không biết anh đang ở đây, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám quấy rầy đâu ạ”.
Sở Bắc cười nói: “Nhưng cậu đã quấy rầy tôi mất rồi, hơn nữa trông cậu còn rất oai là đằng khác, không biết trên đời này còn có việc gì mà cậu không dám làm không?”
Nghe thấy thế, Lưu Phong như muốn phát điên.
Thực lực của nhà họ Lưu có thể khiến hắn ngông nghênh trước mặt bao người.
Nhưng với Sở Bắc thì có cho thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám phạm lỗi với anh.
Ngày trước, khi nhà họ Lưu đối mặt với nguy cơ phá sản, chính Sở Bắc đã ra tay xoay chuyển tình thế và cứu nhà họ.
Hơn nữa, hắn đã biết thân phận của Sở Bắc, hiểu rõ rằng chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lưu của hắn sẽ biến mất ngay.
Đây không phải là sợ đông sợ tây, mà là sự thật.
Bố hắn đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần là tuyệt đối không được chọc giận Sở Bắc.
Nếu không thì hắn chết lúc nào cũng không hay.
“Sao thế, câm rồi à?”
Trong lúc Lưu Phong đang vô cùng hoảng loạn, giọng nói của Sở Bắc lại vang lên.
Lưu Phong giật bắn mình, vội vàng dè dặt đáp: “Anh… Sở, là họ tự nói thế chứ không phải tôi sai khiến đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi”.
Lúc này, Lưu Phong chỉ muốn xoá sạch quan hệ với đám bạn bè xấu này thôi.
“Anh Phong, anh…”
Đám bạn của Lưu Phong nghe thấy thế thì tỏ vẻ khó tin.
“Tao đã nói rồi chúng mày đừng gọi tao là anh Phong nữa, tao không có anh em gì với chúng mày hết!”
Dứt lời, Lưu Phong phớt lờ đám đó rồi nhìn sang Sở Bắc với vẻ nịnh bợ.
“Anh Sở, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu biết là anh thì có cho một trăm lá gan thì tôi cũng không dám tới gây sự đâu ạ!”
Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không rõ thái độ ra sao.
Một lát sau, anh nói: “Nói linh tinh vừa thôi, giờ cậu định giải quyết chuyện này thế nào?”
Thấy Sở Bắc đã nổi giận, Lưu Phong cuống lên ngay.
Nghĩ rồi, hắn quay lại rồi gào lên với đám bạn.
“Mẹ chúng mày còn ngây ra đấy à? Mau xin lỗi anh Sở, nhanh lên!”
Xin lỗi?
Đám kia nhăn mặt, nếu chuyện họ xin lỗi mà để bên ngoài biết được thì sau này biết sống sao ở cái đất này nữa?
Nhưng bây giờ, dù họ không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng từ thái độ của Lưu Phong có thể thấy chắc chắn Sở Bắc là một người không đơn giản.
Nghĩ tới đây, đám kia vội đi tới cạnh Sở Bắc rồi tỏ vẻ hối hận.
“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, xin anh rộng lòng bỏ quá cho!”
“Đúng đấy anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ!”
Không chờ Sở Bắc lên tiếng, Lưu Phong đã gầm lên tiếp..