Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 152: Keo Kiệt Như Vậy
Nói chuyển là chuyển luôn!
Chu Lệ và Dương Ân không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa.
Lập tức chuyển hết đồ đạc vào, chọn tới chọn lui mất đến một hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng chọn hai căn phòng tốt nhất vào ở!
Nhìn họ giống như hận không thể ép Lạc Tuyết nhường lại căn phòng tốt nhất vậy!
Trong nhà bỗng chốc nhiều thêm hai người, còn là hai người khá đáng ghét.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Chưa nói đến Lạc Vũ Tâm không còn hoạt bát như trước, mà ngay cả Lạc Tuyết cũng luôn rầu rĩ không vui.
Lăn qua lăn lại mãi mới đến buổi tối, cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi, nhưng Chu Lệ và Dương Ân lại hoàn toàn không có ý định đi ngủ!
Sau mấy lần muốn nói lại thôi, Chu Lệ vẫn cất lời.
“Chị hai, thật ra mẹ con chúng em đến đây là còn có một việc muốn làm phiền chị!”
Nghe nói như vậy, Sở Bắc khẽ nhíu mày.
Trong lòng Lạc Tuyết chợt căng thẳng, vô thức cảm thấy, hai mẹ con này tuyệt đối không có chuyện tốt gì!
Chu Cầm cũng hơi sửng sốt, nhưng rồi vẫn gật đầu.
“Có phiền phức gì cứ nói, người làm chị gái như chị có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp!”
“Ha ha, có câu nói này của chị, em yên tâm rồi!”
Chu Lệ vui vẻ, vội vàng nói ra: “Chị hai, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, đối với các chị thì rất đơn giản!”
“Chị xem đứa cháu trai này của chị đi, tuổi tác không còn nhỏ, không có công việc thì thôi đi, nhưng ngay cả bạn gái cũng không có.”
“Em đây không phải chỉ muốn vay chị ít tiền, mua cho nó chiếc xe, cũng dễ bề thành gia lập nghiệp thôi sao?”
Chu Lệ nói liền một mạch, mắt không chớp nhìn về phía Chu Cầm.
Dương Ân bên cạnh không nói lời nào, lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn Chu Lệ, chỉ thiếu điều trực tiếp ra tay ăn cướp trắng trợn nữa thôi.
“Vay tiền mua xe? Chuyện này…”
Chu Cầm nghe xong, lập tức khó xử.
Mua một chiếc xe thế nào cũng tốn hai trăm nghìn?
Thứ nhất, bà ta thật sự không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.
Thứ hai, bà ta đâu phải không biết tính cách của cô em gái này?
Nếu thật sự cho bà ta vay tiền, tuyệt đối chính là dùng bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở về!
Bên cạnh, Lạc Tuyết và Sở Bắc cũng khẽ lắc đầu.
Hai mẹ con này quả nhiên không có lòng tốt.
“Em gái à, không phải chị không muốn giúp em, nhưng chị thật sự lực bất tòng tâm!”
Mặc dù Chu Cầm sĩ diện, nhưng vẫn không muốn đồng ý chuyện này!
“Chị hai, chị vừa mới nói có phiền phức gì cứ tìm đến chị, sao bây giờ lật lọng rồi?”
Nghe thấy Chu Cầm từ chối, nụ cười trên mặt Chu Lệ lập tức biến mất!
“Chị nhìn chị đi, con gái lập gia đình, còn ở trong căn nhà lớn giá mấy triệu, chẳng lẽ coi thường họ hàng nghèo bọn em?”
“Chỉ vay chị ít tiền mà thôi, cũng không phải muốn mạng của chị? Chúng ta cũng coi như là chị em ruột, có cần phải như vậy hay không?”
Chu Lệ quệt miệng, lời nói ra muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe!
“Dì, dì đừng nóng vội, cháu chỉ nhận của dì một trăm năm mươi nghìn, nhiều hơn một cắc cũng không cần!”
“Chờ cháu tìm được việc rồi, nhất định sẽ trả dì!”
Dương Ân thấy chuyện không thành, lập tức sốt ruột!
“Chuyện này…”
Chu Cầm nhíu mày, nhất thời rơi vào khó xử.
“Em gái, Tiểu Ân, không phải chị không giúp các em, chỉ là em đừng thấy chị ở nhà lớn mà nghĩ vậy, một trăm năm mươi nghìn tiền mặt này, chị thật sự không lấy ra nổi!”
“Hay là các em nghĩ cách khác đi!”
Chu Cầm do dự một hồi, vẫn lựa chọn từ chối.
Lần này, Chu Lệ thật sự không nhịn nổi nữa rồi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Trong mắt tràn đầy bất mãn: “Chị hai, chẳng lẽ chị thật sự coi thường bọn em, hay là cảm thấy bọn em không trả nổi?”
“Uổng công chúng ta còn là chị em ruột, thế mà chị lại coi thường em, không tin tưởng em như vậy! Nếu mẹ còn sống, không bị chị làm cho tức chết mới lạ đấy!”
“Đúng rồi!”, Dương Ân phụ họa hùa theo, giống như Chu Cầm là kẻ thù của cậu ta vậy.
“Không phải lúc trước Lạc Tuyết bán cổ phần được ba trăm nghìn à? Còn nói là không có tiền? Há chẳng phải lừa người hay sao?”
“Em chỉ cần một trăm năm mươi nghìn mà thôi, cũng không phải ba trăm nghìn, ngay cả chút tiền như vậy cũng không cho vay, cũng keo kiệt quá rồi?”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Chu Cầm khó coi trước giờ chưa từng thấy.
Về phần Lạc Tuyết, tức đến lồng ngực phập phồng, sắc mặt tái xanh.
Lại còn chỉ cần một trăm năm mươi nghìn? Còn nói chúng tôi quá keo kiệt?
Nói cứ như ba trăm nghìn là của hai người vậy!
Da mặt cũng dày quá rồi?
“Chuyện này…”
Chu Cầm vừa nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm khó xử.
Chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết xin giúp đỡ.
Lạc Tuyết nén giận giơ tay ra, giọng điệu kiên quyết.
“Không thể nào, ba trăm nghìn này là cháu dùng để mua xe và mở cửa hàng, không thể nào cho các dì vay được!”
Không nói đến việc trong lòng hai mẹ con nhà này mang ý đồ xấu, ba trăm nghìn này còn không đủ cho Lạc Tuyết dùng đâu, sao có thể cho bọn họ vay?
“Tiểu Tuyết, cháu thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn em họ cháu độc thân cả đời hay sao?”
Chu Lệ nghiến răng, nói Lạc Tuyết làm vậy là không phải.
Dương Ân bĩu môi: “Mẹ em nói đúng đấy, Lạc Tuyết, chị chia cho em một nửa, chúng ta mua hai chiếc không được sao? Một trăm năm mươi nghìn mà thôi, chị cho rằng em không trả nổi à?”
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, nói gần nói xa, giống như Lạc Tuyết là tội nhân thiên cổ vậy!
“Hai người, hai người quá đáng lắm rồi!”
Lạc Tuyết nghiến chặt răng, vành mắt đỏ au.
Trong lòng vừa tức vừa ấm ức!
Có loại họ hàng này cũng xui xẻo quá rồi.
“Được rồi, được rồi, keo kiệt chính là keo kiệt, không cần phải nói mấy lời này!”
Chu Lệ thấy chuyện đã vậy rồi, dứt khoát trở mặt.
“Chị hai, em coi chị là chị em ruột thịt, chị lại đối xử với em như vậy? Uổng cho chị còn mở miệng gọi tiếng em gái dễ nghe như vậy!”
“Chị đợi đấy, giờ em về nhà, nói cho người trong nhà biết bộ mặt thật của chị, cho bọn họ nhìn xem, bây giờ chị công thành danh toại rồi nên coi thường bọn em!”
Lúc nói chuyện, Chu Lệ làm bộ muốn đi, vẫn không quên lén lút liếc mắt ra hiệu cho con trai.
“Đúng vậy, nếu người ta đã chướng mắt, chúng ta cũng không cần phải ăn vạ không đi! Căn biệt thự nát này, ông đây không thèm ở!”
Dương Ân chợt đứng bật dậy, nói chuyện muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.
Nói xong, mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời nhấc chân muốn đi!
“Đợi đã!”
Thấy bọn họ sắp đi ra ngoài rồi, cuối cùng Chu Cầm vẫn thỏa hiệp.
Nếu để cho hai mẹ con này trở về nói gì đó, thanh danh của bà ta sẽ hoàn toàn thối hoắc.
Sau này còn về nhà mẹ đẻ thế nào?
Chu Cầm luôn luôn sĩ diện sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?
Mà Chu Lệ và Dương Ân thấy vậy, nào còn muốn đi tiếp nữa?
Đột nhiên quay người, mỏi mắt mong chờ nhìn Chu Cầm!
Chu Cầm bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, con xem việc này…”
Tiền đều ở trên người Lạc Tuyết đấy, cho dù bà ta đồng ý cũng vô dụng.
Không được Lạc Tuyết gật đầu, bà ta thật sự không có một trăm năm mươi nghìn!
“Mẹ, sao mẹ có thể…”
Lạc Tuyết vừa thấy Chu Cầm ngăn cản, trong lòng đã cảm thấy không ổn.
Rõ ràng Chu Lệ và Dương Ân giở trò lạt mềm buộc chặt.
Không ngờ Chu Cầm vẫn bị lừa.
“Con gái, con cho cậu ta đi, coi như giúp mẹ!”
Thật ra trong lòng Chu Cầm cũng không muốn, nhưng bây giờ, bà ta đã không còn cách nào rồi.
“Mẹ, mẹ thế này…”
Lạc Tuyết vừa tức vừa cuống, không biết nói gì cho phải!
Ba trăm nghìn này chính là tiền khó khăn lắm Sở Bắc mới lấy được.
Cứ đưa cho Dương Ân một nửa như vậy, sao cô có thể cam lòng?
“Tiểu Tuyết à, chị cứ yên tâm, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho chị!”
Dương Ân đã đợi không kịp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ!.