Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 150: Sao Lại Làm Thế
“Anh chắc chưa?”
Sở Bắc vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm ngước lên nhìn.
“Anh thử hỏi Long Tam xem anh ta có dám động vào tôi không!”
“Ha ha, thằng kia, buồn cười chết mất! Thứ vô danh tiểu tốt như mày, tao thấy…”
La Lục nghe thấy thế thì bật cười ha hả.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã phải ngừng lại.
Thay vào đó là tiếng bạt tai vang lên.
Chát!
La Lục ngã lăn ra đất, mặt hẳn rõ vết tay đỏ ửng.
Hả…
Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng vậy.
Sao tự nhiên La Lục lại bị đánh?
Hơn nữa, người ta tay còn là Long Tam.
“Anh… Long, em chửi thằng đó mà, sao anh lại đánh em?”
La Lục che má rồi cất giọng đầy tủi hờn.
Hắn thật sự không hiểu tại sao Long Tam lại làm vậy.
“Đánh mày? Tao còn muốn giết mày nữa kìa!”
Long Tam trợn trừng mắt, như thể sắp ăn tươi nuốt sống La Lục đến nơi.
La Lục sợ đến mức nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.
Đám đàn em của hắn ở phía sau cũng cúi gằm mặt xuống, sợ bị Long Tam nhắm vào.
Xong xuôi, Long Tam mới ngoảnh lại nhìn về phía Sở Bắc rồi mỉm cười.
“Cậu Sở, hoá ra là cậ cũng đến đây ăn à? Trùng hợp quá! Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi”.
Giọng nói của Long Tam chứa đầy vẻ kính nể và một chút sợ hãi.
Gã thật sự thấy sợ Sở Bắc.
Bởi anh là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Anh chỉ cần nói một câu là có thể tiêu diệt Long Hổ Môn.
Tất cả mọi người đều mù mờ không hiểu gì.
Đến Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Sao Long Tam này lại khách sáo với Sở Bắc thế nhỉ?
Cảnh tượng kỳ quái này đẫ vượt khỏi tưởng tượng của họ.
Lúc này, mặt La Lục đang trắng bệch như tờ giấy.
Hắn không phải kẻ ngốc nên có thể hiểu rõ tình hình hiện giờ ngay.
Đến anh Long cũng phải khép nép trước mặt tên họ Sở này ư?
Vậy mà hắn lại dám nhòm ngó đến người phụ nữ của anh?
Thôi thế là thôi, xong đời rồi!
La Lục nhìn đi hướng khác với vẻ đầy tuyệt vọng.
Đám đàn em của hắn thì vẫn cúi gằm mặt.
“Hiểu lầm ư? Hiểu lầm hay quá nhỉ!”
Sở Bắc cất giọng thờ ơ, không rõ thái độ thế nào.
“Long Tam, tôi không ngờ anh lại oai thế đấy!”
Câu nói ấy khiến Long Tam run rẩy, trán bắt đầu túa mồ hôi.
“Cậu Sở, tôi thật sự không biết cậu đang ở đây, tất cả là kế ly gián của tên họ La này…”
Long Tam đảo mắt nhìn La Lục đang run rẩy dưới đất mà tức điên người.
“La Lục, mày mau nói rõ cho tao nghe chuyện này rốt cuộc là sao? Không tao đập chết mày bây giờ!”
Long Tam gầm lên, làm La Lục giật bắn mình.
“Anh Long, chuyện này… em không cố tình đâu ạ!”
La Lục lắp bắp mãi mới nói xong một câu.
Sau đó quỳ xuống trước mặt Sở Bắc và Lạc Tuyết.
“Anh Sở, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi ạ! Chị Lạc, tôi không phải người, lẽ ra tôi không nên có suy nghĩ càn rỡ với chị, tôi dập đầu xin lỗi hai anh chị, mong hai anh chị tha cho tôi lần này!”
Mặt La Lục méo xệch như sắp khóc đến nơi.
Đám đàn em của hắn thì đều rụt cổ lại như con rùa.
Tình thế hoàn toàn xoay chuyển.
“Chúng… mày, chúng mày… to gan lớn mật thật đấy!”
Nghe thấy chuyện La Lục còn dám mơ tưởng đến vợ của Sở Bắc thì sợ tái mặt.
Ngực gã phập phòng, nhưng không biết phải nói thế nào.
Đám này được sống đến lúc này là may lắm rồi.
“Cậu Sở, đám này dám mạo phạm cậu, chỉ cần cậu lệnh một tiếng thôi thì tôi sẽ cho chúng nó bay màu luôn!”
Để lấy lòng Sở Bắc, Long Tam không còn màng gì nữa.
Đám này chết không hết tội.
Nghe thấy vậy, La Lục và đám đàn em sợ hết hồn hết vía.
“Anh Sở, tôi biết lỗi rồi, xin anh tha cho chúng tôi một lần này!”
“Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tôi không thể chết được!”
“Tôi còn chưa lấy vợ sinh con, xin anh tha cho chúng tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
Cả căn phòng vang lên tiếng khóc và tiếng cầu xin.
La Lục đứng còn không vững, thậm chí chẳng còn sức mà cất lời.
Lạc Tuyết và Chu Cầm thì nuốt nước miếng, không hiểu ra làm sao.
Cảm giác coi mạng người như cỏ rác thế này thật kinh khủng.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì đã đờ đẫn.
Thậm chí họ còn không dám thở mạnh, vì lo Sở Bắc chú ý đến mình.
“Dạy cho họ một bài học là được rồi, đừng tuyệt tình thế!”
Sở Bắc cất giọng thản nhiên, một câu quyết định vận mệnh của nhóm La Lục.
“Vâng thưa cậu Sở!”
Long Tam thở phào một hơi, nhưng khi nhìn sang La Lục thì lừ mắt.
“Còn ngây ra đó à? Lôi đám này xuống chặt đứt hết tay chân rồi tống ra ngoại thành làm ăn xin!”
Lăn lộn trong giới này bao năm, đương nhiên Long Tam có thể hiểu được ý của Sở Bắc.
Chỉ cần không xảy ra án mạng thôi, còn đâu phải xử mạnh tay hết mức có thể.
Long Tam vừa nói dứt câu, nhóm La Lục như nghe thấy sét đánh bên tai.
Mặt họ tái mét với vẻ đầy hối hận và sợ hãi.
Nếu biết trước Sở Bắc có thân phận thế này, dù có cho một trăm lá gan thì họ cung không dám gây chuyện với Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Nhưng tiếc là giờ đã quá muộn rồi.
Đến cơ hội hối hận cũng không còn nữa, bọn họ đã bị người của Long Tam lôi đi.
Chẳng mấy chốc, căn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Chỉ có tiếng hít thở mạnh của mẹ con Dương Ân.
Trong mắt họ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Cả hai mẹ con không dám ho he một câu.
“Còn hai người…”
Sở Bắc ngoái lại rồi hướng đôi mắt sâu thăm thẳm về phía Chu Lệ và Dương Ân.
Hai mẹ con họ sợ hết hồn.
“Sở Bắc, chúng ta là người một nhà, là họ hàng gần! Cậu không được làm gì chúng tôi hết!”
“Tiểu Tuyết, chị, hai người nói gì đi chứ, em là em ruột của chị đấy!”
Chu Lệ gào khóc rồi níu kéo tình thân.
Còn Dương Ân thì không còn dũng khí lên tiếng nữa.
Dùng từ nhu nhược để nhận xét về cậu ta cũng chưa đủ.
Sở Bắc cau mày rồi im lặng.
Giờ mới nhận người thân và xin tha ư?
Thế sao ba nãy còn làm vậy?
Nói thẳng ra là hai mẹ con nhà này mềm nắn rắn buông.
Song, Chu Lệ nói cũng đúng.
Dẫu sao bà ta cũng là dì ruột của Lạc Tuyết, nếu anh làm gì quá đáng thì cũng khó ăn nói.
Sở Bắc không nói gì, mà ngoái lại nhìn Lạc Tuyết và Chu Cầm.
Nếu vậy thì đề nhà họ tự giải quyết với nhau..