Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 147: Kẻ Gây Hoạ
“Anh Lục, ừm… đây là chị họ của tôi, từ vóc dáng đến gương mặt đều không chê vào đâu được!”
“Anh xem có ưng không? Nếu anh thích thì tôi giới thiệu cho anh”.
Dương Ân nghiến răng nói.
Lúc nói ra những lời này, cậu ta cũng thấy hơi thấp thỏm.
Dẫu sao Lạc Tuyết cũng là người đã có gia định, nhỡ anh Lục không ưng thì cậu ta xong đời.
Nhưng Dương Ân vừa nói dứt câu thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là Lạc Tuyết và Chu Cầm, mặt họ tái nhợt, tức đến mức thở không ra hơi.
Lúc Dương Ân nhìn về phía Lạc Tuyết, cô đã thấy có một dự cảm không lành rồi.
Nhưng cô không ngờ là cậu ta dám giới thiệu cô cho kẻ khác để bảo vệ cho bản thân.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Cậu ta là cái thá gì chứ?
Đúng là phí bữa cơm này của cô rồi!
Đến Sở Bắc cũng lạnh mặt xuống.
Một tia sát ý xẹt qua trong mắt anh.
Không chờ anh Lục trả lời, Chu Lệ đã gật đầu như gà mổ thóc.
“Đúng đúng, cậu bạn trẻ, đây là cháu gái tôi, nếu các cậu ưng thì tôi sẽ giúp cho”.
“Con bé xinh thế này cơ mà, kiểu gì cũng làm các cậu hài lòng! Miễn sao, cậu tha cho con trai tôi là được”.
Hai mẹ con họ lại tiếp tục tung hứng với nhau, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
“Các người…”
Thấy họ không chút kiêng kỵ giao dịch mình như một món hàng với người khác như vậy, Lạc Tuyết giận tím mặt.
Cô định nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù Sở Bắc chưa lên tiếng, nhưng khí thế lạnh băng dần toát ra từ người anh.
“Chị họ của cậu thì đẹp đến đâu? Nếu là dạng xoàng xoàng thì ông đây không thèm đâu đấy!”
Anh Lục hừ một tiếng, rõ ràng không có hứng thú lắm.
Nhưng khi hắn vừa nghiêng đầu nhìn theo hướng Dương Ân chỉ thì đã lập tức sững người.
Hôm nay, Lạc Tuyết chỉ mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng trông rất tao nhã.
Gương mặt tinh tế của cô trắng nõn, dáng người thì thướt tha.
Thoạt nhìn hệt như tiên nữ giáng trần.
“Mẹ kiếp! Quê mày mà cũng có hàng cực phẩm thế này à?”
Anh Lục ngạc nhiên rú lên rồi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.
Thoáng cái, hắn đã bị hớp hồn.
Hắn thầm thấy hơi ảo não, sao có một người đẹp siêu cấp ngồi trước mặt mà đến giờ hắn mới nhìn thấy?
Sơ xuất quá!
“Anh Lục, đây là chị họ của tôi, giờ tôi giới thiệu chị ấy cho anh, anh xem có được không?”
Dương Ân lắp bắp rồi chớp mắt nhìn anh Lục.
Dáng vẻ lúc này của cậu ta còn thua chó nhà có tang.
Chu Lệ đứng phía sau cũng cuống đến độ vã mồ hôi.
Nếu bà ta mà được quyết định thì đã lập tức ném Lạc Tuyết lên giường của anh Lục rồi.
“Ừm, được đất! Chờ tao tán đổ em này thì mày được biến!”
Thấy có người đẹp một cái, an Lục đã bị hớp hồn ngay, không còn tâm trạng để ý đến Dương Ân nữa.
“Chậc chậc! Chào người đẹp, ban nãy anh hơi nóng nên làm em sợ đúng không? Nhưng em đừng lo, bình thường anh hiền lắm”.
Anh Lục thay đổi ngữ điệu, khi nhìn sang Lạc Tuyết, hắn còn bày ra vẻ nho nhã.
Lúc nói ra những lời này, mắt hắn như muốn rớt ra ngoài, chỉ mong sao có thể vồ vào người Lạc Tuyết ngay lập tức.
Tên đàn em ở sau lưng hắn cũng đang trố mắt ra nhìn.
Dù gã đã từng thấy rất nhiều người đẹp, song thuộc hàng thượng thừa như Lạc Tuyết thì không dễ mà gặp được đâu.
“Hì hì, anh Lục, đúng là tiên nữ giáng thế, hôm nay anh được hời rồi!”
“Chúc mừng anh Lục, chúc mừng anh lại ôm được mỹ nhân về!”
“Anh Lục, tối nay động phòng hoa chúc thì đừng quên bọn em nhé!”
Dù đám đàn em của hắn đang rất nổi hứng, song không dám thể hiện ra ngoài.
Ai mà dám tranh gái với anh Lục chứ?
Chỉ cần đổi cách chúc mừng là được rồi.
“Ha ha, được được! Chỉ cần tối nay anh đây được ôm người đẹp vào lòng thì chúng mày cứ ăn chơi xả láng, anh bao tất!”
Anh Lục vỗ ngực, trông như thể đã nên đôi với Lạc Tuyết rồi.
“Người đẹp, mình làm quen nhé! Anh là La Lục, người ở đây thường gọi là anh Lục! Nể mặt anh, bọn mình sang phòng bao khác vừa ăn vừa hâm nóng tình cảm đi?”
Anh Lục mỉm cười gian trá, lộ ra hàm răng vàng khè, trông rất dung tục!
Hắn cứ thế trêu nghẹo Lạc Tuyết trước mặt bao người.
Lạc Tuyết giận tím mặt, thậm chí còn có cảm giác muốn giết người.
Cô dứt khoát ngoảnh sang phía khác, không để ý đến anh Lục.
Nếu không, cô sẽ mắc ói mất.
“Ơ kìa, sao phải xấu hổ? Em nhìn anh này, anh có xấu hổ đâu!”
Anh Lục không để bụng, tiếp tục mỉm cười rồi định chạm vào tay Lạc Tuyết.
“Thu tay về đi!”
Thấy hắn sắp chạm vào Lạc Tuyết, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
La Lục ngẩn ra, còn chưa kịp nhìn xem là ai nói.
Vù, một thứ gì đó xẹt qua mắt hắn.
Cộp, Sở Bắc đập cây gậy trúc vào tay La Lục.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A, tay của tao!”
La Lục kêu gào thảm thiết, mắt thì trợn ngược, mặt mày nhăn nhó.
Cơn đau vì gãy xương khiến hắn run rẩy.
“Thằng kia, mày là ai? Dám gây chuyện với ông, ông phải giết mày!”
La Lục cố nhịn đau ngẩng lên nhìn Sở Bắc.
Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.
Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.
“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”
“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”
Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.
Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.
Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.
Họ đang mừng thầm.
Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.
Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.
Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.
Anh chỉ giơ một chân lên.
Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.
Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.
Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.
Mười mấy tên ấy còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Bắc thì đã ngã nhào.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải há hốc miệng.
Chu Lệ và Dương Ân cũng không ngoại lệ.
Sở Bắc cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ!
“Mẹ kiếp, thằng kia, mày là ai?”
La Lục tái mặt, lúc hỏi còn lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Sở Bắc.
Dứt lời, hắn lại trợn mắt lườm Dương Ân.
“Thằng khốn, mày bảo giới thiệu chị họ mày cho tao cơ mà? Giờ thế này là sao? Mày đùa tao à?”
Dương Ân chỉ biết hoang mang khi nghe La Lục chất vấn.
Cậu ta vốn định lôi Lạc Tuyết làm tấm lá chắn, ai ngờ lại bị Sở Bắc phá hỏng mất kế hoạch.
Giờ mà lại khiến La Lục nổi điên lên thì rách việc..