Chiến Thần Sở Bắc

Chương 142: Còn Tưởng Thật


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 142: Còn Tưởng Thật


Chu Cầm mặt mày hớn hở, muốn tìm lại chút mặt mũi.

Nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tuyết đang tỏ ra bất đắc dĩ.

Nhà hàng cao cấp như vậy, bọn họ một năm cũng chẳng đến mấy lần.

Chu Cầm lại nói thường đến?
Quả nhiên, hai chị em này đúng thật là có “tình chị em” sâu nặng!
“Ừ, bình thường thôi! Cũng sánh bằng đẳng cấp chúng tôi!”
Lạc Tuyết cũng thấy mẹ mình quá sĩ diện rồi.

Nhưng cô vẫn đánh giá thấp độ mặt dày mẹ con Chu Lệ rồi!
Sắc mặt Chu Lệ thay đổi nhưng vẫn không hoảng không sợ như cũ, vẻ mặt như thể đã từng trải đời lắm rồi!
Dương Ân cũng phụ họa nói: “Cũng đúng, nhưng mà bên kia ăn hơi ngấy, đổi khẩu vị cũng không tệ!”
Lời này vừa nói ra, Lạc Tuyết suýt cười thành tiếng.

Sở Bắc lắc đầu, tuy không nói gì nhưng lần tiên thấy chuyện kỳ lạ đến vậy, cảm giác dở khóc dở cười!
“Gọi món trước đi!”
Chu Cầm liếc nhìn bĩu môi, cũng lười phải tranh cãi!
Lật thật đơn ra xem, thì lập tức trợn tròn mắt!
Trên thực đơn có đủ các hình ảnh, cần gì có đó!
Bay trên trời, đi dưới đất, bơi trong nước, đủ kiểu đủ loại, cách nấu cũng rất kỳ lạ!

Chỉ nhìn hình ảnh cũng khiến người ta thèm ăn rồi!
Chỉ là vừa nhìn xuống giá ít nhất bốn chữ số thì Chu Cầm thoáng chốc thất thần rồi!
Nhà hàng này đúng là đẳng cấp thật, chỉ là giá cả này…
Tùy tiện gọi một món ray cũng đã bốn con số rồi!
Vậy muốn ăn bữa cơm chẳng phải mất đến năm sáu vạn sao?
Chu Cầm tay khẽ run, trong lòng đau đớn!
“Chị, tay chị sao lại run lên vậy? Chị không gọi thì em gọi!”
Chu Lệ không chờ được nữa nhận lấy thực đơn, nhưng vừa nhìn giá thì bà ta cũng trợn tròn mắt!
Nuốt nước miếng một cái, nhìn Chu Cầm như xác nhận!
“Chị, vừa nãy đã nói rồi, bữa cơm này là chị mời đúng chứ?”
Chu Cầm đen mặt, nếu nói phải thì chỉ sợ sẽ tốn hơi nhiều đây.

Nhưng nếu nói không phải, mặt mũi bà ta trốn đâu được chứ?
“Không sai, chúng tôi mời!”
Đang không biết phải làm sao mới tốt, thì Sở Bắc lại khẽ gật đầu!
Một bữa cơm mà thôi, chỉ trên triệu tệ chứ mấy, đối với anh mà nói cũng chỉ là chút tiền lẻ!
Đương nhiên anh sẽ không vì chút tiền mà lại làm mất mặt Chu Cầm và Lạc Tuyết!
“Chị em chúng tôi nói chuyện, cậu xen vào làm gì?”
Chu Lệ lại hầm hừ, lập tức mắng Sở Bắc một câu!
“Hừ, đừng cho rằng chúng tôi không biết cậu là cái dạng gì! Cậu ăn của nhà chị tôi, ở của chị tôi, nơi này nào có chỗ cho cậu lên tiếng à?”
“Nếu ở thời cổ đại, ngay cả tư cách lên bàn, cậu cũng chẳng có nữa!”
Bà ta mắng mỏ một hồi, Sở Bắc cũng khẽ nhíu mày!
Nhưng nghĩ đến quan hệ với Lạc Tuyết, nên vẫn nhịn xuống!
Sắc mặt Lạc Tuyết cũng không tốt, đành nói: “Dì à, gọi món trước đi!”
Nói xong, có chút áy náy nhìn Sở Bắc!
Nếu biết trước như vậy, cô chắc chắn sẽ không mời khách.

Càng sẽ không tìm một nơi cao cấp như vậy!
“Này, mẹ em mới nói hai câu mà chị đã chịu không nổi rồi? Chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, nếu đổi lại là mấy người ngoài nói, chị còn nổi điên cho người ta nhìn à?”
Dương Ân không chê chuyện phiền phức: “Mẹ, người ta đã nói mời khách rồi, chúng ta còn khách sáo gì nữa? Mau gọi đi!”
“Đúng, hiếm khi chị mời khách một lần, chúng ta mà khách sáo há chẳng phải quá xa lạ rồi sao?”
Chu Lệ vừa nghe lời của con trai, ánh mắt lập tức sáng lên!
“Chị, vậy nhà em gọi món vậy!”
Đối mặt với câu hỏi của Chu Lệ, Chu Cầm tuy đau xót, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu!
“Gọi, tùy ý gọi đi, bữa này nhà chị mời!”
“Ha ha, vậy chúng em không khách sáo nữa!”
Hai mẹ con Chu Lệ và Dương Ân cầm lấy thực đơn, nhìn hình ảnh trên thực đơn, nước miếng cũng chảy ra!
“Ừ, tôm hùm Úc này trông không tệ, gọi một phần đi!”
“Không đúng, một phần chắc không đủ hai mẹ con chúng ta ăn đâu, gọi hai phần!”

“Gan ngỗng này trông cũng khá tươi, cũng gọi hai phần!”
“Còn có cái này, cái này, cái này trông cũng không tệ…”
Hai mẹ con trực tiếp bỏ qua ba người Sở Bắc, gọi loạn một hồi!
Gọi sáu bảy món rồi mà vẫn chưa có ý định ngừng!
Hơn nữa, nghe tên mấy món kia, rõ ràng là gọi mấy món đắt đỏ rồi.

Lạc Tuyết và Chu Cầm đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt chỉ đành chịu!
Chu Cầm đang nhỏ máu trong lòng, một bữa cơm này, không đến bảy tám vạn, chắc chắn không ăn!
“Được, cũng tạm rồi, như vậy đi!”
Hai mẹ con lưu loát gọi bảy tám món, lúc này mới dừng lại!
“Chúng ta năm người, đủ ăn là được!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, tùy tiện nói một câu!
Nhưng vừa nói ra, Chu Lệ và Dương Ân lại mặc kệ!
“Này này, vẻ mặt anh là sao vậy? Không nỡ hay là sao? Lại không phải anh bỏ tiền?”
Dương Ân khinh thường lên tiếng, Chu Lệ lập tức phụ họa theo!
“Đúng vậy, làm người phải tự biết mình, nếu mời không được thì đừng mời!”
“Nếu đổi lại mấy người đến chỗ chúng tôi, tôi cam đoan tìm nhà hàng còn cao cấp hơn chỗ này, muốn ăn gì cứ gọi tùy ý!”
Hai mẹ con mỗi người một câu, bộ dạng như thế còn tưởng là nhân vật lớn đã thấy đủ mọi chuyện rồi!
Mà bọn họ nói lời này, cũng gộp cả Chu Cầm và Lạc Tuyết trong đó rồi!
Chu Cầm xụ mặt, trong lòng không thể nói gì!
Chỗ bọn họ, có thể tìm ra được nhà hàng kiểu đẳng cấp như vậy đã là không tệ lắm rồi!
Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn nhịn xuống!
“Dì à, Sở Bắc không phải ý đó, lên món trước đi!”
Lúc này Chu Lệ mới chấm dứt, chỉ là ánh mắt nhìn Sở Bắc vẫn không tốt như trước!
Còn Dương Ân thì vẫn như cũ quyến luyến không buông thực đơn cứ nhìn lại nhìn, cũng không biết đang nghĩ gì!
Trong lúc lên đồ ăn, Chu Lệ không biết đang nghĩ gì, con ngươi cứ đảo loạn khi nhìn Lạc Tuyết!
“Tiểu Tuyết à, nghe nói cháu là trưởng bộ phận tài vụ tập đoàn Lạc thị hay là gì nhỉ? Tuổi còn trẻ vậy, không tệ đấy!”
Chần chừ một lúc, Chu Lệ bỗng híp mắt cười lên tiếng!

Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Chu Lệ lại thở dài một tiếng.

“Ai, Dương Ân chưa tốt nghiệp cấp ba là đã bỏ học rồi, ra ngoài làm thuê hai năm, ngay cả tiền xe cũng chẳng kiếm được!”
“Đã sắp hai mươi sáu rồi, đừng nói là công việc, ngay cả bạn gái còn chưa có!”
“Cháu xem, hay là cháu sắp xếp chút, giúp nó một con đường!”
“Không cần vị trí quá tốt, có tiền lương là được, đương nhiên, nếu có thể làm việc văn phòng thì càng tốt hơn!”
Mắt Chu Lệ híp lại thành một đường thẳng, dáng vẻ híp mắt cười nịnh nọt!
So với dáng vẻ khinh thường lúc này, hoàn toàn là hai người khác nhau!
Chuyện này, trong lòng Lạc Tuyết cũng không biết phải nói gì!
Sao cô không biết, dì đang nghĩ gì chứ?
Chỉ có thể thành thật đáp thôi!
“Dì à, dì hiểu nhầm rồi, cháu đã từ chức rồi!”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Chu Lệ, mà cả Chu Cầm cũng giật mình!
Vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái chằm chằm: “Tiểu Tuyết, sao con lại từ chức rồi? Còn đang tốt mà!”
Lạc Tuyết nhún vai, không trả lời!
Khóe miệng Chu Lệ tươi cười dần thu lại: “Tiểu Tuyết, không phải là cháu nghĩ dì có chuyện nhờ vả cháu nên cháu mới cố ý nói như vậy chứ?”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ trong lòng, không đợi trả lời thì Dương Ân đã cười lạnh.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, không chừng dì nhàm chán nên lừa chúng ta chơi thôi, đúng không? Mẹ lại còn tưởng thật?”
Lúc này, không chỉ Lạc Tuyết mà ngay cả Chu Cầm, sắc mặt cũng khó coi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.