Chiến Thần Sở Bắc

Chương 139: Nhắc Nhở!


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 139: Nhắc Nhở!


“Mấy người đừng có ngây ra đó nữa, mau chuyển mấy cái thứ này đi đi, lát nữa người ta tới rồi!”
Hai người đến trước một cửa hàng ngay trung tâm con đường buôn bán!
Chỉ thấy biển hiệu cửa hàng đã bị dỡ xuống!
Bên trong cửa hàng, một người phụ nữ trung niên đang chỉ bảo nhân viên dọn đồ!
Người phụ nữ trung niên trông khoảng hơn ba mươi lăm, hơi béo.

Vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể tâm tình không tốt lắm!
“Mau làm đi, tay chân nhanh nhẹn lên!”
“Tôi nói mấy người nhẹ nhàng chút, cái bàn này của tôi là gỗ tử đàn đấy, làm hư rồi các cô cậu cũng không đền nổi đâu!”
“Anh còn đứng ngây đó làm gì? Không nhìn thấy còn nhiều đồ chưa dọn à? Chẳng lẽ muốn tôi tự thân động tay sao?”
Người phụ nữ chống tay, vênh mặt hất hàm.

Ở bên cạnh, vẻ mặt nhân viên đành chịu, cũng chỉ có thể làm theo!
Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng thầm giật mình!
Trông bộ dạng, nơi này có lẽ trước đây là một cửa hàng đồ xa xỉ.

Nhưng bây giờ đã đóng cửa rồi.

“Chính là nơi này, có thích không?”
Sở Bắc thì lại không quan tâm người bên trong, cười hỏi Lạc Tuyết.

“Nơi này?”
Lạc Tuyết có chút ngây người.


Đoạn đường chỗ này không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn cũng không tệ.

Nhìn lại bên trong cửa hàng, ít nhất cũng một trăm mét vuông, như vậy có phải quá lớn không?
Ba trăm nghìn kia của anh có lẽ cũng không đủ thuê một tháng nữa!
“Sở Bắc, anh chắc chắn sao? Nhưng chúng ta không có tiền!”
Giọng điệu Lạc Tuyết chán nản, có chút chột dạ!
“Yên tâm!”
Sở Bắc khẽ cười, không giải thích, người phụ nữ kia có vẻ cũng nhìn thấy Sở Bắc và Lạc Tuyết nên lập tức nhíu mày: “Chậc chậc, mấy người đến đây làm gì?”
“Không nhìn thấy biển hiệu bị tôi dỡ xuống rồi sao, không có chuyện gì thì mau đi đi!”
Người phụ nữ vừa mở lời đã rất tức tối, huơ tay đuổi Sở Bắc và Lạc Tuyết như đuổi ruồi vậy!
Lạc Tuyết nhướng mày, người phụ nữ này không phải ăn trúng thuốc súng rồi chứ?
Sở Bắc khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt vô cảm.

“Nếu tôi nói không sai thì cửa hàng này, đã bị mua lại rồi đúng chứ?”
Nghe thấy lời này, người phụ nữ khẽ nhíu mày.

Nhìn kỹ Sở Bắc một lượt rồi hừ một tiếng.

“Chẳng lẽ cửa hàng này bị cậu mua lại rồi?”
Người phụ nữ nhíu mày, nói đến đây trong lòng rất không vui!
“Thế nào, cậu là muốn đến xem tôi đã dỡ xuống chưa, hay là muốn đến xem chuyện cười của tôi?”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng cảm thấy khó chịu trong lòng!
Đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc người phụ nữ này sao vậy, miệng một ngụm thuốc súng!
Sở Bắc cũng khẽ nhíu mày!
“Chỉ tùy tiện xem mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Công bằng mà nói, Sở Bắc đã rất lịch sự rồi!
Nhưng người phụ nữ kia lại giống như ăn trúng pháo đốt vậy, chỉ vào mũi Sở Bắc mà mắng!
“Nhìn gì mà nhìn, xem cái khỉ gì mà xem! Bà đây làm ăn thất bại, thấy vui lắm sao?”
“Mau cút đi cho bà, còn xem nữa tôi móc mắt cậu ra!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tuyết thoáng chốc đã trắng nhợt, tức đến mức tay siết chặt, bất bình.

Thì ra, người phụ nữ này là vì làm ăn thất bại nên mới ôm lửa giận, rồi trút giận lên người cô!
“Bà này, sao bà lại như vậy!”
Lạc Tuyết thật sự có phần tức giận!
Vô duyên vô cớ lại bị người ta mắng, ai cũng sẽ tức giận thôi đúng chứ?
“Con người tôi thế nào? Cô quản được chắc?”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, hai tay chống eo, dáng vẻ như một người chanh chua.

“Hừ, mắng mấy người hai câu thì sao? Chỉ dựa vào mấy con quỷ nghèo như mấy người, đến xách giày cho tôi cũng chẳng xứng!”
“Mua cái cửa hàng này, e rằng đến mấy đời các người cũng chẳng đủ tiền mua đâu nhỉ?”
“Đừng có vui mừng sớm, nhiều nhất ba tháng là cô sẽ khóc thôi!”
“Đến lúc đó, cô cũng sẽ thương tích đầy mình, còn thảm hơn cả tôi!”
Giọng điệu người phụ nữ chanh chua sắc bén, lúc nói chuyện, nước bọt còn bắn tung tóe!
Đúng là đàn bà chanh chua!
“Bác, bác…”
Lạc Tuyết tức đến mặt mũi trắng bệch, cả người cũng không nhịn được run rẩy!
Người phụ nữ này miệng độc quá rồi?
Bà ta như vậy, không sập tiệm mới lạ!
Mắt thấy tâm tình Lạc Tuyết đang tốt thoáng chốc đã bị mất hết

Sở Bắc tiến lên, sắc mặt đã u ám hơn nhiều.

“Bà là Dương Tinh, là họ hàng thân thích nhà họ Dương, sáu năm trước đến Tân Hải mở cửa hàng, nhưng mấy năm liên tục đều lỗ…”
“Bởi vì mắc nợ liên miên, dẫn đến phá sản, tôi nói đúng chứ?”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, đợi anh nói xong thì người phụ nữ đối diện đã lập tức sững người.

“Cậu, sao cậu biết? Cậu điều tra tôi?”
Sở Bắc hừ một tiếng: “Bà cảm thấy bà có gì đáng để tôi điều tra chứ?”
Nói xong, ánh mắt chợt lạnh đi: “Cho bà năm phút, xin lỗi Tiểu Tuyết, sau đó cút đi!”
Lạc Tuyết, là giới hạn của anh!
Trước giờ Sở Bắc chưa từng đánh phụ nữ, xin lỗi, đã là giới hạn thấp nhất rồi!
“Hừ, cô ta là thá gì chứ, cũng xứng để tôi xin lỗi sao?”
Dương Tinh hừ lạnh, hoàn toàn không quan tâm lời cảnh cáo của Sở Bắc.

“Đừng cho rằng cậu mua cửa hàng này rồi thì có thể nói gì với tôi cũng được, cậu không xứng đâu!”
Mắt thấy người phụ nữ này không những không xin lỗi, mà còn ngông cuồng hơn, vẻ mặt Sở Bắc thoáng chốc đã lạnh hẳn!
“Ha, khẩu khí lớn lắm!”
Nói rồi, Sở Bắc kéo Lạc Tuyết, ngồi xuống ghế bên cạnh!
“Nghe nói bà là họ hàng của Dương Xuyên, thế có biết, bây giờ kết cục Dương Xuyên thế nào không?”
Giọng điệu Sở Bắc rất bình tĩnh, không nghe ra là vui hay giận.

Mà lời này rơi vào tai Dương Tinh, lại khiến bà ta run rẩy cả người!
Vẻ mặt thoáng chốc có chút mất tự nhiên!
“Cậu… lời này của cậu là sao?”
Dương Tinh cắn răng, giọng điệu lập tức sợ hãi hơn không ít!
Mà Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc!
Thứ nhất, Dương Tinh này là bà con của Dương Xuyên, thực sự khiến cô có chút bất ngờ!
Thứ hai, Dương Xuyên không phải đã rời khỏi Tân Hải hôm qua rồi sao?
Hắn ta có thể có kết cục gì?

“Không có ý gì, chỉ là nhắc nhở bà một chút mà thôi!”
Sở Bắc lạnh nhạt cười, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh!
“Nếu không muốn giống với người quen của mình, thì bây giờ, xin lỗi, sau đó cút đi!”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh lẽo, tuy rất bình tĩnh, nhưng rất chắc chắn!
Dương Tinh đối diện cả người rùng mình, sắc mặt rất khó coi!
Ánh mắt nhìn Sở Bắc, thoáng chốc cũng thay đổi ít nhiều!
Sở dĩ bà ta bán cửa hàng, vội vàng rời khỏi Tân Hải, là vì có dính dáng đến Dương Xuyên rất nhiều!
Vốn dĩ, bởi vì quan hệ với nhà họ Dương, nên bà ta lăn lộn ở tình thành cũng không ra gì!
Nhưng ở Tân Hải, thì lại rất dễ dàng!
Nhất là sau khi Dương Xuyên đến, bà ta lại càng tự tin hơn!
Chắc chắn có thể làm ăn lớn hơn!
Chỉ là, từ sau hôm qua, bà ta hoàn toàn tuyệt vọng rồi!
Với thân phận của bà ta, đương nhiên không có tư cách đến đại hội đấu thầu!
Nhưng kết quả đương nhiên bà ta biết!
Nhà họ Dương thất bại rồi, hơn nữa còn thất bại thảm hại!
Vậy cũng thôi đi, dù sao, nhà họ Dương là gặp phải tập đoàn Bắc Dã!
Nhưng chuyện mấu chốt là, tối qua bà ta nhận được điện thoại của bố.

Dương Xuyên xảy ra chuyện rồi!
Tay chân bị người ta đánh gãy, vứt đến nhà họ Dương!
Sau khi tỉnh lại, cả người mơ mơ màng màng, giống như tên ngốc vậy!
Rõ ràng là kiếm chuyện với nhà họ Dương mà!
Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc hơn là con cháu dòng chính lại bị người ta từ bỏ rồi.

Nhà họ Dương, mãi đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì!
Chuyện này rất phức tạp!
Chẳng lẽ, chuyện Dương Xuyên bị phế bỏ, có liên quan đến thanh niên trước mặt này?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.