Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 124: Vô Cớ Gây Sự!
“Cậu Sở, cậu đến rồi à?”
Lý Hải Đông đi đầu vội mỉm cười chào hỏi với Sở Bắc.
Sau khi thấy Sở Bắc gật đầu, ông ta mới gật đầu ngỏ ý chào với Chu Minh Hạo!
Sau đó, gia chủ của các gia tộc lớn đi sau Lý Hải Đông, Trương Hồng Viễn và Lưu Tông Tín cũng lượt lượt chào hỏi với Sở Bắc!
Khi Sở Bắc xuất hiện thì chủ tịch thành phố cũng trở nên mờ nhạt.
Trong số những người ở đây, chỉ có Lưu Tông Tín từng gặp Thanh Phong nên biết thân phận của anh ta.
Những người khác cũng chỉ chào hỏi khách sáo với anh ta thôi.
Dẫu sao nếu người này được đứng cạnh Sở Bắc thì chắc cũng có thân phận cao quý ngang với Chu Minh Hạo.
“Các vị khách sáo rồi, hôm nay các vị mới là nhân vật chủ chốt mà!”
Sở Bắc mỉm cười nói.
“Cậu Sở cứ đùa, đây là việc chúng tôi nên làm mà”.
Lý Hải Đông nào dám khinh suất? Ông ta vội vàng gật đầu rồi thầm nghĩ nước đi này của mình quá chuẩn.
“Cậu Sở, hôm nay tôi đã huy động hết vốn của nhà họ Lý đến đây, chỉ cần cậu nói một câu là được”.
Chào hỏi xong, Lý Hải Đông vào chuyện chính ngay để bày tỏ lòng trung thành.
Nhưng ông ta vừa nói dứt câu thì các gia chủ ở phía sau đều hít vào một hơi lạnh.
Hầu hết bọn họ đều không biết thân phận thật sự của Sở Bắc.
Họ chỉ đi theo các nhân vật lớn như Lý Hải Đông đến đây thôi.
Nhưng giờ xem ra, rõ ràng họ đã đánh giá thấp về anh rồi.
“Cậu Sở, chỉ cần cậu nói một câu thì dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, nhà họ Lưu cũng không thoái thác”.
“Đúng vậy, tập đoàn Hồng Viễn chúng tôi cũng sẽ nghe theo mọi sắp đặt của cậu”.
Học theo Lý Hải Đông, Trương Hồng Viễn và Lưu Tông Tín cũng lên tiếng.
Ba gia tộc hàng đầu của Tân Hải đều đã lên tiếng tỏ lòng trung thành.
Cảnh tượng hoành tráng này khiến Chu Minh Hạo cũng phải giật nảy mình.
Nhưng khi nhớ tới thân phận của Sở Bắc thì ông ta lại thấy bình thường.
Nếu ba gia tộc kia làm khác đi mới là lạ.
“Các vị đã có lòng thì chúng ta mau vào thôi, cũng không còn sớm nữa”.
Sở Bắc mỉm cười gật đầu.
Những người ở phía đối diện lập tức tránh sang một bên nhường đường cho anh.
Chu Minh Hạo làm động tác tay mời rồi cùng Thanh Phong đi theo sau Sở Bắc.
Tiếp đó, những người khác mới nối đuôi đi tiếp.
Thấy vậy, những người vây xem náo nhiệt đều ngẩn ra.
Dù họ không nghe thấy nhóm Sở Bắc đã nói những gì, nhưng trong lòng vẫn thấy kinh ngạc.
Các nhân vật lớn như Lý Hải Đông lại chờ một tên mù ư?
Hơn nữa, hình như ông ta còn có thái độ rất cung kính.
Vấn đề bây giờ là, tên mù đó là ai?
Ngay sau đó, có không ít người đã tìm được điểm mấu chốt.
“Chắc chúng ta nhầm rồi, hình như người tổng giám đốc Lý chờ là thị trưởng Chu”.
“Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, tên mù kia chỉ chó ngáp phải ruồi thôi! Chắc là vậy rồi!”
…
Mọi người lại bàn tán xôn xao.
Nghe vậy xong, họ cũng bớt nghi ngờ về Sở Bắc,
Dẫu sao, ngoài Dương Xuyên ra thì chỉ có Chu Minh Hạo có được đãi ngộ thế thôi.
Đương nhiên, có một người không nghĩ vậy.
Đó chính là Dương Xuyên đang đứng ở cửa.
Ban đầu, chính hắn ta còn nghĩ nhóm Lý Hải Đông đang chờ mình.
Nhưng ai dè…
Lúc này, dù Lý Hải Đông không nói gì, nhưng chẳng khác nào đang giáng một cái tát đau điếng lên mặt hắn ta.
Dương Xuyên ngập ngừng, thậm chí còn định không vào bên trong nữa.
Dù đám người kia nghênh đón Chu Minh Hạo hay Sở Bắc thì hắn ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.
Hai bố con Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà đứng phía sau Dương Xuyên cũng đang nhíu mày.
Sao tên mù này lại đến đây làm gì?
Đã thế còn đi chung với thị trưởng Chu nữa.
Nó mà cũng đủ trình ư?
Chẳng qua đây là một sự kiện lớn, không thì bố con họ đã tống cổ Sở Bắc ra ngoài rồi.
“Oa, anh Sở đây đúng không? Trùng hợp quá!”
Thấy Sở Bắc đi tới, Dương Xuyên mỉm cười.
Dù là chào hỏi, nhưng Dương Xuyên vẫn đứng ở cửa, tiện thể chắn lối đi của Sở Bắc.
Thấy thế, Sở Bắc bình thản và không có ý đáp lời.
Anh đi vòng qua người Dương Xuyên.
Nhưng ngay sau đó, Dương Xuyên lại nhích người sang một bên, tiếp tục cản lối anh.
“Anh Sở đi đâu mà vội đến mức không thèm chào hỏi với tôi thế?”
Dương Xuyên híp mắt, giọng nói bắt đầu có vẻ hậm hực.
“Dương Xuyên, cậu muốn gì?”
Sở Bắc còn chưa lên tiếng thì Lý Hải Đông đã xuất hiện.
“Cậu muốn vào thì vào, không thì tránh sang một bên, chứ đứng chặn đường người ta như vậy là cớ làm sao?”
Lưu Tông Tín cũng bước tới rồi cất giọng không chút khách sáo.
Hai gia chủ đã lên tiếng, bầu không khí lập tức khác hẳn.
Dương Xuyên sầm mặt.
Những người khác cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Họ thầm nghĩ sao Lý Hải Đông và Lưu Tông Tín lại to gan như thế, đến cậu Dương cũng không coi ra gì.
“Lý Hải Đông, Lưu Tông Tín, hai ông nói vậy là sao? Định đối đầu với nhà họ Dương đúng không?”
Dương Xuyên lạnh mặt hỏi, thậm chí còn muốn giết người.
Lý Hải Đông và Lưu Tông Tín chỉ hừ một tiếng, hoàn toàn phớt lờ hắn ta.
“Không có sao trăng gì hết, chúng tôi thấy sao thì nói vậy thôi!”
“Đúng! Dương Xuyên, nơi này không phải tỉnh, cậu không phải ông trời ở đây đâu!”
Nếu là bình thường, họ còn nể nang Dương Xuyên một chút.
Nhưng bây giờ đang có Sở Bắc ở đây thì họ mặc kệ hắn ta luôn.
“Các người…”
Dương Xuyên tức đến mức á khẩu, chỉ biết trơ mắt ra nhìn mà không nói được gì.
Đến nhóm Lạc Vinh Quang cũng thấy khó hiểu.
Chẳng dễ gì họ mới bám vào được nhà họ Dương, cứ tưởng sẽ được một bước lên mây.
Nhưng giờ lại thấy cứ có gì đó sai sai.
“Được rồi, Dương Xuyên, nếu không có việc gì thì tránh ra, còn cậu muốn vô cớ sinh sự thì hôm nay đừng tham gia buổi đấu thầu nữa”.
Lúc này, Chu Minh Hạo cũng đi tới.
Câu nói của ông ta đã khiến bầu không khí như bùng nổ.
Ai nấy đều trợn tròn mắt, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Một dự án lớn thế này mà chỉ có các thế lực của Tân Hải thực hiện thì e hơi khó tiêu đấy.
Rõ ràng nhà họ Dương là bên hợp tác tốt nhất mà.
Nếu họ huỷ tư cách tham dự của nhà họ Dương thì dự án này phải làm sao?.