Chiến Thần Phục Thù

Chương 77


Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 77


Một ngày nọ, Trương Khởi Lâm và Hổ gia trở về sơn trang Thủy Nguyệt để nghỉ ngơi.
Mặc dù vẫn nằm trên giường không dậy nổi nhưng Trương Khởi Lâm là người có tiền, đã tự trang bị bác sĩ riêng, có điều kiện về nhà để phục hồi sức khỏe.
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng trong bộ vest màu đỏ mang theo một người đàn ông dáng người khỏe mạnh cường tráng cao khoảng hai mét vào trong sơn trang Thủy Nguyệt.
“Xin chào sư phụ Trần”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, tất cả các võ sĩ của Boxing Khởi Lâm trong sơn trang Thủy Nguyệt đều lần lượt cúi xuống chào hỏi.
“Ừ” sư phụ Trần chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Cụ ta đưa người đàn ông lực lưỡng lên tầng, vào phòng thăm Trương Khởi Lâm.
“Thầy, cuối cùng thì thầy cũng đến rồi” Trương Khởi Lâm cố gắng đứng dậy chào, vật lộn hồi lâu mà vẫn thất bại liền cảm thấy có lỗi: “Học trò xin lỗi, con không thể cúi chào thầy được”
“Đừng để tâm đến mấy thứ lễ tiết giả tạo này” sư phụ Trần xua xua tay.

Người đàn ông lực lưỡng hai mét phía sau cụ ta ngồi xổm xuống, còn sư phụ Trần thản nhiên ngồi lên hai chân của người đàn ông đó.

Người đàn ông lực lưỡng đứng tấn, có một người khác đang ngồi trên đùi hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích.
Sư phụ Trần đầy vẻ tức giận, giọng nói lạnh như dao: “Phòng tập quyền anh Khởi Lâm đã đóng cửa hơn nửa tháng, tổn thất không nhỏ, nếu tiếp tục đóng cửa sẽ mất tư cách xin gia nhập Công hội quyền anh.

Con nghĩ sao?”
Trương Khởi Lâm tỏ vẻ chua xót: “Thưa thầy, cơ thể con đã thành ra như thế này rồi, đương nhiên không có cách nào lo liệu chuyện của Boxing Khởi Lâm được.

Thầy có ơn tái tạo con, con bằng lòng dâng tặng Boxing Khởi Lâm cho thầy để cảm tạ công ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua của thầy đối với con”
Sư phụ Trần cũng không khách sáo: “Nếu con đã có lòng thì thầy sẽ nhận lấy.

Nghe nói chân của con bị Mã Đằng cắt đứt phải không?”
Trương Khởi Lâm nói: “Vâng”
Sư phụ Trần nói: “Nếu như là người khác làm vậy, chắc chắn thầy sẽ giúp con báo mối thù này.

Nhưng thầy không đánh lại được Mã Đằng.

Không những thầy mà ngay cả mấy người siêu cao thủ của Công hội quyền anh cũng không làm gì được Mã Đằng”
Trương Khởi Lâm than thở rất thê lương: “Con hiểu.

Con cũng chưa từng nghĩ sẽ đánh lại Mã Đằng.

Nhưng có một người khác, con muốn xin thầy ra tay phế bỏ hắn”

Sư phụ trần nói: “Con cứ nói, thầy nhất định sẽ giúp con phế bỏ hắn”
Trương Khởi Lâm vô cùng tức giận: “Lăng Khôi-một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô.

Hắn mới là chủ mưu gây ra thương tích này cho con”
Sư phụ Trần nói: “Được, thầy sẽ đi phế bỏ hắn.

Sắp đến đại hội năm của Công hội quyền anh rồi, thầy phế bỏ hắn coi như giúp con báo thù.

Lúc đó con tham gia đại hội năm cũng không đến mức quá mất mặt”
Trương Khởi Lâm vội nói: “Cảm ơn thầy”
“Con giữ gìn sức khỏe cho tốt, chờ thầy đem tay chân của hắn mang đến đây cho con” sư phụ Trần đứng dậy rời đi, người đàn ông lực lưỡng đứng dậy, hai chân không hề bị mỏi, vội theo cụ ta ra ngoài.
Thiếu Khuynh và Tiêu Ức Tình từ bên ngoài bước vào: “Sếp Trương, có sư phụ Trần Nguyên ra mặt, Lăng Khôi sẽ bị tàn phế là cái chắc.

Ông cũng coi như báo được thù lớn rồi”
Trương Khởi Lâm thở dài: “Lăng Khôi hại tôi nhà tan cửa nát, cơ thể tàn phế.


Ngay cả Boxing Khởi Lâm tôi cũng không giữ được.

Cho dù hắn có bị đánh cho tàn phế cũng không thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng tôi”
Tiêu Ức Tình nói: “Công hội quyền anh bao gồm tất cả các võ sĩ hàng đầu trong và ngoài thành phố Trung Hải.

Tên đó chỉ là một tên mọt giang hồ, còn sư phụ Trần là võ sĩ hạng nhất.

Nghe nói chỉ còn hai trận đấu quyền anh là có thể đạt được cấp võ sĩ bạch kim rồi.

Lăng Khôi chắc chắn không phải đối thủ của cụ ấy”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.